Chương 7 : Nếu cả kiếp này tỷ nghe không rõ, ta dùng cả kiếp nói cho tỷ (H cao)
Chương 7 : Nếu cả kiếp này tỷ nghe không rõ, ta dùng cả kiếp này nói cho tỷ (H cao)
CẢNH BÁO : Có cảnh H+ trong chương này, lưu ý trước khi xem. Trong nhục dục có sự giằng co nội tâm nhân vật, không phải chỉ chuyên tâm là H. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Nhớ để lại cmt cho Ngư có động lực viết tiếp nhé.
*Đề nghị không copy dưới mọi hình thức đây là mình tự sáng tác không phải edit hay đăng lại. Cảm ơn ạ
...............
"A...ưm....Không. Không được"
Nơi chính điện uy nghi, hai thân ảnh như hòa vào nhau, bóng nam nhân khoác bào quang vịn lấy thân nữ nhân với phục y thô bạo bị hắn giày vò. Thật rất khó chịu,môi nàng bị gì thế này?Giống như là đang bị người ta hút tất cả những gì bên trong miệng vậy?A khó chịu quá,thứ ở trong miệng nàng thật nóng.Cơ thể bị người ta sờ mó lung tung,nhất là phần ngực.
Có tin hay không? Đương triều Kính Hoàng Thái Hậu, lần đầu tiếp xúc với nam nhân.
Tư Mỗ Song Tử im lặng nhìn nàng vừa phát hỏa vừa sợ hãi,hắn cũng rất đau lòng khi nhìn nữ nhân chân tâm hoảng sợ,nhưng hắn cũng không vì đó mà buông tha cho nàng,nếu như đến đường này hắn còn dừng lại thì chính là hối hận cả đời,bất chấp nàng vùng vẫy hay hét lớn thì tay hắn vẫn trên người nàng làm loạn lên xuống.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không có nụ cười, hắc mâu nhìn điểm hồng nổi lên, bộ ngực hoàn mỹ không tỳ vết, càng thêm bất khả tư nghị. Một tay hắn vẫn dùng sức vuốt ve ngực nàng, một tay kia bá đạo mơn trớn mỗi tấc da thịt nàng, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, tay của hắn chậm rãi đi tới nơi thần bí nhất của thiếu nữ mơn mởn, đi đến đâu, đều theo đó xé toạc y phục của Nhân Mã.
Nàng lúc này hoảng hồn, kinh sợ mà la hét, tận tâm ra sức mà giãy giụa muốn rời khỏi Song Tử. Gò má giận dữ mà đỏ ửng, hai chân kẹp chặt, không muốn ánh mắt nóng rực không chút kiêng kỵ của hắn tuần tra vào đó, hô hấp trở nên dồn dập hoảng loạn.
Bàn tay nam nhân thô ráp vuốt ve vùng ngực tròn trịa,tay vân vê quả anh đào nhỏ khiến nó thích thú mà cứng lên. Song Tử mút lấy cổ nàng,từng chút từng chút gặm nhắm không muốn bỏ xót phần nào,tay rời khỏi gò ngực nàng đưa lên xé mạnh tà y phục mỏng,mặc cho sự vùng vẫy của nàng vẫn lột bỏ lớp vải mỏng vướng bận ra.
"Đừng...không...van đệ" Minh Nhược Nhân Mã cảm nhận từng chiếc hôn nóng bỏng trên mỗi tấc da thịt của thân nàng thầm hận chính mình vì sao lại mẫn cảm như vậy, hơi thở hắn cháy bỏng khiến cho tâm trí nàng vừa rối loạn vừa mang lại khoái cảm khơi khơi trên cơ thể. Nàng là khuê nữ đài các, nhất nhất lại không thể làm ra chuyện trái với đạo lý, nhưng đây là nam nhân cả một đời nàng tin yêu. Nàng tin yêu hắn cả một đời.
"Mã...Mã...ta yêu tỷ. Ta yêu tỷ. Ta yêu tỷ. Tỷ có nghe hay không? Ta yêu tỷ. Nếu cả một kiếp này tỷ nghe không rõ, ta dùng một kiếp này nói cho tỷ."
Tư Mỗ Song Tử ngừng hôn lên người nàng, ngẩn người khoảng khắc đặt nhãn lên nhìn hai quả đỏ mộng đung đưa theo từng động tác giãy giụa của nàng mà lòng đốt cháy,miệng nóng lưỡi khô cúi xuống mút lấy,thật ngọt. Hắn vừa cắn mút một bên,một bên vừa trêu chọc gảy lên xuống ngắt nhéo. Nhân Mã vừa đau nhức vừa nóng nực,tâm trí rối loạn một bên cảm thấy trống rỗng muốn lấp đầy,một bên lại muốn phản kháng lại mị lực nam nhân.
Giọt lệ Nhân Mã nghẹn ngào chảy tràn nơi khóe mi, nàng nhục nhã, uất ức, đau đớn thay tình yêu kiếp này. Nàng thề nguyền đã chẳng dám mơ mộng, hiện tại lại cùng nam nhân trong mộng người trên người dưới. Tuy nàng và Tiên Đế không phải thân thật là đôi uyên ương. Nhưng vẫn chính là tại đây trở thành nương tử của thúc phụ, lần này, nàng như vậy cắm sừng thúc phụ? Nàng như vậy cùng đệ đệ của y dây dưa. Nếu có tin này ra bên ngoài, không chỉ có nàng, đến Song Tử cũng không giữ lại mạng.
"Tử nhi...năm đó. Ta quả thực yêu đệ. Nhưng hiện tại...Ta là Hoàng Thái Hậu..."
"Mã...đừng. Đừng nói nữa". Làm ơn, đừng kéo hắn trở về hiện tại. Hãy để hắn đắm trong cơn mộng của chính mình.
Thanh âm của Song Tử có phần run run, hắn nghẹn ngào ghì lấy nàng, vừa ghì chặt lấy, lại vừa khóc, khóc trong đau, khóc trong bất lực. Nam nhân cường uy như vậy mà khóc? Có lẽ đã đau thương đến tận cùng rồi.
Song Tử ghì lại chân tâm trong lòng, dùng vải mỏng phủ lên trên mắt của Nhân Mã, cả thân nhỏ của Mã vẫn cứ lọt thỏm trong lòng hắn, một đường lại một đường hắn nghẹn ngào ghì lấy nàng . "Không thấy...Sẽ không đau lòng...Nàng hãy nghĩ đến người mà nàng yêu nhất. Hãy coi như ta là y..."
Coi như ta là y...
Trở thành người thay thế để một lần được bên nàng.
Một lượt hắn dùng vải lại trói hai tay của nàng lại. Lần này để nàng chịu ủy khuất, Song Tử vốn đã chấp nhận sẽ đầu rơi khỏi cổ.
Nhân Mã cứng đờ thân ngọc, nàng lúc này nghe dứt lời của Song Tử, vừa hận, lại vừa thương mối nhận duyên khắc khổ này. Đau đáu mãi một chân tâm, cuối cùng hắn vì nàng đến mạng cũng chẳng màng. Hắn mãi chỉ cần nàng, nàng mãi chỉ cần giang sơn bình ổn. Nàng trước nay lần đầu thừa nhận nàng yêu hắn, chỉ là đến lời yêu cũng là trong hoàn cảnh này nói ra, hắn cũng không tin.
Một đời thiên hạ dưới tay nàng mong dân ấm no, còn nàng có an yên vui vẻ hay không? Nàng đánh đổi hạnh phúc cả đời mình, để nắm lấy quyền thế, giữ vững vị cương. Trao lại ở đây, là đau thương ngàn năm khô cạn. Nàng vốn không có quyền được yêu hắn, vì nàng đến thật tâm nói với hắn là nàng yêu, nàng còn không thể, lấy cái gì nói yêu hắn?
"Đừng sợ..."
"..A...Đau...Đau quá. Ngươi...". Miệng anh đào của nàng không nhịn được bật ra trong thống khổ trộn lẫn khoái cảm rên rỉ.
Cảm giác lạ lẫm truyền qua thân thể xích lõa của thiếu nữ, gương mặt trắng mịn vì kích tình mà đỏ ửng. Song Tử dùng ngón tay tách khe hẹp thần bí kia, nhị hoa nho nhỏ, tươi mới đã giãn nở, tản ra hương thơm nồng đậm.
Hắn vuốt ve trêu đùa để cho toàn thân nàng ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng ngâm khẽ khả ái lại mang chút dâm đãng. Hắn đứng dậy đem y phục trên thân mình cởi bỏ, thân thể hắn cường tráng cũng dần lộ ra, chỉ tiếc nàng lại chẳng thể thấy. Năm đó hắn là hài tử nhỏ, hiện tại đã trở thành uy phong như vậy? Tại sao nàng vẫn không muốn chấp nhận?
"Không...." Nàng giống như tiểu động vật kinh sợ muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng thân thể bị trói chặt thế nào cũng không nhúc nhích được. Vật hùng vĩ va chạm lên da thịt nàng, nàng có thể cảm nhận được hơi nóng của vật đó va vào nàng, từng tấc da thịt run rẩy lại thập phần thêm. Cơ thể quang lõa của Song Tử lần nữa trở lại trên người nàng, để hai chân nàng vòng quanh thắt lưng hắn.
Khi nàng cảm nhận hắn dùng đỉnh đầu cái to lớn đó để trước hoa huyệt ướt át của nàng thì bản năng phái nữ nói cho nàng biết, kế tiếp chuyện sắp xảy ra, nàng nhất định sẽ không nuốt nổi nhục nhã này. Bàn tay hắn nắm chặt eo nàng, đem vật nam tính của mình hướng về tiểu huyệt không ngừng chảy ra mật dịch, dùng sức một chút, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của thiếu nữ.
"A..aa...Đau...Đau...làm ơn. Tha cho ta"
Nhân Mã thét lên một tiếng thống kinh. Song Tử cũng đột ngột ngây người khoảng khắc. Không phải nói là thê tử của Hoàng Huynh hắn bao năm sao? Tại sao lại vẫn còn trong sạch?...Hắn hoảng loạn, phút chốc như hiểu ra gì đó, cảm thấy chất dịch màu đỏ chảy tràn, mới biết bấy lâu hắn đã phạm phải điều sai gì.
"Mã...Mã...tỷ còn?"
Nàng sẽ chết mất! Đau chết mất ──
Hắn thậm chí còn không biết nàng còn hay đã mất? Bao năm nay, nàng còn chưa có động phòng, nói thế nào mất?
......
Ngươi...
Nước mắt của nàng như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, chảy qua gương mặt non mịn, biến mất trong sợi tóc đen nhánh. Mái tóc nàng bung xõa bệt lại vì mồ hôi túa ướt. Dáng vẻ Nhân Mã lúc này rất đáng thương, nhưng nàng càng đau, hắn lại càng nghĩ đến phải vận động, nếu còn để nguyên nhất nhất nàng sẽ càng đau hơn. Từng hồi hắn vận động, rất nhẹ, tựa như nâng một cánh hoa, hắn sợ nàng khóc, sợ nàng tổn thương, ngày nay đều làm cả rồi.
Tiểu huyệt nàng vô cùng chặt chẽ, Song Tử cố nén dục vọng đang muốn phát tiết ra, từ từ rút ra, lại đâm vào sâu hơn. Về sau, lại như kỳ tích vậy, mặc dù nàng vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng cũng không đến mức làm người ta khó có thể chịu đựng.
Dần dần, Tư Mỗ Song Tử cũng không thể khống chế mình nữa, mỗi một cái cũng hung hăng đụng vào nàng chỗ sâu nhất, mỗi một lần chạy nước rút đều làm nàng thân thể nhỏ bé hung hăng chấn động.
"A. . . . . ." Minh Nhược Nhân Mã lần đầu nếm vị đời căn bản không chịu đựng được vận động của hắn, nàng chỉ có thể cắn môi dưới, hi vọng loại thống khổ này có thể mau mau chấm dứt. Thời điểm nàng nghĩ mình sẽ chết vì đau đớn, lại phát hiện trong đau đớn trong hoa huyệt đã có giảm bớt, cái miệng nhỏ hồng diễm không nhịn được phát ra tiếng kêu vừa đau nhức vừa có chút thoải mái. "Van cầu đệ...tha cho ta"
"Mã...Mã...Nàng muốn giang sơn, ta có thể cho nàng. Nàng muốn hài tử, ta cũng có thể cho nàng. Nàng muốn gấm vóc lụa là, ta cho nàng. Van nàng, ta và hoàng huynh không khác, van nàng đừng rời bỏ ta" Song Tử điên cuồng luận động,trong mị nhãn hắn bây giờ chỉ còn bóng nhân của nàng, quyến rũ ma mị mời gọi hắn, đáy mắt Tư Mỗ Song Tử hằn từng tia máu cứ ra vào hết sức mình làm cho Nhân Mã có muốn im cũng im không được mà cất tiếng rên rỉ,quá nhanh quá mạnh, nàng không chịu nổi. Muốn nói gì đó nhưng trước mắt dần dần tối đi và như thế cô ngất lịm chẳng còn biết gì cả. Song Tử thì không dừng lại,vẫn mạnh mẽ như trước mà ra vào không chừa cho nàng một con đường,cứ dây dưa không buông tha, sảnh điện tràn ngập xuân tình lắng động.
Hắn năm 8 tuổi đã muốn nàng.
18 năm nay đều luôn muốn nàng.
Hắn một thân nam nhân cường tráng, đến tuổi động xuân còn không dám động?
Song Tử, hắn chỉ có thể động xuân với nàng.
Bên ngoài bóng dáng nữ nhân thấp thoáng.
"Nương Nương"
Hết chương 7......
Tâm sự tác giả :
- Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3
- Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com