CHƯƠNG 8: CUỘC LẬT ĐỔ
Ngày Lễ Trao Giải Uy Lực Alpha cận kề, không khí trong trường trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những tấm áp phích lớn với hình ảnh các Alpha xuất sắc treo khắp nơi, màn hình LED khổng lồ trình chiếu những thước phim vinh danh họ như những "ngôi sao lãnh đạo tương lai". Đối với hầu hết học sinh, đây là một ngày hội để tôn vinh những người đứng đầu, nhưng với Linh, nó là thời điểm hoàn hảo để phá vỡ sự giả dối.
Kế hoạch của Linh đã được ấp ủ tỉ mỉ. Cô sẽ sử dụng chính hệ thống AI của trường để công bố sự thật. Dựa trên những gì đã học từ Khôi về các lỗ hổng và cách thao túng điểm Uy Lực, Linh đã vạch ra một con đường để truy cập vào lõi điều khiển của hệ thống trình chiếu sự kiện. Cô sẽ cài đặt một đoạn mã nhỏ, ẩn mình trong hệ thống, chờ đợi thời cơ thích hợp để kích hoạt.
Việc đầu tiên Linh cần làm là tìm cách xâm nhập vào phòng điều khiển chính của hội trường – nơi mà ngay cả những Alpha cấp cao cũng hiếm khi được phép vào. Đó là một khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt, với hệ thống an ninh phức tạp và camera giám sát dày đặc.
"Linh," Khôi gọi cô vào một buổi chiều, giọng hắn vẫn đều đều nhưng ánh mắt lại có vẻ thăm dò. "Buổi lễ sắp đến. Tôi cần cậu giúp tôi chuẩn bị một số dữ liệu trình chiếu cho phần phát biểu của tôi. Cậu có thể vào phòng điều khiển chính để làm việc đó."
Trái tim Linh thót lại. Đây chính là cơ hội cô chờ đợi, nhưng cũng là một cái bẫy tiềm tàng. Khôi không phải kẻ ngốc. Hắn có thể đang thử cô. Tuy nhiên, Linh phải chấp nhận.
"Vâng!" Linh đáp, giữ vẻ mặt vô cảm. "Tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Trong phòng điều khiển chính, Linh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hàng trăm màn hình lớn nhỏ, đèn nhấp nháy, tiếng quạt gió của máy chủ rì rầm như một sinh vật khổng lồ. Đây là trung tâm của hệ thống, nơi mọi dữ liệu được xử lý, mọi hình ảnh được trình chiếu. Linh cẩn trọng di chuyển, ánh mắt lướt qua từng chiếc camera, từng góc khuất. Chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay cô vẫn đang hoạt động, là một thiết bị theo dõi hai chiều. Cô cần phải vô hiệu hóa nó một cách tạm thời, hoặc ít nhất là đánh lừa hệ thống.
Linh đến bàn điều khiển trung tâm, nơi có một màn hình lớn hiển thị lịch trình buổi lễ. Cô bắt đầu làm việc, cố tình làm chậm một vài thao tác, tạo ra một chút "trục trặc kỹ thuật" nhỏ để có thêm thời gian. Khi nhân viên kỹ thuật mải xử lý sự cố, Linh lướt ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím. Cô biết rằng AI giám sát sẽ ghi lại mọi thao tác của cô, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn.
Cô cài đặt một đoạn mã nhỏ, ngụy trang nó dưới dạng một bản cập nhật hệ thống định kỳ. Đoạn mã này sẽ được kích hoạt vào thời điểm nhất định trong buổi lễ. Quan trọng hơn, Linh đã tạo ra một "mã ẩn" trên đồng hồ Uy Lực của mình. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi cô cúi xuống chỉnh sửa một sợi dây cáp dưới bàn, Linh khéo léo dùng ngón tay cái che đi cảm biến trên đồng hồ, đồng thời kích hoạt một mã ngắt tín hiệu tạm thời mà cô đã bí mật lập trình. Chỉ trong vài giây, chiếc đồng hồ của cô sẽ ngừng gửi dữ liệu vị trí và hành vi về hệ thống. Thời gian đủ để cô làm những gì cần làm.
Khi đoạn mã được cài đặt thành công, và tín hiệu đồng hồ trở lại bình thường, Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng hoàn thành nốt công việc của mình và rời khỏi phòng điều khiển, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.
Tối hôm đó, Linh đến khu Ký túc xá Omega. Mai đang cuộn tròn trên giường, vẫn còn vẻ sợ hãi.
"Mai," Linh gọi nhẹ. "Cậu có muốn xem một điều thú vị không?"
Mai ngẩng đầu lên, đôi mắt cụp xuống.
"Cậu đã từng nói với tớ về những tiếng vọng từ bức tường, về căn phòng bị khóa," Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết. "Tớ đã tìm thấy nó. Và tớ cũng đã tìm thấy sự thật về anh trai tớ, về những Omega khác."
Linh mở máy tính bảng, cho Mai xem những bức ảnh chụp nhật ký. Mai nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, đôi mắt cô bé mở to kinh hoàng. "Họ... họ đã làm gì với chúng ta..."
"Họ muốn chúng ta im lặng, Mai," Linh nói, ánh mắt rực lửa. "Nhưng tớ sẽ không để điều đó xảy ra. Tớ sẽ khiến họ phải trả giá."
Mai run rẩy, nhưng lần này, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự giận dữ tiềm ẩn. "Tớ... tớ sẽ giúp cậu. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì."
Linh gật đầu. Cô cần Mai. Cô cần sự hỗ trợ từ những người Omega và Gamma đã bị áp bức. Cô đã gieo mầm bất mãn, giờ là lúc thu hoạch.
Ngày Lễ Trao Giải Uy Lực Alpha cuối cùng cũng đến. Hội trường lớn lấp lánh ánh đèn, âm thanh hùng tráng vang vọng. Các học sinh, giáo viên, và một vài vị quan chức chính phủ cấp cao ngồi chật kín khán phòng. Khôi, với vẻ mặt tự mãn, đứng trên sân khấu, chuẩn bị cho bài phát biểu của mình. Linh ngồi ở hàng ghế Beta, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước. Chiếc đồng hồ Uy Lực trên cổ tay cô vẫn hiển thị hạng Beta, nhưng bên trong nó, một kế hoạch phản công đang chờ được kích hoạt.
Khi Khôi bắt đầu bài phát biểu, giọng hắn vang vọng khắp hội trường, ca ngợi "tầm nhìn sáng tạo" của trường và "những thế hệ lãnh đạo tài năng" mà nó đã tạo ra. Hắn thao thao bất tuyệt về tương lai tươi sáng của những "tinh hoa" được đào tạo tại đây. Đúng lúc đó, Linh khẽ nhúc nhích ngón tay, kích hoạt đoạn mã mà cô đã cài đặt.
Màn hình lớn phía sau Khôi, vốn đang trình chiếu hình ảnh vinh danh các Alpha, bỗng nhiên nhấp nháy dữ dội. Âm thanh trong hội trường bắt đầu bị nhiễu. Khôi nhíu mày, nhìn về phía bảng điều khiển. Các nhân viên kỹ thuật bắt đầu hoảng loạn, cố gắng khắc phục sự cố.
Nhưng đã quá muộn.
Trên màn hình lớn, hình ảnh những chiếc đồng hồ Uy Lực, biểu tượng của sự phân cấp nội bộ mà trường luôn che giấu, bỗng nhiên hiện ra một cách rõ ràng. Kèm theo đó là một dòng chữ thuyết minh ngắn gọn xuất hiện: "Hệ thống phân cấp Uy Lực Xã hội, công trình của Ông Trần Hải Dương và Ông Hoàng Minh Quân. Người tạo ra hệ thống chấm điểm và AI giám sát: Trần Minh Khôi."
Tiếp theo là những hình ảnh đáng sợ: các bức ảnh chụp từ cuốn nhật ký thí nghiệm, những dòng chữ về "Dự án Omega", "thí nghiệm tâm lý", và những cụm từ "đối tượng bị xử lý", "hủy bỏ hồ sơ". Rồi đến tên anh trai Linh: "Nguyễn Hoàng Anh – Gamma chuyển hóa thành Omega... đã bị xử lý."
Một sự hỗn loạn bùng nổ trong hội trường. Tiếng xì xào bàn tán vang lên, dần chuyển thành tiếng la ó, hoảng loạn. Khôi đứng sững trên sân khấu, gương mặt trắng bệch. Hắn hiểu ngay điều gì đang xảy ra. Hai vị quan chức cấp cao ngồi ở hàng đầu tiên, Trần Hải Dương và Hoàng Minh Quân, cũng đứng bật dậy, nét mặt từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ tột độ.
Linh đứng dậy. Chiếc đồng hồ Uy Lực trên tay cô giờ đây không còn hiển thị hạng Beta hay F-0 nữa. Nó nhấp nháy một dòng chữ đỏ rực: "HỆ THỐNG ĐANG BỊ PHÁ VỠ".
Cô nhìn thẳng vào Khôi, ánh mắt rực lửa. Cô không nói một lời nào, nhưng thông điệp thì rõ ràng: "Trò chơi của các người đã kết thúc."
Sự hỗn loạn bao trùm hội trường. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ của ghế, và những bước chân dồn dập vang lên. Các học sinh Alpha và Beta, những người vừa phút trước còn tự mãn, giờ đây tái mét mặt. Họ không thể tin vào những gì đang hiển thị trên màn hình. Hệ thống mà họ tôn thờ, cái bản chất thật của nó, bị phơi bày một cách trần trụi.
Khôi là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, dù gương mặt hắn vẫn trắng bệch. Ánh mắt hắn khóa chặt vào Linh, sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng chuyển thành một tia giận dữ lạnh lẽo. Hắn không ngờ một Omega mà hắn "huấn luyện" lại dám phản bội lại hắn, lại có thể làm được điều này. "Tắt nó đi! Mau tắt nó đi!" Khôi gầm lên, ra lệnh cho các nhân viên kỹ thuật đang cuống cuồng.
Nhưng Linh đã tính trước mọi thứ.
Đoạn mã cô cài không phải là một lỗi đơn giản có thể gỡ bỏ — nó là con dao găm giấu trong lớp nhung của hệ thống. Nó không chỉ hiển thị sự thật, mà còn làm chập toàn bộ tín hiệu trình chiếu, khiến cả hội trường chìm vào cơn sốt hoảng loạn.
Trần Hải Dương và Hoàng Minh Quân – những kẻ đứng sau cỗ máy phân tầng tàn nhẫn ấy – lập tức đứng bật dậy. Sự lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt họ biến mất, thay bằng sự hoảng loạn tột độ.
"An ninh!" Hoàng Minh Quân gầm lên như thú dữ bị thương. "Bắt con nhỏ đó lại! NGAY!"
Một nhóm bảo vệ mặc đồ đen lập tức ập vào hội trường.
Nhưng họ không ngờ... Linh đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu.
Khi các bảo vệ vừa tiến gần, một nhóm học sinh Omega và Gamma bất ngờ đứng dậy. Những gương mặt từng im lặng, cúi đầu, giờ đây rực lên ánh lửa phản kháng.
"Chúng tôi không im lặng nữa!" Phúc, một Omega từng rụt rè, giờ như hóa thành người khác, hét vang, giọng vỡ òa trong phẫn nộ.
"Sự thật phải được phơi bày!" Mạnh, một Gamma, tiếp lời. Lửa giận lấp lánh trong đôi mắt cậu.
Như hiệu ứng domino, đám đông bùng nổ. Tiếng ghế đổ. Tiếng hét. Tiếng phản đối vang dội khắp hội trường như sóng trào. Những Alpha, Beta từng ngạo nghễ nay bối rối, co cụm lại. Một số cố trấn áp, nhưng lực lượng nổi dậy quá đông. Sự phẫn nộ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Giữa tâm điểm hỗn loạn ấy, Linh đứng yên.
Cô không hét. Không cử động nhiều.
Cô chỉ đứng đó, lặng lẽ, nhưng dường như tất cả đều xoay quanh cô.
Chiếc đồng hồ Uy Lực trên tay cô vẫn nhấp nháy dòng chữ đỏ rực: "HỆ THỐNG ĐANG BỊ PHÁ VỠ." Không chỉ là hệ thống dữ liệu.
Không chỉ là AI.
Mà là trật tự, là dối trá, là quyền lực bị xé toạc.
Khôi nhìn cô từ trên sân khấu.
Ánh mắt hắn không còn lạnh lùng như trước – mà đầy mâu thuẫn. Giận dữ. Kinh ngạc. Và, rất khẽ, một tia... thán phục.
Linh – cái tên hắn từng xem là quân cờ – nay trở thành một "lỗi hệ thống" mà hắn không lường được.
"Bắt nó lại!" Trần Hải Dương gầm lên. Giọng ông ta như lệnh tử hình. "Bằng mọi giá!"
Đám bảo vệ chen qua đám đông, dùng vũ lực để tiếp cận Linh. Nhưng chính lúc ấy, ánh mắt cô chạm vào Mai – cô bé Omega nhỏ bé ấy đang đứng nơi lối thoát hiểm, ánh mắt lo lắng nhưng kiên cường.
"Đi thôi!" Mai hét lên, vẫy tay về phía Linh.
Không cần lời giải thích. Không cần do dự.
Linh gật đầu.
Cô quay lưng, lao về phía cánh cửa nhỏ, giữa biển người hỗn loạn, giữa tiếng la hét và tiếng tim đập dồn dập. Mỗi bước chân cô chạy là một vết rạn mới trên vỏ bọc quyền lực của Alpha.
Cô không ngoái lại.
Vì cô biết – Đây chỉ là khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com