CHƯƠNG 94: "KHUNG ẢNH TRỐNG - DÀNH CHO NGƯỜI TỪNG LÀ ÁNH SÁNG."
Cuối tuần đó, cả ba cùng đi chụp ảnh gia đình.
Tiệm chụp nhỏ, ánh sáng vàng ấm, nhiếp ảnh gia bảo:
> — “Cả nhà nhìn nhau đi, đừng nhìn máy. Nhìn nhau là đủ đẹp rồi.”
---
Tấm hình in ra thật đẹp:
– Trinh mặc sơ mi trắng, nụ cười hiền như chưa từng biết tổn thương.
– Mai ôm Ly từ phía sau, ánh mắt dịu dàng nhưng vững chãi.
– Ly cười rạng rỡ, ôm con thỏ bông – món quà Trinh mua từ lần đầu gặp bé.
> Bức ảnh được lồng vào khung gỗ, treo ngay phòng khách.
Bên cạnh khung ảnh là một khoảng trống.
Ly tinh mắt hỏi:
> — “Mẹ ơi, sao bên cạnh mình có một khung ảnh… không có hình?”
Mai lặng vài giây.
Rồi cúi xuống, đặt tay lên vai con:
> — “Đó là chỗ cho một người… đã từng yêu mẹ rất nhiều.
Đủ nhiều để chọn rút lui.”
---
Đêm đó, sau khi dỗ Ly ngủ, Trinh ngồi lại cạnh Mai, hỏi nhỏ:
> — “Em vẫn nghĩ về Thư à?”
Mai không nhìn thẳng.
Chỉ đáp:
> — “Không phải nhớ.
Là biết ơn.
Nếu không có Thư rút lui…
có khi em vẫn còn mắc kẹt trong ký ức.”
> “Cái khung ảnh trống đó…
không phải vì còn chỗ trống trong tim em,
mà là để nhắc rằng có ai đó đã từng lấp đầy.”
Trinh nắm tay cô, gật nhẹ:
> — “Chị hiểu.
Vì trong chị, cũng có một khung trống…
Nhưng nhờ nó mà chị biết trân trọng cái đang có.”
---
Cuối cùng, họ không bỏ hình vào cái khung trống ấy.
Họ để nó trống – như một sự công nhận.
Không phải mọi người từng yêu mình đều phải xuất hiện.
Có người… chỉ cần được nhắc tới bằng tất cả sự dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com