Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 46: CÓ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG CẦN PHẢI LÀ ÁNH SÁNG - HỌ CHỈ CẦN LÀM CHO TA

Sáng mờ.
Phòng bệnh đặc biệt.

Trinh ngồi co người trên ghế nhựa, đầu tựa thành giường.
Tóc bết mồ hôi.
Mắt sưng, môi khô.

Nhi khẽ mở mắt.
Ánh sáng mờ trắng đâm vào đồng tử như kim.
Đau.

Chị chỉ thấy một bóng người nằm ngủ gục bên mình.

— “Trinh…”

Trinh bật dậy.
Chạy đến sát giường.
Không dám ôm.
Chỉ cầm tay chị:

— “Em đây… em đây…”

Nhi thều thào, giọng khản:

— “Chị chưa chết à?”

Trinh bật cười qua nước mắt:

— “Chưa.
Chị mà chết là em kéo chị dậy tiếp.”

---

Vài tiếng sau, khi y tá đã ra ngoài, Nhi quay sang nhìn Trinh – ngắm thật kỹ.

Mặt Trinh hốc hác.
Tay có vết xước do lần ngất trước phòng ICU.
Mắt vẫn có vết sưng chưa tan.

Nhi nói, như nghẹn:

— “Trinh…
Em còn muốn bên một người như chị không?”

— “Một người gần chết.
Một người mang em vào hết nỗi đau này tới nỗi đau khác.
Một người không thể cho em gì ngoài máu, nước mắt và nguy cơ rời đi bất cứ lúc nào.”

Trinh không trả lời ngay.
Cô nắm tay chị, chậm rãi:

> “Chị biết em chọn chị khi chị khỏe, khi chị đẹp, khi chị cười.

Nhưng chị không biết là…

Em cũng chọn chị khi chị nằm bất động,
khi chị lạnh ngắt,
khi chị không biết mình còn sống bao lâu.

Chị hỏi em còn muốn ở lại không?

Em trả lời:

Chính vì chị mong manh như vậy…
nên em mới muốn ở lại hơn bao giờ hết.”


---

Nhi quay mặt đi.
Khóc.
Lặng.

Lần đầu tiên, Trinh ngả đầu lên ngực chị – nơi tim vẫn đập, dù yếu.

Và thì thầm:

> “Chị đừng xin lỗi nữa.

Vì từ nay, nếu đau – thì đau cùng nhau.
Còn nếu sống…

Cũng sống đủ để gọi nhau mỗi sáng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #thuanviet