Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Các ngươi đã nghe đến Cung Thượng Giác vừa thu nhận một cái đồ đệ chưa?"

Tuyết rơi ngày một ít nhưng vẫn thường xuyên không dứt, một thân áo choàng trắng ngồi dưới gốc hoa đào lật từng trang sách, mặc kệ tuyết gần như phủ đầy người. Khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ vì lạnh, tóc được tết lại búi lên gọn gàng gắn thêm vài ngân linh nhỏ, từ trên xuống là một thân lam y được may đạt cầu kì không kém phần tinh xảo. Nếu đem so với các đệ tử khác liền tính là được sủng ái hơn hết thảy.

"Viễn Chủy con làm gì đó?"

Thân nam nhân cao lớn vận hắc y xuất hiện, bên hông để đao, tay cầm theo áo lông trắng, ánh mắt ôn nhu hướng y đi tới.

"Sư phụ!"

Đem cuốn sách gấp lại, chân nhỏ lon ton chạy đến bên nam nhân kia, môi cũng cong lên thành nụ cười tươi.

"Trời lạnh vậy không sợ lại cảm sao?"

Đem áo lông quấn quanh người y thành một cục bông rồi ôm lên, nhìn vô cùng vừa mắt đối với người nhìn đời bằng nửa con ngươi như hắn.

"Có cảm sư phụ vẫn ở bên nên đồ nhi không sợ đâu"

"Ừm, vậy con làm sao lại ra đây đọc sách?"

Nói đến mi tâm hắn liền cau lại, đồ đệ nhà hắn mới vừa qua trận sốt sao giờ lại chạy ra tuyết đọc sách còn mang theo một áo choàng mỏng như này?

"Mấy tỷ tỷ ở bếp nói hoa đào khi tuyết rơi liền nở rất đẹp nên đồ nhi muốn xem"

"Mấy nữ nhân ở bếp nói vậy với con?"

"Ân, họ còn bảo nếu đem một ít hoa đào về tặng sư phụ người nhất định liền rất thích. Nhưng đồ nhi chờ nửa ngày cũng chẳng thấy hoa đào nở..."

Một chút ủy khuất nổi lên, mắt liền ngấn đầy lệ chực chờ rơi xuống, mũi nhỏ chẳng rõ vì lạnh hay ủy khuất mà đỏ lên.

Hắn cảm giác tim như bị bóp chặt, nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc y rồi đem người ôm chặt, giọng nhẹ nhàng an ủi.

"Đừng khóc hoa đào rồi sẽ nở, nếu Viễn Chủy lại bệnh lúc hoa đào nở thì không xem được sẽ tiếc"

"Ân..."

"Vậy về thôi Lãng Giác không thấy con đang hoảng lên đấy"

"Sư phụ, đồ nhi.."

"Viễn Chủy con không phải người ngoài càng là không phải thứ quái thai, con là ta duy nhất bảo bối đệ tử cũng là người nắm quyền ở Giác Cung, chỉ cần ai không hài lòng liền đem người đó đuổi đi không cần nói ta"

Nghe vậy Viễn Chủy liền nở nụ cười rút vào người sư phụ y, hơi ấm tỏa ra làm y không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Đem người về đặt xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại, hắn đưa tay vén một lọn tóc sang khuôn mặt nhỏ của y. Quả thực hắn không hề thích hài tử cho lắm nhưng y là người duy nhất làm hắn sinh cảm giác muốn che chở, nuông chiều.

"Ca!"

Tiếng vọng từ ngoài vào theo đó là thiếu niên cao lớn hớt hải chạy vào, vừa thấy y liền nhẹ thở phào.

"Không phép tắc, Cung Lãng Giác ta nghĩ đệ nên chép gia quy vài lần để không vi phạm nữa"

"Ca ta xin lỗi, vì lo Tiểu Chủy bị thương nên mới...ca đừng như vậy, tha ta lần này đi lần sau ta không dám nữa!"

"Còn có lần sau?"

Nói rồi lườm Cung Lãng Giác một cái, thân thiếu niên run lên một cái cảm giác lạnh thấu xương chảy dọc xương tủy, mồ hôi cũng vì vậy chảy xuống không ít.

Ca đúng là có mới nới cũ, hồi nhỏ cưng chiều ta lắm cái gì cũng bỏ qua được, bây giờ có Tiểu Chủy liền đem ta đá ra đằng sau, thiên vị quá mức thiên vị!

Nỗi lòng Cung Lãng Giác muốn gào lên nhưng chẳng dám chỉ bĩu môi dùng tay chọt chọt má Viễn Chủy, một bộ giận dỗi muốn người dỗ. Đối này mình đệ đệ cũng bất quá mặc kệ, là hắn lúc nhỏ không biết tốt xấu liền nuông chiều đệ đệ thành ra như này.

"À đúng rồi ca, Tiểu Chủy là đi đâu đệ không tìm thấy?"

Cung Lãng Giác vì lúc nãy bức xúc liền quên mất câu muốn hỏi, giờ nhớ lại liền quay sang nhìn hắn.

"Phía sau Giác Cung, chỗ hoa đào"

"Ở sau Giác Cung? Tiểu Chủy ra đó làm gì chứ?"

Thắc mắc ngập tràn vẻ mặt thiếu niên, tuy sau núi rất đẹp nhưng bây giờ chưa phải lúc, hoa đào vẫn chưa nở nên chỉ còn mấy cành trống xơ xác phủ trắng bởi tuyết.

"Là thị nữ ở bếp nói Viễn Chủy hoa đào nở nếu đem về tặng ta liền nhất định thích"

"Hoa đào nở mùa này á?! Mấy cô ta có điên không!"

Cung Lãng Giác tức giận nói lớn, bất quá làm Viễn Chủy đang ngủ liền hơi nhăn mày vì ồn, hắn cau mày cảnh cáo Cung Lãng Giác rồi lại xoa nhẹ mái tóc y.

"Ca chuyện này không thể bỏ qua được!"

"Ta biết, đệ còn biết giữ phép tắc chứ?"

Tông giọng hắn trầm xuống, Cung Lãng Giác liền nhận thức được hắn muốn làm gì mà đứng lên tay hành lễ đáp lại.

"Cứ việc ra lệnh ca"

"Tốt, đem thị nữ ở bếp đánh trước toàn bộ các thị nữ Giác Cung, đánh xong liền đuổi khỏi cổng và cảnh cáo ai đụng tới Viễn Chủy liền thành kẻ địch Cung Thượng Giác ta"

"Được ca cứ giao cho ta"

Xoay người rời đi Cung Lãng Giác, cũng chẳng ở lại lâu Cung Thượng Giác đem ngân linh vừa mua ở chợ về để vào hộp nhỏ cất trong tủ cho y, xong liền nhìn y một chút mới rời đi.

.

Chiều đấy, toàn bộ thị nữ ở Giác Cung và các Cung khác được tập trung lại ở sảnh chính điện. Ba thị nữ bị quỳ dưới đất trên người đầy vết thương đang rỉ máu, miệng không ngừng xin tha.

"Các ngươi biết mình đã làm gì chưa?"

Kìm nén lửa giận trong người, Cung Lãng Giác dùng giọng điệu lạnh băng như tra hỏi tội nhân khiến ba thị nữ càng sợ hơn.

"La..Lãng công tử bọn ta...không biết..mì...mình làm gì sai...mà chọc giận ngài cả..."

Một thị nữ khó khăn nói, hai thị nữ cũng đồng tình gật đầu, điều này thành công chọc giận Cung Lãng Giác đang kiềm chế.

"Các ngươi không biết? Vậy để ta làm cho các ngươi nhớ!"

Cung Lãng Giác khởi động trận pháp vô số đòn roi từ hư không đánh mạnh vào người ba thị nữ, vốn đã chẳng còn nơi lành lặn nay còn thảm hơn, tiếng van xin khóc thét không ngừng kêu thấu cả vùng trời. Các thị nữ xung quanh sợ hãi mà lùi ra xa, chỉ sợ một chút sai sót liền bị đánh thành người thấy liền né thú thấy cũng chạy.

"Cung Lãng Giác"

"Ca, sao vậy?"

Quay đầu nhìn caca đáng quý đang hướng tầm mắt đến nơi khác liền hiểu ý mà khởi động pháp chú.

Tiếng hét, khóc, van xin liền ngay lập tức biến mất, đòn roi vẫn đánh xuống không ngừng nhưng tuyệt nhiên họ không thể nói lời nào từ cổ họng nữa.

"Sư phụ, sư huynh"

Tiếng hài tử non nớt mang âm điệu dễ nghe vang lên, cả thị nữ liền bị dọa sợ khi thấy tiểu hài tử từ nơi đâu chạy đến kêu lớn. Họ muốn chạy tới bịt lấy miệng nhỏ y vì sợ y bị hai huynh đệ không tim không xót kia đánh chết liền bị cảnh tượng dọa sợ một phen.

"Sư phụ, đồ nhi tỉnh lại không thấy người liền chạy khắp nơi tìm, thì ra người ở đây làm con chạy đến đau hết cả chân"

"Là sư phụ có lỗi làm Viễn Chủy đau, nào để sư phụ xem vết thương thế nào"

Bế Viễn Chủy lên trước ánh mắt bao người liền thấy chân nhỏ trắng nõn lộ ra ngoài đang hơi ửng đỏ vì lạnh, các ngón chân lạnh lẽo đông cứng, chắc lẽ vì gấp quá nên chẳng kịp mang vào.

"Đau không Viễn Chủy?"

"Một chút ạ..."

"A Tiểu Chủy như thế này là một chút sao?! Sẽ có thể để lại biến chứng đó! Sao đệ ra ngoài lại không mang gì thế này"

Cung Lãng Giác lo lắng đến bộc lộ ra ngoài, thị nữ lại một phen bất ngờ, phải biết Cung Lãng Giác là người dễ điều khiển cảm xúc nhất và chưa từng biểu lộ ra ngoài nhưng giờ đây lại vì một tiểu hài tử để lộ sự lo lắng.

"Sư huynh ta thực không sao, chỉ rát một chút thôi"

"Rát cũng là đau, đệ sao ngốc đến thế!"

Trách cũng chẳng dám mạnh chỉ như lời thoáng qua thôi, đem bàn chân y xoa xoa nhằm ủ ấm nó.

"Sư phụ họ sao lại bị vậy ạ?"

Tầm mắt Viễn Chủy hướng đến ba thị nữ đang bị đánh thừa sống thiếu chết.

"Viễn Chủy đừng để tâm về phòng sư phụ thoa thuốc giúp con"

"Ân"

"Lãng Giác xử lý phần còn lại đi"

"Đệ biết rồi ca"

Trước lúc Cung Thượng Giác đem Viễn Chủy rời đi, ba thị nữ lúc này mới nhớ đến y đã hỏi về hoa đào và họ lừa y ra sau ngồi giữa trời tuyết lạnh với áo choàng mỏng, họ hối hận rồi vì đâu biết y lại quan trọng đến vậy với Cung Thượng Giác và Cung Lãng Giác.

Viễn Chủy đưa mắt nhìn ba thị nữ vật vã nằm dưới đất, khóe môi có chút cong lên đúng lúc họ ngước nhìn y, môi nhỏ mấp máy vài câu liền làm họ cứng người đến hai mắt trợn trừng.

-Nga~ trúng bẫy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com