Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 35: NẾU AI ĐÓ DÁM LÀM EM ĐAU - THÌ CHỊ SẼ KHÔNG IM NỮA

Trưa, sau giờ học đầu tiên.
Trinh và Nhi ra sau căng-tin tìm chỗ ngồi.

Không khí vẫn ngột ngạt.
Có ai đó cố tình làm rơi nước cạnh họ.
Tiếng thì thầm sau lưng vẫn râm ran:

> “Đó đó, hai con đó kìa…”
“Trời, bệnh chưa khỏi mà dắt nhau về… làm màu.”
“Ghê hơn cả phim bách hợp nữa á.”

Trinh gượng cười.
Cô quen rồi.

Nhưng Nhi thì không.
Chị nắm tay Trinh thật chặt.

---

Khi cả hai vừa ra khỏi hành lang sau căn-tin, một cánh tay đẩy mạnh từ sau lưng.
Trinh loạng choạng, suýt ngã.
Túi xách đổ ra đất.

Nhi quay lại — ánh mắt chị đổi hẳn màu.

Người đứng đó là Ngân.
Tóc búi cao, gương mặt lạnh, giọng cộc:

— “Tao đã nhịn mày lâu rồi đấy, Trinh.”

Trinh lùi một bước:

— “Mày làm gì vậy?”

Ngân cười khẩy:

— “Mày có biết vì mày mà chị Nhi bỏ học 1 năm không?
Vì mày mà tụi tao bị so sánh, bị ép nhìn hai người luyến ái giữa sân trường?
Mày có biết mày là gì không?”

Trinh siết tay.

— “Tao không cướp chị ấy từ ai.
Là tụi tao đến với nhau… khi chẳng ai muốn nhìn thấy tụi tao.”

Ngân quát:

— “Mày là con nhỏ thứ ba.
Chị Nhi từng là của tao!”

---

Một tiếng bốp nhẹ vang lên.
Là tiếng sách đập xuống bàn đá phía sau.

Nhi bước tới.
Giọng chị dằn từng chữ:

— “Ngân. Tao chưa từng là của mày.
Tao không phải món đồ để ai giành.
Tao chọn Trinh – vì cô ấy là người dám đau cùng tao.
Không phải người núp sau lưng tao 3 năm rồi trách móc.”

Ngân nghẹn lại:

— “Mày dám đứng về phía nó?”

Nhi nắm tay Trinh, giơ lên:

— “Không phải đứng về phía.
Mà là sống cùng phía.
Và nếu mày còn đụng tới cô ấy một lần nữa…
tao sẽ không dùng lời nói đâu.”

Ngân bỏ đi.
Mắt đỏ ngầu.
Đám bạn xung quanh tản ra, không ai dám chen thêm câu.

---

Trinh nhìn Nhi, vẫn run nhẹ:

— “Chị… đánh nhau vì em hả?”

Nhi cười nhẹ:

— “Chị đâu có đánh.
Mới dằn mặt thôi.”

Trinh cười, nước mắt rơi:

— “Lần đầu tiên có người bên em như vậy.”

Nhi khẽ nói:

> “Từ giờ… mỗi lần em đau,
chị không chỉ lau nước mắt nữa.

Mà sẽ đứng chắn gió, chắn người –
chắn cả những vết thương không ai thấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #thuanviet