Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại một -- Ai nha, cuộc sống "gà bay chó sủa"


"Tại Trung."

"Tại Trung, em xong chưa?"

"Tại Trung?"

"Kim Tại Trung! Em đang làm cái gì vậy?"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn đồng hồ lần thứ chín, rốt cuộc đứng dậy, bước đến cầu thang xoắn ốc vừa được xây trong phòng khách, nhìn lên lầu rống lên một câu, giống như tuyên bố sự kiên nhẫn của hắn đã cạn.

"Xong rồi, tới, tới tới!"

Cửa phòng ngủ lầu hai bị đẩy mạnh ra rồi lại bị đóng lại thật mạnh, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn độn.

"Em chậm một chút, đừng bị ngã."

Trịnh Duẫn Hạo không yên tâm chống tay vào thành cầu thang nhìn lên trên. Kim Tại Trung mặc áo len màu be, tay cầm áo lông màu trắng đang lao xuống như tên lửa.

Rõ ràng trong nhà có thang máy nhưng Kim Tại Trung lại thích đi thang bộ, mỗi lần đi đều rất vui vẻ, trong nhà thường xuyên có thể nghe thấy tiếng chân "thịch thịch" chạy lên chạy xuống của cậu.

"Em, xong rồi!"

"Xong cái quỷ, mặc áo khoác vào," Trịnh Duẫn Hạo tiếp nhận áo khoác trong tay Kim Tại Trung, ý bảo cậu giơ tay, sau khi giúp cậu mặc áo khoác vào mới nói, "Cầm theo điện thoại chưa?"

"Cầm rồi," Kim Tại Trung gật đầu, lại hỏi, "Có mang, tiểu Hoa không?"

Tiểu Hoa là con chó con mấy năm trước họ nhặt được, lúc đó nó chỉ còn da bọc xương, qua mấy năm sinh hoạt hủ bại, đã béo như một quả bóng.

"Em nói đi?"

Nếu là người bình thường, sẽ có thể nghe ra ý tứ ẩn trong câu nói của hắn, nhưng Kim Tại Trung lại không phải người bình thường, cậu nghe vậy lập tức gật gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Mang."

"Mang cái đầu em chứ mang."

Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay búng nhẹ lên trán Kim Tại Trung một chút, sau đó nắm tay cậu đi vào gara dưới tầng hầm lấy xe. Thẳng đến khi xe chạy ra đến cổng, Kim Tại Trung mới hậu tri hậu giác hỏi ra vấn đề cơ bản nhất:

"Chúng ta, đi đâu nha?"

"Đi sân bay."

"Oh, đi sân bay," Kim Tại Trung gật đầu, "Đi sân bay, làm gì nha?"

"Đón người."

"Ai a?"

"Phác Hữu Thiên."

"Oh."

Hơn nửa năm trước, Kim Tuấn Tú chịu không nổi chân tướng bị vạch trần nên đã bỏ ra nước ngoài. Phác Hữu Thiên không biết như thế nào mở ra hai mạch Nhâm Đốc, đột nhiên ngộ đạo, buông bỏ tất cả mà đuổi theo. Hai người ở nước ngoài thương tổn, tra tấn lẫn nhau, lăn lộn đến tận bây giờ mới xem như trần ai lạc định.

Trịnh Duẫn Hạo đối với chuyện đi đón Phác Hữu Thiên cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn, nhưng đối với tin tức Kim Tuấn Tú cũng cùng trở lại, tâm tình khá là không vui, cho nên cho dù tới sân bay vẫn luôn mang theo khuôn mặt đen thui, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt vui vẻ phấn chấn của Kim Tại Trung ở bên cạnh.

"Wow, thật nhiều, người nha," Có vẻ là vì gần tới lễ Giáng Sinh, lối ra ở sảnh đến của sân bay có rất nhiều người, trong đó còn có không ít người giơ bảng tên. Kim Tại Trung tò mò nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ giọng hỏi Trịnh Duẫn Hạo, "Hữu Thiên ca, một hồi ra tới, có tìm được chúng ta không?"

Nửa năm nay cậu vẫn đi học ở trường học đặc biệt của dì Từ, các phương diện đều có tiến bộ rất lớn, nói chuyện cũng hoàn chỉnh lưu loát hơn nhiều, ngoại trừ việc nói hơi chậm, có vẻ như không có gì khác với người bình thường.

"Tìm không thấy thì để nó tự về," Trịnh Duẫn Hạo khoanh tay trước ngực nhìn màn hình hiển thị thời gian chuyến bay đến, "Còn 40 phút nữa, tìm một chỗ ngồi chờ đi, em muốn ăn cái gì?"

Kim Tại Trung mất vài giây thời gian tiêu hóa những lời Trịnh Duẫn Hạo, sau đó cười tủm tỉm nói: "KFC!"

Trịnh Duẫn Hạo:...

"Em có thể có chút tiền đồ không?"

Kim Tại Trung không rõ ăn KFC và tiền đồ có liên quan gì đến nhau, cậu nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo chớp chớp mắt, người sau rất nhanh liền bại trận, liên thanh nói: "Ăn ăn ăn."

Vì thế đến khi Phác Hữu Thiên dẫn theo Kim Tuấn Tú phong trần mệt mỏi trở về từ LA, đứng ở sảnh đến đợi nửa giờ, cuối cùng lại tìm thấy hai người đang ăn gà rán ở KFC.

"Đờ mờ, mày nói là tới đón tụi tao mà?"

"Chẳng lẽ tao không phải đang ở sân bay?" Cho dù hơn nửa năm không gặp mặt, Trịnh Duẫn Hạo và Phác Hữu Thiên nói chuyện với nhau cũng không hề có cảm giác xa lạ, hoàn toàn không khách khí, "Hơn nữa phiền toái mày chú ý cách dùng từ, tao là tới đón mày, không phải tụi mày."

Kim Tuấn Tú đứng bên cạnh:...

"A, Tuấn Tú cũng, đã trở lại!"

Có lẽ là bởi vì có cùng huyết thống, lại có lẽ là vì từ nhỏ đã được mẹ nuôi ân cần dạy bảo, Kim Tại Trung đối với Kim Tuấn Tú có một loại cảm giác gần gũi rất tự nhiên. Ngược lại Kim Tuấn Tú được điểm danh lại ngơ ngác xuất thần, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ca."

"Ăn gà đi!"

Phương thức biểu đạt tình cảm của Kim Tại Trung cũng rất vụng về, chính là đem những thứ cậu cho là ăn ngon, những thứ chơi vui ra chia sẻ.

Trước đây loại đãi ngộ cơ bản đều là Trịnh Duẫn Hạo hưởng thụ, hiện giờ đột nhiên có thêm một đối thủ cạnh tranh, Trịnh tổng càng thêm khó chịu, gõ gõ cái bàn nói: "Không phải nói cho anh ăn sao?"

"Đờ mờ," Phác Hữu Thiên kinh ngạc cảm thán, "Trịnh Duẫn Hạo sao càng ngày mày càng nhược trí?"

"Liên quan cái rắm gì tới mày."

Trịnh Duẫn Hạo mắng Phác Hữu Thiên, sau đó gấp gáp nhìn chằm chằm... miếng gà trong tay Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung khó xử nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lại nhìn Kim Tuấn Tú, suy nghĩ một hồi, sau đó cúi đầu xé miếng gà ra làm hai, cười đến hai mắt cong cong: "Được rồi, một người, một nửa!"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn miếng gà Kim Tại Trung đưa qua, âm thầm so sánh một chút, cảm thấy to hơn miếng của Kim Tuấn Tú, vì thế vừa lòng nhận lấy.

Phác Hữu Thiên:......

Chẳng lẽ các vấn đề về trí tuệ gây ra bởi chấn thương não cũng sẽ lây?

Kim Tuấn Tú hiển nhiên không có nhiều tâm tư đua đòi như vậy, nhóc an tĩnh nhìn Kim Tại Trung hồi lâu, thẳng đến đối phương tò mò nghiêng đầu, vẻ mặt mang vài phần nghi hoặc, nó mới duỗi tay nhận lấy, giọng nói càng nhỏ, thậm chí còn mang theo vài phần nghẹn ngào: "Cảm ơn ca."

Trịnh Duẫn Hạo không hề có hứng thú với những món dầu mỡ như vậy, vì thế nhéo nhéo nửa miếng gà quay đầu nhìn Phác Hữu Thiên: "Ngồi xuống ăn đi."

"Không phải chứ, hơn nửa năm tao mới về, mày lấy cái này cho tao đón gió tẩy trần?"

"Đây là chuỗi thương hiệu toàn cầu."

Phác Hữu Thiên:...

Đờ mờ.

Tuy không tình nguyện, nhưng nhìn thấy ba người còn lại đều không có ý tứ chuyển sang chỗ khác, Phác Hữu Thiên đành phải ủy ủy khuất khuất ngồi xuống. Bữa ăn quy tụ đủ các mối quan hệ bạn lâu năm, anh em, thù địch, có thể nói là đao quang kiếm ảnh (đánh nhau rất kịch liệt, dữ dội), có lẽ ngoại trừ Kim Tại Trung, những người còn lại đều ăn không tiêu.

Đến lúc đi từ sân bay ra, bên ngoài vừa lúc có tuyết rơi, tuy rằng mấy năm nay đều có tuyết, nhưng lần nào Kim Tại Trung cũng cực kỳ vui sướng, cầm điện thoại chạy đến ven đường chụp ảnh. Kim Tuấn Tú đứng cách cậu không xa không gần, ánh mắt không xê dịch nhìn chằm chằm. Trịnh Duẫn Hạo và Phác Hữu Thiên đang hút thuốc ở khu hút thuốc.

"Mày bắt tới tay rồi?" Trịnh Duẫn Hạo đã lâu không hút thuốc, lúc này cũng chỉ hút vài ngụm, búng búng tàn thuốc nói, "Không đi nữa?"

"Không đi nữa... Còn có cái gì kêu là bắt tới tay? Tao đây là tự do yêu đương được không."

"Ờ."

Trịnh Duẫn Hạo không nể mặt trợn trắng mắt, Phác Hữu Thiên "Ha ha" cười, vỗ vỗ vai Trịnh Duẫn Hạo nói: "Không nghĩ tới hai ta thế nhưng thành... gọi là cái gì ta?"

Tuy rằng sinh ra ở đại gia tộc, nhưng bởi vì phi thường phản nghịch, cho nên ngày lễ ngày tết đều không muốn trở về, Phác Hữu Thiên nhất thời mắc kẹt, nhớ tới bộ phim truyền hình xem trên máy bay, linh quang chợt lóe nói: "Chị em dâu?"

Trịnh Duẫn Hạo:......

"Ngu ngốc."

Hai người hút thuốc xong, Trịnh Duẫn Hạo đi lấy xe, kéo Kim Tại Trung đã lạnh đến đỏ bừng hai má lên xe trước, Phác Hữu Thiên đứng ở sau cất hành lý, Kim Tuấn Tú muốn lên xe, Trịnh Duẫn Hạo lại vừa lúc chặn trước mặt.

Với quan hệ của hai người có vẻ hàn huyên cái gì cũng đều là dư thừa, vì thế Trịnh Duẫn Hạo gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Cổ phần của Thụy Kim tôi đã ủy quyền cho một người quản lý chuyên nghiệp, lát nữa tôi nói Hữu Thiên cho cậu số điện thoại."

"Anh dựa vào cái gì! Đó là tôi cho anh tôi!"

Một thời gian không gặp Kim Tuấn Tú gầy đi rất nhiều, khí thế sắc bén trước kia cũng biến mất, cả người thoạt nhìn có chút âm u, chỉ có khi nói những lời này mới mơ hồ có chút bóng dáng trong quá khứ.

"Chút tiền ấy... Em ấy không cần," Trịnh Duẫn Hạo không chút khách khí, thậm chí không muốn dong dài, chỉ nói, "Khi nào cậu muốn làm thủ tục thì tùy cậu."

"Không được," Kim Tuấn Tú theo bản năng ngăn Trịnh Duẫn Hạo lại, lẩm bẩm nói, "Đó là tôi thiếu anh ấy, là tôi thiếu anh ấy."

Giọng nói Kim Tuấn Tú hơi run lên, từ khi chân tướng kia bị vạch trần, mỗi ngày nó đều sống trong thống khổ, nó không biết bản thân đã làm sai cái gì trong mối quan hệ anh em này, nó cảm thấy nó cũng là người bị hại, nhưng mỗi khi nhìn đến, mỗi khi nhớ tới những đau khổ Kim Tại Trung phải chịu đựng, rồi lại cảm thấy làm sao bản thân có thể không sai trong chuyện này.

Nó thừa nhận trước đây nó tìm kiếm Kim Tại Trung, trừ bỏ bởi vì muốn làm trái ý mẹ nó, còn có chút hương vị bố thí, bố thí và đồng cảm với đứa con riêng kia. Nhưng trong một đêm, tất cả đều thay đổi, nó mới là người lẽ ra nên được bố thí, được đồng cảm. Nó không dám đối mặt với Kim Tại Trung, cũng không biết nên bồi thường như thế nào, chỉ có thể trả lại tất cả những gì thuộc về cậu, sau đó ra nước ngoài.

Nhưng mà hiện tại, ngay cả những thứ đó Kim Tại Trung cũng không nhận.

"Sao hai người không lên xe?" Phác Hữu Thiên phủi phủi bụi trên tay, thấy hai người còn đứng bên ngoài, vì thế nói, "Không lạnh hả?"

Trịnh Duẫn Hạo xoay người lên xe, Kim Tuấn Tú và Phác Hữu Thiên ngồi vào ghế sau, Kim Tại Trung đang ngồi ở ghế phụ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn hai người cười cười, lộ ra hàng răng trắng tinh.

"Đi đâu?"

Trịnh Duẫn Hạo hỏi Phác Hữu Thiên.

"Phụng Tân đi, ở đó gần chỗ tụi mày."

"Nhưng tao không muốn ở gần mày."

Tuy nói như vậy, Trịnh Duẫn Hạo vẫn chạy xe đến biệt thự ở Phụng Tân của Phác Hữu Thiên, người sau xuống xe đi lấy hành lý, Kim Tuấn Tú vẫn đứng bên phía ghế phụ một hồi lâu, sau đó giống như lấy hết can đảm, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe.

Một lát sau cửa sổ được hạ xuống, Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung đồng loạt nhìn sang, Trịnh Duẫn Hạo mở miệng: "Làm gì?"

"Tôi muốn nói chuyện với anh tôi."

"Em ấy không muốn nói chuyện với cậu."

"Tôi muốn nói chuyện với anh tôi, chỉ một câu."

Kim Tuấn Tú bướng bỉnh đứng tại chỗ, Kim Tại Trung nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trịnh Duẫn Hạo trừng mắt nhìn Kim Tuấn Tú một hồi, rốt cuộc rụt lui người lại, người sau lúc này mới thật cẩn thận mở miệng hỏi Kim Tại Trung: "Ca, anh hận em sao?"

"Vì sao, hận em?" Kim Tại Trung không rõ nguyên do.

Kim Tuấn Tú sửng sốt, nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, người sau cũng không quay đầu sang, chỉ nói: "Em ấy không biết gì cả, vĩnh viễn cũng sẽ không biết."

Ánh mắt tiểu Kim tổng từng sấm rền gió cuốn phức tạp thêm vài phần, miệng há ra nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng lại là Kim Tại Trung đột nhiên vươn tay, sờ sờ đầu Kim Tuấn Tú nói: "Em trai ngoan."

"Ca..."

"Phải đối tối, với em trai," Kim Tại Trung nhìn Kim Tuấn Tú cười, "Mẹ nói."

Như là có một cục đá lạnh nghẹn ở cổ họng, hiện giờ rốt cuộc bị lửa ấm chậm rãi hòa tan, Kim Tuấn Tú cảm thấy hai mắt cay cay.

Nó đột nhiên có chút hiểu được một người như Trịnh Duẫn Hạo vì sao sẽ phấn đấu quên mình thích Kim Tại Trung. Trong thế giới đầy biến động này, rất khó tìm được một người như Kim Tại Trung, có thể đem tất cả thương tổn hóa thành gió xuân tháng ba, khiến vạn vật nở hoa.

Mặc dù không muốn gặp Kim Tuấn Tú, nhưng đối với chuyện Phác Hữu Thiên cuối cùng cũng lăn trở về, Trịnh Duẫn Hạo vẫn rất hoan nghênh. Nguyên nhân chủ yếu là gần đây hắn đang bận rộn với một kế hoạch mua bán sáp nhập, nguy cơ rất lớn, nhưng đồng thời lợi ích thu được cũng là xưa nay chưa từng có. Hiện giờ Phác Hữu Thiên trở về đúng vào thời điểm mấu chốt, không thể nghi ngờ có thể giúp hắn giảm bớt một phần áp lực.

Vì thế Phác Hữu Thiên sau khi về nước còn không kịp về nhà come out đã bị giam lại ở công ty, cùng Trịnh Duẫn Hạo bận rộn không biết ngày đêm hơn một tuần, mới rốt cuộc thuận lợi hoàn thành việc mua bán sáp nhập này.

"Tao phải về nhà ngủ ba ngày, lần sau trừ phi đưa ra thị trường, bằng không đừng kêu tao tới họp."

Phác Hữu Thiên mệt đến không muốn lái xe, rũ rượu bò lên xe, bảo tài xế công ty đưa gã về nhà. Trịnh Duẫn Hạo dứt khoát không nói chuyện, chỉ vẫy vẫy tay, giống như tam hồn không thấy bảy phách bước vào xe, ngay cả tài xế lái đi khi nào hắn cũng không biết, ngủ suốt cho đến khi về tới cửa nhà, đến lúc tài xế kêu hắn, hắn mới tỉnh lại.

"Cậu về trước đi, xe cứ để ở chỗ cậu."

Trịnh Duẫn Hạo xoa huyệt Thái Dương dặn dò tài xế vài câu, lúc này mới vào sân.

Con chó nhỏ của Kim Tại Trung đang vui vẻ chơi trong sân, thấy hắn liền "gâu gâu" kêu lên, Trịnh Duẫn Hạo bị ồn ào đến đau đầu, tức giận nhìn nó nói: "Câm miệng."

Còn chưa dạy dỗ con chó con xong, liền nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng bước chân "lẹp xẹp lẹp xẹp".

"Wow, anh đã về rồi!"

Kim Tại Trung ôm gối ôm vẻ mặt kinh hỉ, Trịnh Duẫn Hạo thấy cậu cũng rất kinh hỉ, theo bản năng hỏi: "Hôm nay không đi học?"

"Hôm nay là, cuối tuần nha."

"À, đúng rồi," Trịnh Duẫn Hạo vào nhà đổi giày, miệng nói, "Bận rộn đến thứ ngày cũng quên."

"Dép lê."

Kim Tại Trung cầm dép lê từ tủ giày đưa qua.

"Em ăn cơm rồi sao?"

"Ừm!"

Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, tiểu tổ tông ăn no là tốt rồi, hắn đang muốn nói hắn chuẩn bị tắm rửa một cái, sau đó đi ngủ bù, liền nghe Kim Tại Trung nói:

"Râu, cụ ông!"

"Cái giống gì?"

"Thật nhiều râu, giống cụ ông" Kim Tại Trung duỗi tay chỉ chỉ mặt Trịnh Duẫn Hạo, sau đó lại sờ sờ, "Đâm tay."

Mấy ngày nay hầu như phải tăng ca suốt ngày suốt đêm, Trịnh Duẫn Hạo đã sớm đã quên mất chuyện phải cạo râu. Mà hắn lại không giống như Kim Tại Trung trời sinh ít lông, chỉ cần một ngày không cạo, râu liền mọc lên như gió xuân thổi, mà lúc này đã cả tuần không để ý đến...

Trịnh Duẫn Hạo nhớ tới mấy ngày hôm trước nghe thấy Kim Tuấn Tú gọi điện thoại cho Phác Hữu Thiên, lại gọi hắn là "ông già".

Lúc này thì tốt rồi, trực tiếp biến thành cụ ông.

Trịnh Duẫn Hạo rất phẫn nộ, quyết định tiến hành một ít trừng phạt đối với Kim Tại Trung, tỷ như làm cho cậu cảm thụ uy lực của râu cụ ông lúc hôn môi.

Chờ hôn đủ rồi, hắn mới bước vào phòng tắm, tắm rửa xong lại nghiêm túc cạo râu sạch sẽ, cuối cùng tiến đến trước gương, tỉ mỉ quan sát mặt mình.

Ừm, không có nếp nhăn, làn da thoạt nhìn cũng tạm ổn, quả nhiên trộm dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền xem ra cũng có hiệu quả.

Cho nên nói Trịnh tổng đối với chuyện lớn hơn Kim Tại Trung mười tuổi thật ra vẫn rất có cảm giác nguy cơ.

Chờ đến khi hắn khẽ thoa chút kem mắt, nghênh ngang ra tới, lại không thấy Kim Tại Trung đâu, vì thế ghé vào từng phòng tìm người.

"Tại Trung?"

"Tại Trung?"

"Ơi! Em ở, đây!"

"Em chạy đến phòng vẽ tranh làm gì?"

Từ khi phát hiện Kim Tại Trung ở rất có thiên phú ở phương diện hội họa, Trịnh Duẫn Hạo liền dành riêng một phòng cho cậu làm phòng vẽ tranh, còn chuẩn bị đến khi cậu vẽ đủ nhiều, liền bỏ tiền làm cho cậu một buổi triển lãm tranh, phát huy sự thật "lão tử có tiền" đến cực điểm.

Trịnh Duẫn Hạo đẩy cửa vào phòng vẽ tranh, Kim Tại Trung cũng vừa buông bút, nghe được động tĩnh, liền nhanh chóng quay đầu sang.

"Đờ mờ," Trịnh Duẫn Hạo bị hình ảnh Kim Tại Trung đột nhiên mọc "râu quai nón" làm cho sợ tới mức lùi lại một bước, hơn nửa ngày mới nói, "Em mẹ nó làm gì đây?"

"Vẽ, râu nha," Bởi vì ít lông, cho nên râu cũng phải vài ngày mới mọc ra một chút Kim Tại Trung mang theo vài phần đắc ý, chỉ chỉ phần râu cậu đã dùng bút nước màu đen vẽ ra, "Anh xem, chúng ta... giống nhau."

Trịnh Duẫn Hạo:......

"Cụ ông," Kim Tại Trung chỉ Trịnh Duẫn Hạo, lại chỉ chỉ bản thân, "và cụ ông."

Mấy chữ đơn giản khiến Trịnh Duẫn Hạo đang muốn nổi giận răn dạy đột nhiên ngậm miệng.

Hắn đột nhiên cảm thấy, mục đích của hắn và Kim Tại Trung thật ra đều giống nhau.

Hắn liều mạng muốn trông trẻ hơn một chút, ở bên cạnh Kim Tại Trung lâu thêm một chút.

Mà Kim Tại Trung lại cũng đang liều mạng đuổi theo bước chân hắn, muốn cùng hắn già đi.

Bọn họ đều giống nhau.

Giống nhau có thể lấy ra tất cả để yêu đối phương.

Trịnh Duẫn Hạo thừa nhận hắn rất cảm động, phi thường cảm động, nhưng nếu râu vẽ bằng màu nước dễ rửa hơn một chút, có lẽ hắn sẽ càng thêm cảm động hơn nữa.

Lôi Kim Tại Trung vào toilet cả tiếng đồng hồ để giúp cậu rửa "râu quai nón", Trịnh Duẫn Hạo nghĩ như thế.

Sau dự án sáp nhập lớn nhất từ khi thành lập công ty đến nay hoàn thành, công ty cũng chuẩn bị được đưa ra thị trường, tình hình rất thuận lợi, Trịnh Duẫn Hạo sảng khoái cho dàn lãnh lãnh đạo cấp cao và những nhân viên đã tham gia vào dự án này nghỉ ngơi, đương nhiên cũng thuận tiện cho bản thân nghỉ phép, mỗi ngày đón đưa Tại Trung đi học, ở nhà cùng cậu đọc sách, vẽ tranh, lúc rảnh rỗi lại kêu Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên đến ăn cơm, cuộc sống quả thật rất thư thái, điều duy nhất làm hắn không hài lòng chính là Kim Tuấn Tú.

Kim Tuấn Tú héo hon từ khi trở về không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt, tiếp tục điên cuồng bước lên con đường "nhận anh trai", còn một lòng một dạ nhất định phải đem cổ phần Thụy Kim chuyển sang danh nghĩa Kim Tại Trung, vài ngày lại tới cửa tới tìm Kim Tại Trung đàm phán chuyện này.

Khiến Trịnh Duẫn Hạo tức đến muốn chuyển nhà.

Bất đắc dĩ Phác Hữu Thiên lại cùng đi với nó, cho nên dù có chuyển nhà cũng trốn không thoát, vì thế Trịnh Duẫn Hạo lại càng tức giận.

Thẩm Xương Mân vẫn luôn ôm tâm thái xem náo nhiệt nhìn hắn giằng co với Kim Tuấn Tú, trước kia kêu tới ăn cơm, mười lần có năm lần sẽ bởi vì trời lạnh, trời nóng, đủ loại lý do mà lười đến, nhưng bây giờ lại tình nguyện xin nghỉ, dù xa xôi ngàn dặm cũng mò tới.

"Kim Tuấn Tú còn chưa tới?"

Hôm nay cũng vậy, Thẩm Xương Mân được mời đến ăn tết Tây, thấy người ra mở cửa là Trịnh Duẫn Hạo, vì thế phản ứng đầu tiên chính là hỏi han Kim Tuấn Tú.

"Hừ..."

Trịnh Duẫn Hạo bày ra khuôn mặt đen thui, Thẩm Xương Mân lập tức cơ trí nhìn nhìn vào trong, quả nhiên thấy Kim Tuấn Tú chơi game cùng với Kim Tại Trung.

"Phác Hữu Thiên đâu?"

"Ba nó kêu về nhà, không chừng đang bị đánh."

"Nghe anh nói vậy, tâm tình em càng tốt," Thẩm Xương Mân cởi áo khoác, đỡ mắt kính lại hỏi Trịnh Duẫn Hạo, "Sao hôm nay không cãi nhau?"

"Anh mày lười cãi nhau với kẻ ngốc."

"Phải không?"

Tuy nói như vậy, nhưng là không quá vài phút, Thẩm Xương Mân vừa từ WC ra liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Trịnh Duẫn Hạo.

"Cậu có phải có bệnh không? Tôi nói bao nhiêu lần, 70% cổ phần của tôi đều được chuyển sang danh nghĩa Tại Trung rồi, cho nên chút cổ phần này của cậu cứ giữ lại mà dưỡng già đi, OK?"

"Cho nên giờ tôi không muốn chuyển cổ phần sang cho anh tôi, tôi mời anh ấy đến làm chủ tịch của Thụy Kim!"

"Cậu ngu ngốc sao, để em ấy làm chủ tịch?" Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn Kim Tại Trung một cái, sau đó nín thở, ồn ào như vậy rất dễ dàng ngộ thương đồng minh, vì thế chỉ nói, "Đầu óc cậu chỉ để trang trí thôi hả?"

"Anh ấy là con trai trưởng của Kim gia, anh ấy nên tiếp nhận Thụy Kim!"

"A, cậu mẹ nó sao không nói nhà cậu có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa đâu, còn con trai trưởng."

Kim Tại Trung đang cầm máy chơi game, căn bản không get được hai người kia đang cãi nhau cái gì, vẫn luôn nhỏ giọng khuyên can, bất đắc dĩ căn bản không ai để ý đến cậu, lúc này nhìn thấy Thẩm Xương Mân ra tới, liền nhanh chóng kéo anh tới hỗ trợ, chỉ tiếc Thẩm Xương Mân đang vội vàng quay video, thuận tiện chọn một đoạn ngắn gửi cho Phác Hữu Thiên.

Thẩm bác sĩ: [video]

Thẩm bác sĩ: @Bạn trai của tiểu Kim Xem nè, tổng tài táo bạo, hiện đang nổi bão.

Bạn trai của tiểu Kim: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Bạn trai của tiểu Kim: Hỏa khí rất vượng nha, đây là hướng ai a?

Thẩm bác sĩ: Kim Tuấn Tú.

Bạn trai của tiểu Kim:......

Bạn trai của tiểu Kim: Móa.

Bạn trai của tiểu Kim: Tao tới liền, chú mày khống chế chiến cuộc, ít nhất đừng để hai người đó đánh nhau.

Thẩm bác sĩ: Tôi chỉ có thể bảo đảm bọn họ không đánh tôi.

Bạn trai của tiểu Kim:......

Nửa giờ sau, Phác Hữu Thiên vội vàng chạy đến, dì Ngô mở cửa cho gã, vừa vào cửa liền thấy Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tuấn Tú đang ồn ào đến long trời lở đất. Thẩm Xương Mân ở bên cạnh quay video, Kim Tại Trung có vẻ không hiểu nhưng vẫn ngồi trên sofa nghe rất nghiêm túc.

"Tôi phải đảm bảo cho anh tôi! Lỡ đâu anh không tốt với anh ấy, lỡ đâu anh hoa tâm ngoại tình thì sao!"

Kim Tuấn Tú nghiêm túc chất vấn Trịnh Duẫn Hạo, người sau cười lạnh nhả ra hai chữ quen thuộc:

"Ngu ngốc."

Phác Hữu Thiên nghẹn lời vỗ vỗ ót, mạnh mẽ chen vào giữa hai người khuyên can, cuối cùng lôi kéo Kim Tuấn Tú lên lầu bình tĩnh lại một chút.

"Anh nói không có chứ gì, tôi đây mỗi ngày đi theo anh! Nếu anh để tôi bắt được cái gì, tôi nhất định sẽ xử đẹp anh!"

"Tùy thời phụng bồi."

Hai người ồn ào đến túi bụi bị tách ra, từng người bình tĩnh, lúc sau còn thần kỳ cùng nhau ngồi ăn bữa cơm chiều, vì Phác Hữu Thiên còn phải lái xe cho nên không uống rượu. Kim Tuấn Tú uống nhiều mấy chén, ra cửa gió lạnh thổi qua làm cho đầu óc hơi lâng lâng, ngồi trên ghế phụ, tuyên bố với Phác Hữu Thiên:

"Từ ngày mai mỗi ngày em sẽ giám sát Trịnh Duẫn Hạo."

Phác Hữu Thiên:..

"Duẫn Hạo thật sự không phải người như vậy."

"Em mặc kệ! Em phải bảo vệ anh trai em!"

Người uống say thường không nói đạo lý, Phác Hữu Thiên đành phải dỗ dành: "Được được được, em vui vẻ là được."

Gã căn bản không nghĩ Kim Tuấn Tú nói nghiêm túc, hơn nữa cũng yên tâm về Trịnh Duẫn Hạo, kết quả không nghĩ tới, một thời gian sau, Kim Tuấn Tú quả thật phát hiện chuyện không bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com