Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Trần Vũ và Cố Nguỵ cùng nhau ăn bánh. Bánh kem kích thước không lớn, mỗi người ăn một nửa.

Vừa rồi Trần Vũ không hề cảm thấy đói bụng, không hiểu sao khi cắn miếng bánh đầu tiên lại thấy rất ngon, vì vậy cậu đã nhét vài miếng vào miệng, một ít kem dính ở khoé miệng. Cố Nguỵ lắc đầu cười, dùng ngón tay cái của mình giúp cậu lau đi.

"Đúng rồi." Trần Vũ đột nhiên nhớ ra, "Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật của em?"

"Anh gặp vài đồng đội của em ở trên đường."

Trần Vũ chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào. Chuyện này thật quá mất mặt. May mà Cố Nguỵ không biết. Khuôn mặt đẹp trai của Trần Vũ đỏ bừng, ấp úng hỏi, "Bọn họ, bọn họ nói gì thế?"

Cố Nguỵ mỉm cười. Trần Vũ dưới cái nhìn của anh càng cảm thấy xấu hổ, mặt cũng nóng bừng lên, "Cũng không có gì, chỉ hỏi anh tại sao không ở cùng em."

"Ồ, ồ ... Vậy anh đã nói gì?"

"Chà -" Cố Nguỵ kéo dài giọng, "Anh nói anh ra ngoài mua chút đồ."

Phù-—

Trần Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà không bị lộ ra.

"Họ nhờ anh chúc em sinh nhật vui vẻ." Cố Nguỵ lại nói, "Còn có, cùng anh trăm năm hạnh phúc."

Aaa!!

Điều này thật quá mất mặt! Mấy người này! Trần Vũ trong lòng thầm mắng, nhất định phải tìm cớ làm cho bọn họ chạy mười vòng khi trở về, nhưng trên mặt lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Bọn họ không biết lựa lời, anh đừng để trong lòng."

"Không sao đâu." Cố Nguỵ nghĩ đến đám người vừa muốn trêu đùa lại vừa sợ bị trách phạt kia liền cảm thấy buồn cười, "Bọn họ khá thú vị."

Trần Vũ ngập ngừng chọc chọc vào miếng bánh, nhìn Cố Nguỵ xắt bánh ra từng miếng nhỏ rồi ăn, đem một chiếc bánh kem bình thường cũng  mang ảo giác về sự tao nhã của Pháp, nhưng giữa lông mày anh lại có một nỗi buồn không thể xóa bỏ, cho dù anh đang đùa với Trần Vũ vẫn miễn cưỡng không thể tan đi. Trần Vũ nhớ tới Cố Nguỵ hôm nay đi tảo mộ, muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không nên bóc ra lớp sẹo của người khác.

"Có chuyện gì vậy?" Cố Nguỵ dường như nhìn thấy sự do dự của Trần Vũ.

"Em ..." Trần Vũ do dự vài giây, khẽ cắn môi, "Hôm nay em gặp bác sĩ Trương khi đến bệnh viện thăm Tạ Hạo Vũ, anh ấy nói với em là anh đi ... đi tảo mộ, ừm, em không phải cố ý tìm hiểu chuyện của anh. Em cứ nghĩ là anh đang ở bệnh viện, vừa hỏi tới thì anh ấy nói ra."

"Ừ." Cố Nguỵ nặng nề lên tiếng, thật lâu sau mới nói "Anh ấy là đàn anh trên anh một lớp, còn cùng một thầy hướng dẫn. Anh ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều trong quá trình làm luận văn, rất giỏi, là một thiên tài phẫu thuật."

Cố Nguỵ nhìn chằm chằm miếng bánh, giống như nhìn vào ký ức thông qua đồ vật trước mặt. Trái tim của Trần Vũ chấn động. Biểu cảm hoài niệm này trên mặt Cố Nguỵ là điều cậu chưa từng thấy. Trong lòng cậu nổi lên cảm xúc khác thường, giống như cậu đang đi trên chiếc cầu độc mộc lung lay sắp đổ. Cố Nguỵ chưa bao giờ mói với cậu về chuyện tình cảm trong quá khứ. Cậu có nên hỏi không? Cố Nguỵ có phải là có tình cảm khác với đàn anh đã khuất này?

Nhưng khi lời nói này đến môi, Trần Vũ lại chọn cách nuốt xuống, "Thì ra là như vậy."

"Anh ấy từng là mục tiêu lý tưởng của anh." Cố Nguỵ đột nhiên ngẩng đầu cười, "Anh hy vọng có thể trở thành một bác sĩ giống như anh ấy."

Trần Vũ đột nhiên cảm thấy tim mình se lại, chính là cảm giác chua chua dâng lên tận cổ họng, khi chạm vào có thể thấu tận xương tủy. Người có thể khiến Cố Nguỵ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ như thế, nhất định là đặc biệt xuất sắc.

"Chuyện gì xảy ra sau đó?" Trần Vũ khàn giọng hỏi.

"Anh ấy tốt nghiệp sớm hơn và vào bệnh viện trước. Ba năm trước, có một trận động đất lớn ở huyện Bình Dương. Anh ấy là một trong những người lãnh đạo đội cứu trợ động đất của bệnh viện An Nhân. Nghe nói ở thời điểm cứu viện xảy ra dư chấn, anh ấy hỗ trợ lính cứu hộ đưa một người bị thương ra ngoài, chính mình ở lại thì căn nhà sập xuống..."

Huyện Bình Dương, bệnh viện An Nhân, dư chấn, nhà sập ... Từ khóa liên kết với nhau, như thể một mạch máu nào đó mở ra trong đầu Trần Vũ. Cậu ngây người hỏi: "Tên anh ấy là gì?"

"Hả?" Cố Nguỵ nhất thời không kịp phản ứng.

Trần Vũ khó khăn nhếch môi hỏi: "Em hỏi tên anh ấy là gì?"

Cố Nguỵ mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nói ra một cái tên, "Ninh Sở."

Trần Vũ đột nhiên hiểu ra những lời mà bà cậu luôn nói trong quá khứ. Sống trên cuộc đời này, hạt giống do bạn gieo trồng sẽ trở thành hậu quả mà bạn phải gánh chịu.

***

Ba năm trước, trận động đất mạnh 8 độ Richter xảy ra bất ngờ ở huyện Bình Dương, khi người dân trên khắp đất nước chỉ cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ của các tòa nhà cao tầng, huyện Bình Dương đã chỉ còn là đống đổ nát. Khi đó Trần Vũ vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, đây là nhiệm vụ lớn đầu tiên của cậu khi tham gia đội cảnh sát đặc nhiệm. Trần Vũ dù còn rất trẻ nhưng đầy hoài bão, một thân nhiệt huyết và mong muốn cứu người. Khi cậu tới huyện Bình Dương, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy, toàn thân bị dội một thùng nước lạnh.

Trong ba ngày đầu tiên cứu trợ trận động đất, Trần Vũ hầu như không có một đêm ngon giấc. "72 giờ vàng" của cuộc giải cứu đồng nghĩa với việc nhiều người có thể mất mạng nếu họ nghỉ ngơi thêm một phút nữa. Ngày thứ tư, rồi thứ năm, số người sống sót càng ngày càng ít, xác chết liên tục được đào ra từ đống đổ nát và được xếp thành từng dãy trong không gian trống trải.

Trần Vũ được gọi đến giúp khi cậu đang nghỉ ngơi. Cậu đã hơn 12 tiếng không ngủ, chưa chưa ăn và uống nước trong 9 tiếng, nhưng nghe nói có dấu hiệu của sự sống dưới đống đổ nát ở đó nên cậu đã lập tức chạy đến cùng đồng đội của mình.

Quả thật có một người bị chôn vùi dưới đống đổ nát, và máy dò sự sống có thể phát hiện ra những dấu hiệu mỏng manh. Người đó đã bị mắc kẹt bên dưới bốn ngày, cực kỳ suy yếu. Nhưng người đó thực sự bị chôn vùi rất sâu, chỉ riêng việc khuân vác những bức tường bị sập đã mất rất nhiều thời gian.

Người bị chôn vùi bên dưới là một người đàn ông trẻ, khi được đội cứu hộ đưa ra đã suy kiệt đến mức không thể nhúc nhích. Vị bác sĩ trẻ bên cạnh nhanh chóng bước tới để kiểm tra và hỗ trợ kịp thời, lại nghe thấy người nọ yếu ớt nói, "Bên trong... còn có em gái tôi... làm ơn... cứu em ấy..."

Vị bác sĩ trẻ tuổi ghé sát tai vào, cẩn thận lắng nghe hồi lâu, đột nhiên đứng dậy chạy về phía đống đổ nát, vội vàng hét lên: "Bên trong còn có người! Bên trong còn có người!"

Vì vậy, những người lính cứu hộ đang rút lui lại bắt đầu đào sâu vào, và nhanh chóng nhìn thấy một bóng dáng khác trong đống đổ nát, nhưng ngay khi họ định kéo người phụ nữ bị mắc kẹt ra ngoài thì bất ngờ, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, một số người mất cảnh giác đã lăn xuống đống đổ nát. Khi mọi người nhận ra rằng dư chấn đang đến, những kiến trúc mỏng manh này đã liên tục rung lên, và đá vụn nện lên người bọn họ

Trần Vũ nhanh chóng nắm lấy cánh tay của người phụ nữ và cố gắng kéo cô ấy ra ngoài, nhưng chân của cô ấy đã bị đá rơi xuống đè lại. Đúng lúc nguy cấp, Trần Vũ nghe thấy ai đó nói: "Tôi đi lấy viên đá ra, cậu ôm cô ấy lên và rời đi ngay lập tức."

Trần Vũ quay lại thì thấy chính là vị bác sĩ trẻ vừa rồi. Trần Vũ, người không có kinh nghiệm, chỉ có thể vô thức chấp nhận đề nghị của đối phương, sau vài lần cố gắng, cuối cùng cậu cũng kéo được người phụ nữ bị mắc kẹt lên lưng mình.

"Nhanh, đi ra ngoài!"

Trần Vũ vừa dứt lời, chỉ cảm thấy phía sau có một lực đẩy mạnh, còn chưa kịp quay người lại thì đã bị một đợt dư chấn khác làm ngã lộn nhào, lăn quay ra xa một đoạn dài. Khi cậu quay lưng lại, vị bác sĩ đứng sau cậu đã biến mất, và căn nhà phía sau cuối cùng cũng đổ ập xuống vì không thể chịu được hai trận dư chấn này.

Trần Vũ nhớ dòng chữ trên chiếc áo choàng trắng của bác sĩ đó là "Bệnh viện An Nhân". Cậu đem người phụ nữ bị thương ra lán cứu thương, quay lại tìm mới biết bác sĩ kia đã được đưa đến bệnh viện. Anh ta bị ngã xuống hố, đá rơi trúng đầu, và thép đâm vào bụng. Trần Vũ vội vàng trở về đội xin chỉ thị, khi đến bệnh viện thì ca mổ đang diễn ra, cậu lặng lẽ ở ngoài phòng mổ đến tận khuya. Sau đó, ca mổ hoàn tất nhưng bác sĩ nọ chưa qua khỏi cơn nguy kịch và được đưa vào ICU. Bác sĩ phẫu thuật nói với vẻ đau khổ, đêm nay là thời khắc mấu chốt, nếu người bệnh không thể chịu đựng được thì tính mạng cũng gặp nguy hiểm.

Trần Vũ không dám đi, cũng không dám ngủ, cứ ngồi trên ghế ngoài cửa ICU. Trời gần sáng, người thân và bạn bè lần lượt chạy đến, Trần Vũ không dám tiến lên, lẳng lặng ngồi chồm hổm trong góc, đột nhiên trong phòng ICU vang lên tiếng cảnh báo.

Rốt cuộc, vị bác sĩ trẻ tuổi vì vết thương quá nặng mà bị suy tim, nhân viên y tế khẩn cấp chạy tới chạy lui trên hành lang, tang thương không thể kiềm chế từ trong phòng truyền tới. Trần Vũ không biết phải đối mặt như thế nào, vùi đầu vào đầu gối, sự khó chịu và tội lỗi ập vào ngực cậu, khiến cậu khó thở. Mặc dù rất xuất sắc trong các bài kiểm tra về thể chất và tâm lý trong học viện cảnh sát, nhưng khi đối mặt với hiện thực tàn khốc, cậu vẫn cảm thấy bất lực.

Trong những năm qua, Trần Vũ đã cứu rất nhiều người, và cũng có rất nhiều tiếc nuối, những vụ nổ quá muộn để ngăn chặn, những con tin không thể cứu được, và những người đồng đội đã chết, nhưng cậu biết rằng nếu không phải vị bác sĩ kia đã hi sinh để cứu cậu, thì mạng sống của cậu cũng đã không còn.

Vì vậy Trần Vũ vĩnh viễn nhớ tên của vị bác sĩ đã đem cậu đẩy ra khỏi đống đổ nát đó.

Anh ấy tên là Ninh Sở.

***

"Trần Vũ, em làm sao vậy?" Cố Nguỵ đưa tay ra lắc lắc trước ánh nhìn đăm đăm của Trần Vũ, sắc mặt của cậu đột nhiên tái nhợt khiến Cố Nguỵ có chút lo lắng.

Trần Vũ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Không sao."

"Cố Nguỵ."

"Ừm?"

"Anh ..." Trần Vũ khàn khàn nói rồi đột ngột dừng lại, cậu nên hỏi cái gì? Một Trần Vũ không sợ trời, không sợ đất, đến phá bom hay bị kẻ bắt cóc cầm dao để ở động mạch chủ cũng không thay đổi sắc mặt, đứng trước tình yêu cũng sẽ sợ hãi. Tay súng bậc nhất của lực lượng cảnh sát đặc nhiệm cũng sẽ lạc mất mục tiêu.

"Không có gì."

"Trần Vũ." Cố Nguỵ đột nhiên vội vàng nói, "Em có phải... em không cần phải suy nghĩ lung tung."

Trần Vũ ngẩng đầu lên chớp mắt, không biết Cố Nguỵ đang nói cái gì.

"Ý anh là." Cố Nguỵ suy nghĩ một chút, những thứ này trong lòng anh đã ở quá lâu rồi, giống như một cái hộp đầy bụi được giấu ở trên gác xép, phủ một lớp tro bụi dày đặc, bởi vì đã lâu không được mở ra nên có chút hoen gỉ. Lúc trước không có dũng khí đụng vào, hiện tại đột nhiên Cố Nguỵ lại cảm thấy không sợ nữa.

"Anh đã từng thích anh ấy. Thật ra ngay cả bản thân anh cũng không phân biệt được là lúc đó thích anh ấy hay là hâm mộ anh ấy..." Cố Nguỵ dừng lại, cúi đầu cười, "Nhưng tất cả đều đã qua rồi, hi vọng em không hiểu lầm. Nếu em để ý, sang năm vào ngày giỗ, chúng ta cùng nhau đến có được không?"

Trần Vũ không biết cơn đau trên cơ thể mình bây giờ đến từ đâu, nó có thể đau hơn bất cứ vết thương nào mà cậu từng phải chịu, lan từ tim tới tận tứ chi. Có lẽ tất cả chỉ là một quả báo muộn màng.

Cậu đã cướp đi mạng sống của Ninh Sở, không nên cướp đi người yêu vốn dĩ đã thuộc về anh ấy. Giờ phút này, hạnh phúc vốn dĩ thuộc về Trần Vũ lại giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Cậu nợ Ninh Sở một sinh mạng, lại thiếu Cố Nguỵ một đoạn tình cảm.

Cố Nguỵ trơ mắt nhìn hốc mắt Trần Vũ đỏ hồng.

Anh nghe thấy Trần Vũ khóc nức nở, đau khổ nói.

"Em xin lỗi... Em xin lỗi, Cố Nguỵ, là em, em nợ Ninh Sở cả một đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com