Chương 41
Sau hai ngày quay liên tục ngoài trời nắng nóng của chương trình "2 Ngày 1 Đêm," Hiếu cuối cùng cũng được trở về nhà Hùng – nơi yên bình, thoải mái và đầy ắp tình cảm mà hai người cùng vun đắp. Dù cơ thể vẫn còn chút mệt mỏi do thời tiết oi bức và lịch trình dày đặc cùng với việc bệnh nhẹ nhưng chỉ cần được ở bên Hùng, Hiếu cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. Tối có thể về căn nhà ấm áp ôm người yêu mình vào lòng đối với Hiếu không còn gì hạnh phúc bằng nữa.
Sáng hôm sau, trời Sài Gòn dịu dàng ánh nắng mai. Không khí trong nhà ấm áp và yên ắng, chỉ có tiếng chim hót lảnh lót ngoài cửa sổ. Hùng thức dậy sớm hơn mọi ngày quay qua nhìn khuôn mặt đẹp trai lại nhắm mắt ngủ ngoan như cún của người yêu nhỏ tuổi khiến lòng anh mềm đi, sau đó nhẹ nhàng rời giường vệ sinh cá nhân xong rồi chuẩn bị bữa sáng cho Hiếu. Anh biết những ngày quay khiến Hiếu mất nhiều sức, nên hôm nay anh muốn dành trọn để chăm sóc người mình yêu.
Hùng thận trọng xếp từng đĩa nhỏ: bánh mì nướng mềm, trái cây tươi mát, ly sữa ấm và một cốc trà gừng vừa đủ nóng để giúp Hiếu cảm thấy dễ chịu hơn khi cổ họng còn khàn khàn. Mọi thứ đều được bày biện cẩn thận, tinh tế như một món quà nhỏ gửi gắm sự quan tâm chân thành.
Hiếu ngủ dậy, mắt còn chút ngái ngủ đầu tóc bù xù nhưng nụ cười khi nhìn thấy Hùng đang chuẩn bị đồ ăn khiến không gian như bừng sáng. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, Hùng nắm lấy tay Hiếu, ánh mắt đầy trìu mến:
“Ăn một chút đi, đừng để đói rồi mệt thêm.”
Hiếu gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ những hành động nhỏ nhất. Cả hai không cần nói nhiều, chỉ cần bên nhau thế thôi đã đủ an ủi và tiếp thêm sức mạnh.
Sau bữa sáng, Hùng kéo rèm cửa để ánh nắng nhẹ xuyên qua, rồi cùng Hiếu kê lại ghế sofa thành chỗ nghỉ ngơi thoải mái. Hùng lấy ra vài cuốn sách, tạp chí và playlist nhạc nhẹ mà hai người cùng nghe lúc rảnh rỗi. Hùng dựa vào vai Hiếu, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, cảm nhận sự an toàn và yên bình ngập tràn.
Đến giữa trưa, Hùng thuyết phục Hiếu nằm nghỉ thêm, còn mình đi ra ngoài mua vài món ăn vặt mà Hiếu thích. Khoảng 30 phút sau, Hùng trở về với túi xách đầy ắp đồ ăn và một bó hoa nhỏ xinh – loài hoa mà Hiếu hay nhắc đến trong những lần trò chuyện.
Cậu mỉm cười, hạnh phúc như đứa trẻ được nhận quà. Hai người cùng ăn nhẹ, trò chuyện rôm rả về những dự án tương lai, những kỷ niệm vui trong chương trình, và cả những kế hoạch nhỏ để vun đắp cho mối quan hệ ngày càng bền chặt hơn.
Buổi chiều trôi qua trong tiếng cười và những cái ôm nhẹ nhàng, không gian ngập tràn sự thân mật và dịu dàng. Hùng luôn để ý từng chút một, từ việc nhắc Hiếu uống nước, kéo chăn khi thấy cậu hơi lạnh, đến việc lắng nghe từng lời tâm sự dù nhỏ nhặt nhất.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua cửa kính, tô điểm cho căn phòng thêm phần ấm áp. Hiếu và Hùng cùng ngồi trên ban công, nhìn ngắm cảnh thành phố dần lên đèn, hòa trong tiếng gió nhẹ thổi qua.
Hiếu tựa đầu vào vai Hùng, thì thầm:
“Cảm ơn anh… vì đã luôn ở bên, chăm sóc em những lúc em yếu nhất.”
Hùng nhẹ nhàng vuốt tóc Hiếu, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Anh không bao giờ để em một mình đâu. Chúng ta cùng nhau đi qua mọi chuyện, phải không?”
Hiếu mỉm cười, trong lòng ngập tràn tin tưởng và bình yên. Cậu mở vòng tay rộng lớn của mình để bao bọc anh vào lòng. Ngày hôm đó – một ngày nhẹ nhàng nhưng đầy ắp tình yêu – trở thành ký ức ngọt ngào mà cả hai sẽ giữ mãi trong tim.
Không cần lời hoa mỹ, không cần những cử chỉ phô trương, chỉ cần sự quan tâm thầm lặng, sự hiện diện của nhau đã là tất cả với họ.
Và trong thế giới nhỏ bé ấy, tình yêu của Hiếu và Hùng cứ thế âm thầm lớn dần, bền vững như chính sự giản dị mà chân thành nhất. Mặt trời đi ngủ cùng với một cặp đôi đang ôm lấy nhau trên chiếc giường ấm áp mà chìm vào giấc mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com