Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 38: CON KHÔNG CẦN BA CHẤP NHẬN - CHỈ CẦN BIẾT BA VẪN Ở ĐÂY KHI CON KHÔNG


Đêm mưa rả rích.

Trinh nằm thiếp trên ghế bệnh viện, ánh đèn vàng hắt lên trần trắng.

Cô vừa trải qua 48 tiếng khủng hoảng.
Cả về tâm lý lẫn cảm xúc.
Nhưng cô không khóc nữa.

Đến mức, Nhi cũng không còn dám hỏi:

> “Em ổn chưa?”
Vì chị biết… đôi khi im lặng là đau nhất.


---

1:43 sáng.
Trinh tỉnh dậy vì khát nước.
Cô mở cửa phòng, bước ra hành lang vắng tanh…

Và giật mình.

Một người đàn ông ngồi trên băng ghế đối diện, lưng hơi còng, áo mưa vắt lên vai.
Là ba.

Cô đứng sững.

Không tin vào mắt mình.

Ba cô ngẩng lên.
Gặp ánh mắt con gái.
Không quát.
Không rút dây thắt lưng như hồi xưa.
Chỉ hỏi khẽ:

— “Lạnh không?”

---

Trinh ngồi xuống, không nói gì.
Mưa ngoài cửa kính lấm tấm.
Bầu không khí chỉ có tiếng giọt nhỏ và nhịp tim.

Ba đặt một túi đồ nhỏ vào lòng cô:

— “Cái khăn hồi nhỏ con thích.
Mẹ nói con bỏ quên.”

Trinh nhìn xuống.
Là chiếc khăn gấu bông cũ, rách một bên, cô từng ôm ngủ tới lớp 6.

Cô bật khóc.

Không phải vì khăn.
Mà vì… người từng đánh cô vì “nữ mà như nam” – giờ lại giữ một món như vậy.

---

Một lúc sau, ba khẽ nói:

— “Ba không hiểu hết.
Nhưng… ba có đọc tin nhắn con gửi mẹ.
Ba biết… con cố gồng nhiều lắm.”

Trinh vẫn khóc.

Ba siết tay lại:

— “Ba vẫn mong con cưới chồng.
Đẻ con.
Sống giống người ta.
Nhưng nếu không được…

Thì cũng đừng mất luôn ba.”

Trinh úp mặt vào vai ông, nghẹn:

— “Con không cần ba chấp nhận.
Chỉ cần… khi con không còn gì,
con vẫn biết ba ở đây.”

---

Cô chưa bao giờ thấy ba run.

Nhưng đêm đó…
Cô nghe được tiếng nghẹn nhẹ nơi lồng ngực của người đàn ông tưởng như không biết khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #thuanviet