Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 67: EM NÓI YÊU TRỄ - NHƯNG CHỈ CẦN CHỊ CÒN Ở ĐÂY, EM SẼ NÓI MỖI NGÀY

4h37 sáng.
Phòng bệnh chỉ còn ánh đèn ngủ lờ mờ.

Trinh ngủ gục trên mép giường, bàn tay vẫn nắm lấy tay Nhi.
Mắt cô sưng đỏ, cổ áo còn ướt nước mắt cũ.

Một cử động nhỏ –
bàn tay Nhi siết nhẹ lại.

Trinh giật mình.

— “Chị…?
Chị ơi?!”

Nhi mở mắt.
Khó khăn, nhưng ánh nhìn rõ ràng.
Chị không nói lớn, chỉ thì thầm đủ nghe:

> — “Em chưa từng nói yêu chị…

nên chị cũng…

chưa dám chết.”

Trinh bật khóc, ôm lấy chị – nhẹ như sợ chị tan biến.

— “Em xin lỗi…
em yêu chị…
từ lâu…
nhưng cứ nghĩ nói ra sẽ khiến chị sợ…”

Nhi tựa trán vào trán cô, thì thầm:

> — “Lần sau mà còn để chị nghe từ người khác trước…

chị cho sốc tim lần nữa…”

Cả hai bật cười trong nước mắt.
Lần đầu tiên sau bao lâu –
họ cười thật lòng, không lo lắng.

---

Sau đó,
bác sĩ bước vào – thấy cảnh hai người ôm nhau,
còn tưởng người bệnh tỉnh… đang dỗ người thân.

Ông thở phào:

— “Tôi nghĩ cô ấy sống vì quyết tâm.
Nhưng giờ tôi biết:
cô ấy sống vì tình yêu.”

Trinh siết tay Nhi, nghiêm túc:

> — “Chị còn sống.

Tức là em có cơ hội.

Mỗi sáng, em sẽ nói ba chữ đó.

Cho đến khi chị không cần sợ chết nữa.”

Nhi gật đầu.
Cười nhẹ, môi tím tái nhưng ánh mắt sáng:

> — “Được.
Nhưng sáng mai nói lớn lên.

Chị muốn cả phòng này biết:

chị là người em yêu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #thuanviet