Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Cô không trách khứ hắn vì để 2 mẹ con ở lại, bởi vì dù sao Heran cũng chỉ là con nít. Phải chọn ba hoặc mẹ đã rất khó khăn cho cậu nhóc rồi. Dễ gì chấp nhận được.

Vì A đã ra đi nên hiện tại có khả năng bị dại hay không vẫn còn chưa biết. Đương nhiên cậu nhóc cũng đáng thương.

Taehee không chịu buông A ra để chôn cất, máu me thế nào cũng ôm vào ngồi khóc. Cho dù các bác can cách mấy cũng không chịu nghe lời.

Y/n : Taehee à.

Taehee : Sao mà A lại chảy nhiều máu thế hả mẹ. huhuhu. Sao không đưa A đi bệnh viện, sao ông lấy làm cái gì lại làm A chảy máu. Huhuuuuuuu

Y/n : Mẹ xin lỗi.

Cô một tay ôm lấy con, một tay chạm vào cậu bé đã ra đi mãi mãi.

Taehee : Con gọi mãi mà A không trả lời con, chỉ nằm im một chỗ thôi. huhuhuhuhu.

Cô cũng không kìm được nữa, chỉ biết cứ thế ôm con khóc.

Taehee khóc đến mệt được bác HS bế vào giường ngủ.
Cô một mình ngồi ở phòng khách ôm A vào lòng, nâng niu vuốt me.

Y/n : Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con.

Cô rơi nước mắt hôn lên đầu chú chó đã theo mình bằng ấy năm. Sự yên bình của cô là một tay A bảo vệ, gìn giữ. Còn nghĩ có thể cùng nhau sống đến già, vậy mà cậu bé lại ra đi trong đau đớn.

Hắn trở về, nhìn thấy cô ôm A khóc nấc. Dù biết nó nhất định sẽ già trước họ rồi ra đi. Nhưng ra đi kiểu thế này thực sự khó để chấp nhận.

Hắn đi đến ôm lấy cô, còn cô vẫn ôm chặt A. Cô không dám khóc trước mặt con, chờ con đi ngủ rồi mới vỡ oà như vậy.

TH : Thằng nhóc đã làm rất tốt, đến lúc được nghỉ ngơi rồi.

Sáng hôm sau 2 mẹ con ngủ dậy đã không còn A nữa. Nhóc con đó được đựng trong một cái hũ. Hắn đã ôm A đi thiêu trong đêm.

Hắn có đau không? Vào khoảnh khắc hắn bế A đi, hắn cũng vô thức rơi nước mắt. Lần thứ 3 hắn rơi nước mắt. Giờ hắn hiểu cảm giác mất đi thứ quá đỗi thân thuộc, không bao giờ trở lại thực sự là thế nào.

TH : Taehee.

Taehee : Con ghét ông ấy, ghét ông cụ,  ghét Heran. Trả A lại cho con. huhuuuuuuuu

Đây là lần đầu con nói ghét ai đó, có lẽ là quá đỗi thất vọng.

TH : Cái này ba đeo cho con, là quà của A.

Hắn lấy một phần tro cốt của A làm thành 3 cái vòng tay. Nhà họ mỗi người một cái.

TH : Không được làm mất nó, rõ chưa.

Taehee: huhu.

TH : Ngoan, không khóc nữa.

Dỗ con chán rồi lại quay qua dỗ cô. Taehee thất vọng còn cô thì căm phẫn. Nhìn cái vòng tay cô lại càng hận.

TH : Nghe nói em ra tay với ông ta.

Y/n : Em đấy, thì sao?

TH : Khiêu khích ông ta ... không nên.

Y/n : Ông ta tự ý ra tay với A, em thế nào lại không dám làm điều tương tự với ông ta?

TH : Bướng bỉnh. Háu chiến. Em cần kiềm chế lại.

Y/n : Mặc kệ em.

Cô bực không muốn nói chuyện với hắn, xoay người đi hắn lại kéo lại, ôm chặt lấy.

TH : Ngoan, cần anh phải dỗ như con?

Y/n : Anh chẳng hiểu gì cả. Mỗi đêm A đều nằm cạnh em mới có thể an tâm ngủ. Là thằng nhóc kê đầu lên bụng, cùng em tâm sự, cùng em bảo vệ con. Tại sao đối xử với nó như vậy.

Hắn đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nhẹ nhàng hôn một cái.

TH : Chuyện đã rồi.

Hắn cứ thế ôm cô dỗ, cô còn khó dỗ hơn con gái nữa.

Hiện tại chỉ có hắn mỗi ngày ra ngoài. Còn cô cùng con phải ở nhà để giữ an toàn. Người của ông Lee sẽ không để yên cho họ.

Hôm nay nửa đêm hắn mới về, tình hình của Heran cũng ổn hơn. Hắn vào phòng hôn trán con rồi mới về phòng. Tắm rửa sạch sẽ rồi vào chui lên giường ôm cô.

Y/n : Anh mệt hả?

........

Y/n : Sao thế?

TH : Heran không chịu đi cùng anh.

Y/n : Phải để thằng bé có thời gian chấp nhận.

TH : Thôi vậy.

Y/n : Sao?

TH : Thằng bé ở cùng ba con cô ta cũng sẽ được yêu thương.

Y/n : Anh nghĩ vậy sao?

TH : Dù sao cũng là máu mủ, họ sẽ đối tốt với nó.

Hình như từ ngày hắn có cô, có con, có một gia đình hạnh phúc thì bản thân hắn yếu đuối hơn rất nhiều. Lúc nào cũng lo được lo mất. Ở trong lòng cô, hắn đã rơm rớm nước mắt khi nghĩ về A. Nghĩ về sự lựa chọn của mình.
Cô cũng cảm nhận được hắn gần đây có chút thay đổi.

Sáng hôm sau cả nhà đang ngủ ngon thì một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên bình.

Heran đột nhiên sốt cao, ông Lee vì cháu nên làm loạn, đòi đến tìm Taehee tính sổ. Ông bà Kim cũng thẳng thắn bảo vệ cô và Taehee.
Heran mơ màng liên tục gọi ba, hắn suy nghĩ nửa ngày lên xuống, đứng ngồi không yên cũng quyết định đến chỗ thằng bé.

Y/n : Anh cứ đi đi, không sao đâu. Thằng bé cần anh mà.

Cô giúp hắn kéo khoá áo khoác, vẫn là một cô vợ hiểu chuyện.

TH : Em đừng suy nghĩ gì, được không.

Y/n : Ừm.

Nhìn qua Taehee đang ngồi ở sô pha, cô bé không hề vui vẻ khi biết hắn đến chỗ Heran.

TH : Taehee, ba ra ngoài đây.

........

Y/n : Taehee, ba đang nói chuyện với con đấy.

Taehee : Con không cần ba nữa, ba đi với Heran đi.

Y/n : Taehee!

TH : Ba không phải sẽ đi luôn theo Heran.

Taehee : Con không thích. Con không cần.

Y/n : Anh đi đi, em sẽ nói chuyện với con. Không sao đâu.

TH : Anh xin lỗi.

Cô ôm hôn tạm biệt hắn một cái sau đó tiễn hắn đến cửa.

Y/n : Taehee, tắt tivi mẹ muốn nói chuyện với con.

Dù sao cũng không thể không nghe lời mẹ được, cô bé cũng ngoan ngoãn làm theo. Cô đến ngồi trước mặt con.

Y/n : Con bây giờ lại tranh giành ba vô lý rất giống Ran.

Taehee : Con không có.

Y/n : Lúc con mệt, con ốm, con buồn cũng liên miệng gọi ba ơi, mẹ ơi. Bây giờ Ran cũng thế, ai cũng sẽ như thế. Tại sao con lại có hành động, lời nói như vậy với ba?

.....

Y/n : Mẹ cũng rất thích Ran.

Taehee : Ơ.... *buồn*

Y/n : Nếu như có thể mẹ rất muốn ba đón Ran về đây sống cùng.

Taehee : Ran lại A chết, con ghét Ran, con không thích.

Y/n : A không chết vì Ran. A chết là để bảo vệ con.

Taehee : Tại con ạ?

Y/n : Đúng. Nhận lỗi về mình, làm một đứa trẻ ngoan. Ran không phải người xấu, chỉ là chưa được dạy dỗ đúng cách. Nếu như có thể, con nhất định để Ran làm anh trai mình.

Taehee : Tại sao ạ?

Y/n : Trước đây mẹ nói anh trai con là ai?

Taehee : A ạ.

Y/n : A làm gì?

Taehee : Bảo vệ con, sẵn sàng chết vì con.

Y/n : Vậy giờ con đã hiểu chưa.

Taehee : Dạ có ạ.

Y/n : Nhớ thật kỹ, con có ba, mẹ và bây giờ là Ran. Là những người sinh ra để bảo vệ con.

Hắn vào viện, Heran bám ba không rời, khóc lóc xin ba đừng bỏ đi, xin ba mẹ đừng xa nhau.

Henri : Tớ biết, tớ biết là tớ sai. Nhưng Ran thực sự vô tội. Thằng bé cần cậu, xin cậu đấy.

TH : Vậy ai là người có tội. Y/n? Taehee?

Henri : Những năm qua sống cùng nhau cậu không có một chút tình cảm nào với tớ và Ran sao?

TH : Tất nhiên không.

Henri : Là bởi vì cậu biết Ran không phải con cậu, có đúng không?

TH : Không. Là vì cậu thôi. Đừng đổ lỗi cho thằng bé.

Henri : Tớ biết cậu thương Ran. Nếu như chúng ta có một đứa con chung cậu sẽ suy nghĩ lại chứ.

............

Henri : Tớ yêu cậu, tớ không muốn xa cậu. Ran cũng vậy. Chúng ta sinh cho Ran một đứa em nữa. Cả nhà mình cùng sống hạnh phúc được không?

TH : Điên đủ chưa?

Henri : Tớ cũng thực sự phát điên rồi đây. Cô ta có gì tốt đẹp mà cậu bám riết lấy thế.

TH : Không phải việc của cậu. Kí đơn ly hôn mới là việc cậu cần làm.

Henri : Tớ không kí, tớ không thể để Ran mất ba được. Nếu cậu còn thế này, tớ sẽ làm đến cùng đấy.

TH : Muốn làm gì thì làm.

Henri : Là tớ cảnh báo cậu. Nếu cậu khiến Ran phải buồn tớ cũng sẽ không để yên đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com