Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 84: "NẾU THƯ CÒN SỐNG... BÀ NGHĨ CHỊ ẤY MUỐN CON CÔ ĐƠN HAY ĐƯỢC YÊU LẠI?


Hai tuần sau vụ cha của Mai đến gây chuyện,
một chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa nhà Trinh.

Bà Hằng – mẹ ruột của Lệ Thư – bước xuống.
Tóc bà bạc thêm nhiều, dáng đi có phần gầy hơn, nhưng ánh mắt vẫn sắc như xưa.

Trinh mở cửa. Không bất ngờ.

> Bà không nói gì ngoài một câu:

— “Tôi đến… lấy lại di ảnh của con gái tôi.”


---

Trong phòng khách, bà ngồi đối diện Trinh.
Mai đứng bên, im lặng.

Bà Hằng liếc nhìn Mai, giọng lạnh:

> — “Tôi không quan tâm hai cô đang là gì của nhau.
Nhưng tôi không cho phép ai sống dưới mái nhà của con Thư mà làm chuyện như vậy.”

“Cô là người yêu nó.

Vậy mà giờ sống với em ruột nó? Cô thấy vậy là đúng à?”

Trinh không né tránh. Cô thở ra một hơi dài, rồi nói chậm rãi:

> — “Thưa bác,
con không xin bác đồng ý.

Con chỉ xin bác hiểu một điều…”

> “Nếu Thư còn sống…
bác nghĩ chị ấy muốn con sống một mình cả đời trong căn nhà này, với một cái di ảnh?

Hay muốn con – người mà chị ấy yêu –
được yêu lần nữa, được sống tiếp,
và được hạnh phúc với người biết trân trọng con?”

Bà Hằng nắm chặt túi xách.
Mắt long lên như giận, nhưng cũng như… nghẹn.

> Trinh bước vào phòng, lấy chiếc hộp gỗ chứa di ảnh Thư ra.

Cô đặt nó xuống bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía bà:

> — “Nếu bác nghĩ Thư không bao giờ muốn con hạnh phúc…
thì bác cứ mang chị ấy đi.

Con sẽ không giữ.”

Mai rướm nước mắt, siết chặt tay.

> Bà Hằng nhìn chiếc hộp.
Lâu lắm.

Cuối cùng, bà nói khẽ – rất khẽ:

> — “Con bé Thư… hồi còn sống, nó hay nói về cô lắm.
Nó nói cô là người đầu tiên khiến nó nghĩ mình có thể ‘lập gia đình’ dù là hai đứa con gái…”

> “Tôi không hiểu. Tôi giận. Nhưng…
tôi cũng không muốn con gái tôi bị biến thành cái xiềng xích trói người ở lại.”

> “Cô giữ di ảnh đi.

Nhưng sống sao cho đáng…

để nếu một ngày gặp lại nó,

cô có thể mỉm cười mà nói:

Con đã sống tiếp – vì nó dám yêu, nên con dám sống.”

Bà đứng dậy, quay lưng đi.
Trinh và Mai lặng người.
Không khóc, nhưng lòng như có ai bóp chặt rồi lại buông ra…

---

Tối đó, Trinh đặt di ảnh của Thư vào tủ thờ,
không còn ở chính giữa.
Chỉ là một góc nhỏ – như một người từng đi qua đời nhau.
Nhưng vẫn ở lại,
trong lòng, chứ không trên bàn thờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #thuanviet