Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21: CÒN GÌ ĐAU HƠN KHI NGƯỜI MÌNH GIỮ ĐƯỢC - LẠI KHÔNG CÒN NHỚ MÌNH LÀ AI

Ba mươi sáu tiếng sau ca mổ.
Chiều, trời mưa.
Trong phòng hồi sức, bác sĩ nói:

— “Cô ấy đang hồi tỉnh.
Chúng tôi tiêm thuốc giảm đau và giữ tĩnh tâm,
nhưng trí nhớ tạm thời có thể bị ảnh hưởng.
Tác dụng phụ của thuốc gây mê và kháng sinh.”

Trinh ngồi kế bên từ sáng.
Tay vẫn nắm tay Nhi – gầy, lạnh, nhưng còn mạch.

Mí mắt chị động đậy.
Vài phút sau, từ từ mở ra.

Mắt hơi mờ, long lanh nước.
Trinh mừng rỡ, siết nhẹ tay:

— “Nhi… chị tỉnh rồi…”

Nhi nhìn cô.

Không cười. Không ngạc nhiên.

Mà là… bối rối.

— “Xin lỗi…
em là…?”

Trinh chết lặng.
Cô cố mỉm cười:

— “Là Trinh. Là… người yêu chị.
Người chờ chị suốt ca ghép tủy vừa rồi.”

Nhi chớp mắt.
Rồi khẽ lắc đầu.

— “Tôi… không nhớ.”

---

Y tá giải thích:

— “Đây là rối loạn trí nhớ ngắn hạn.
Có thể vài giờ, vài ngày…
hoặc vài tuần.
Chưa chắc là mất vĩnh viễn.”

Nhưng Trinh không nghe rõ nữa.
Cô bước ra hành lang bệnh viện.
Dựa vào tường.
Gục xuống.

Không khóc.

Chỉ thở dốc như có ai vừa móc mất trái tim khỏi ngực.

---

Tối đó, cô trở lại.

Nhi nhìn cô, vẫn ánh mắt lạ lẫm:

— “Em đến thăm à?”

Trinh gật đầu.

Không còn gọi chị là “người yêu.”
Không dám kể gì về quá khứ nữa.

Chỉ hỏi:

— “Em kể chuyện cổ tích cho chị nghe được không?
Một câu chuyện…
về hai người đã từng yêu nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #thuanviet