Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lo lắng

(Tiếp chuyện )
Tom: babe ah , sáng nay em phải là của tôi , tôi ko cho em đi đâu cả
Nói xong tom khoá chặt cánh cửa lại , chèn thêm chiếc ghế trước , mặc cho paul gào lên trong cơn tức giận tom bước đến chỗ cánh cửa của quán bar khoá lại ,dập tất cả cầu dao trong quán lại đỏng đảnh đi vào phòng vừa đi vừa hát
Tom : anh sẽ vì em làm thơ tình ái ...
Tiếng hát vọng đến chỗ của paul , nghe thấy tiếng hát của Tom
Paul: mày đùa bố mày đấy à , mày nhốt bố vào cái chỗ chó chết này để mày ở ngoài hát cái bài nghe như con cak thế à
Tom vào phòng dọn lại mớ hỗn độn của đêm nồng cháy ấy trong khi dọn tìm thấy được chiếc quần sịp của paul , tom cầm lên hít lấy hít để
Tom: mùi hương này thật khó quên ( hít ~mạnh)
Ôi trời sảng khoái quá
Vừa dọn vừa hát , dọn xong căn phòng tom nằm lên chiếc giường
Tom: cái đệt ! Quên mất cái giường chó này gãy con mẹ nó rồi  thôi xuống dưới ngủ vậy
Tom mở của đi xuông 1 chỗ bí mật mà chỉ khách vip trong quán bar này biết mở của ra là một cái động có đủ tất cả tiện nghi cho 1 con nghiện rượu bao nhiêu loại rượu ngon , đắt tiền làm từ các loại nhân sâm thượng hạng . Ngay chính giữa phòng có 1 chiếc giường hình tròn trước chiếc giường ấy có 2 bàn đồ chơi người lớn thêm vào có một tủ trưng bày bao cao su và cả trăm loại thuốc kích dục , khi thấy chiếc giường tom nhảy lên cởi hết đồ ngủ từ bao giờ
Về phía paul vì đã dập hết cầu dao nên trong nhà vệ sinh chẳng còn tí đèn nào xung quanh là căn phòng tối mịt trong căn phòng bé xíu làm paul chẳng thể chịu được, trong căn phòng cảm giác oi bức bao trùm lấy paul căn phòng ngày càng nóng lên, khiến paul phải cởi hết quần áo để hít thở quạt thông gió cũng đã bị tắt
Paul kêu lên : ôi trời ơi khó chịu quá 22 năm trên cuộc đời chưa bao giờ phải chịu cái cảm giác ngộp thở đến vậy không gian hẹp và tối quá làm mình chẳng thể biết được bây giờ là mấy giờ
Sau khi nói xong paul vì sợ không gian hẹp và khó thở trong một thời gian dài mà ngất lịm đi
Khi tom ngủ dậy sau một giấc ngủ dài nhìn lên đồng hồ đã là 8:47p đang ngồi ngẩn ngơ sau giấc ngủ dài chợt tom nhớ tới paul
Tom: ôi trời ơi em bé của ko biết em sao rồi ?
Tom mang vẻ sợ hãi chạy lên tìm paul quên mất mình đã để chìa khoá ở đâu chạy đi bật cầu dao , chạy tìm xung quanh cuối cũng đã tìm được ở trong căn phòng cũ
Lật đật chạy lên tìm paul vừa lo vừa gọi paul
Tom : paul ơi s rồi em ơi anh sắp mở được của rồi , đợi anh em ơi
Lục đục 1 hồi mới mở được cánh của ấy ra của vừa mở được chiếc cửa trước mắt tom là cảnh tượng paul đã ngất lịm đi nằm co ro cạnh chiếc bồn cầu . Vừa bế puaul lên tom lo lắng gọi paul
Tom: bé ơi đừng làm anh sợ bé oiiiii !
Tom run lên vì sợ paul bị làm sao , tom hoảng đến mức luống cuống cả tay chân
Đây là lần đầu tiên tom cảm thấy sợ đến thế , bế paul vào phòng tom lập tức hô hấp nhân tạo cho paul cảm thấy hô hấp nhân tạo ko đủ cho paul ,tom lập túc đưa paul ra ngoài, bế paul trong tay mà tom vẫn có cảm giác sợ hãi đưa paul lên xe tom phóng nhanh như cơn lốc ,để paul ngồi cành mình vừa đi vừa gọi paul
Tom: cố lên bé ơi chúng ta sắp tới nơi rồi
Nói xong tom cầm tay paul , đi với tốc độ 200km/h rất nhanh tom đã đến bệnh viện , vừa tới nơi tom bế Paul trên tay chạy vội trong nhờ gấp các bác sĩ trợ giúp
Tom doạ : phải để cho bệnh nhân này được cấp cứu trước nếu không cái bệnh viện này sáng nhất đêm nay!!
Ai xung quanh bệnh viện đều biết mặt tom nên ai cũng nhường anh lên trước , sau khi đưa paul nằm lên giường bệnh viện, chiếc giường được đẩy vào trong phòng cấp cứu tom mới có cảm giác an toàn , đứng ở ngoài vừa lo vừa sợ . Sợ ràng paul sẽ chẳng cứu được, sợ rằng paul sẽ tránh mặt mình , ko muốn đến gần mình
Không biết từ bao giờ 2 bên mắt của tom đã lăn dài những giọt nước mắt lo lắng cho paul
Tom vừa lo vừa lẩm bẩm : paul ơi em sẽ ko sao đâu, tất cả do anh do anh không biết em đã sợ đến mức nào  paul ơi đừng làm anh sợ , lỗi anh paul ơi
Sau 2 tiếng cấp cứu tom thấy paul được đẩy ra trên trước giường , quanh người paul là máy thở oxy tom thấy paul liền đứng dậy chạy ra chỗ em sốt sắng ngìn nhìn em
Bác sĩ nói : vì cậu ấy bị chứng sợ không gian hẹp , kèm theo bệnh khó thở nên trong lúc nguy cấp cậu ấy đã ngất lịm đi tôi nghĩ cậu ấy phải hôn mê mất 2 ngày
Tom nghe thấy càng lo cho em khóc còn nhiều hơn trước
Tom : cậu ấy ko thể thức dậy nhanh hơn sao bác sĩ ( khóc nấc lên ) vậy cậu ấy có bị gì khác không
Bác sĩ : cậu ấy không bị gì nặng đâu , cứ bình tĩnh nếu có chuyển biến tốt cấu ấy có khả nang sẽ tỉnh dậy vào sáng mai
Tom:......( tập sau keo oi )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com