Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ánh Đèn Lập Lòe Trong Đêm

Đêm Sài Gòn đậm đặc hơi ẩm, cái nóng ướt át quấn lấy từng ngõ ngách, len lỏi vào cả góc quán cà phê nhỏ khuất sâu trong con hẻm đường Nguyễn Đình Chiểu. Quang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi chân trần gác hờ lên thanh ngang dưới gầm bàn, chiếc áo thun mỏng dính mồ hôi ôm sát lấy lưng cậu, để lộ đường nét cơ thể trẻ trung, căng tràn sức sống. Trong tay cậu, ly đen đá đã tan gần hết, những viên đá nhỏ lấp ló dưới lớp nước nâu đục, lăn tăn va vào nhau mỗi khi cậu vô thức xoay ly. Những giọt mồ hôi li ti đọng trên thành thủy tinh trượt xuống, thấm vào lòng bàn tay cậu, mang theo cảm giác mát lạnh, khiến da cậu khẽ rùng mình. Gió từ đâu ùa tới, mang theo mùi khói xe hòa lẫn với hương cà phê rang nồng nàn, quấn quýt quanh cậu như một lời thì thầm đầy cám dỗ.Ánh đèn neon từ bảng hiệu quán lập lòe, hắt lên khuôn mặt Quang những vệt sáng xanh đỏ mờ ảo, làm nổi bật đôi mắt cậu – sáng, long lanh, nhưng luôn ẩn chứa một nỗi khát khao không tên, như ngọn lửa âm ỉ cháy dưới lớp tro tàn. Cậu hai mươi ba tuổi, vừa rời ghế giảng đường ngành kiến trúc chưa đầy một năm, nhưng những giấc mơ về những công trình cao vút giờ chỉ còn là ảo ảnh xa xỉ. Công việc hiện tại – một trợ lý nhỏ bé trong công ty thiết kế nội thất ở quận 3 – chỉ là những ngày dài sửa bản vẽ, đo đạc sofa, tủ kệ cho những căn hộ sang trọng mà cậu biết mình chẳng bao giờ sở hữu. Lương tháng bảy triệu, trả tiền trọ bốn triệu, còn lại đủ để ăn uống qua ngày và thỉnh thoảng mua vài cuốn sách cũ. Cuộc sống của cậu không đến nỗi túng quẫn, nhưng cũng chẳng đủ để nuôi dưỡng những mộng mị xa hoa. Vậy mà, đêm nào cậu cũng tìm đến đây, quán cà phê nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp, để ngồi trong góc và đắm mình trong một nỗi ám ảnh không lời – ông Cương.Ông Cương, người đàn ông trung niên đứng sau quầy pha chế, có lẽ đã ngoài bốn mươi lăm. Quang không biết chính xác, và ông cũng chẳng bao giờ hé lộ. Ông không phải kiểu đàn ông bóng bẩy, không có vẻ ngoài hào nhoáng của những gã trai trẻ trên phố. Nhưng ở ông toát ra một sức hút nguyên sơ, thô ráp, như một tảng đá bị sóng biển mài mòn qua năm tháng, vừa cứng cỏi vừa đầy bí ẩn. Đôi bàn tay ông to lớn, gân guốc, những đường gân nổi rõ mỗi khi ông cầm phin cà phê hay lau ly, nhưng lại khéo léo đến kỳ lạ khi đổ nước sôi, từng giọt cà phê rơi xuống ly, chậm rãi, đều đặn, như một vũ điệu đầy mê hoặc. Mái tóc ông ngắn, điểm vài sợi bạc lấp ló giữa đám tóc đen dày, khuôn mặt góc cạnh với những nếp nhăn mờ ở khóe mắt và trán – những vết tích của một đời người từng đi qua gió sương. Ông mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm, tay áo xắn cao đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc, rám nắng, với vài vết sẹo nhỏ mờ nhạt mà Quang thường tưởng tượng là dấu vết từ những ngày tháng lao động nặng nhọc, hoặc có lẽ là từ những cơn bão tố của một tuổi trẻ đầy sóng gió.Quang không biết nhiều về ông Cương, chỉ nghe loáng thoáng từ khách quen rằng ông mở quán này đã năm sáu năm, sống một mình trong căn phòng nhỏ phía sau, không vợ, không con, không họ hàng thân thích ở Sài Gòn. Ông ít nói, chẳng bao giờ kể về quá khứ, và dường như chẳng ai từng thấy ông thân thiết với bất kỳ ai ngoài những câu chào hỏi xã giao. Có lần, một bà cô bán bánh tráng nướng tò mò hỏi: “Ông Cương ơi, sao không lấy vợ cho đỡ buồn?” Ông chỉ cười nhạt, giọng trầm đáp: “Tôi quen một mình rồi,” rồi quay đi, tiếp tục công việc, như thể câu hỏi ấy chỉ là một cơn gió thoảng qua.Lần đầu tiên Quang để ý đến ông Cương là một đêm cuối tháng tám, khi cái nóng mùa hè vẫn còn đeo bám dai dẳng. Hôm đó, cậu bị thằng bạn cùng phòng trọ đuổi khéo vì dẫn bạn gái về ngủ qua đêm. “Mày thông cảm, tao với nhỏ lâu lắm mới gặp,” nó cười, nháy mắt, dúi cho cậu hai trăm nghìn để đi đâu đó giết thời gian. Quang không giận, chỉ thấy phiền, nên xách ba lô lang thang qua những con hẻm, đôi dép lê cũ kêu lẹp kẹp trên nền gạch, mồ hôi thấm ướt áo, dính chặt vào da. Quán của ông Cương là nơi duy nhất còn sáng đèn lúc gần nửa đêm, ánh sáng vàng dịu từ những bóng đèn tròn treo trên trần hắt ra ngoài, như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Quang đẩy cửa bước vào, mùi cà phê nồng nàn xộc vào mũi, hòa quyện với tiếng nhạc Trịnh buồn man mác từ chiếc loa cũ trên kệ gỗ. Cậu gọi một ly đen đá, ngồi xuống góc gần cửa sổ, và bắt đầu quan sát ông Cương.Ông đứng sau quầy, mặc áo sơ mi xanh đậm, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay rắn rỏi. Động tác lau ly của ông chậm rãi, đều đặn, như thể thời gian chẳng thể chạm đến ông. Mỗi cử chỉ của ông – từ cách ông cầm phin cà phê, đến cách ông nghiêng người đổ nước sôi – đều toát lên một sự điềm tĩnh đầy mê hoặc, khiến Quang không thể rời mắt. Khi khách cuối cùng rời đi, ông lặng lẽ dọn dẹp, xếp ghế, quét sàn, tắt bớt đèn. Quang ngồi đó, im lặng, để ánh mắt mình trượt theo từng đường nét trên cơ thể ông – từ bờ vai rộng, xuống lồng ngực rắn chắc ẩn dưới lớp áo, đến vòng eo vẫn còn săn chắc dù đã qua tuổi trung niên. Có gì đó trong sự tĩnh lặng của ông khiến cậu cảm thấy bị cuốn hút, như thể ông là một bí ẩn mà cậu khao khát được chạm vào, được khám phá.Từ đó, Quang đến quán thường xuyên hơn. Ban đầu, cậu chỉ muốn tìm một nơi để trốn khỏi cái phòng trọ ngột ngạt, nơi thằng bạn cứ thỉnh thoảng dẫn gái về. Nhưng dần dần, cậu nhận ra mình không chỉ đến vì không gian quán, không chỉ vì ly cà phê đen đậm đà hay tiếng nhạc Trịnh buồn bã. Cậu đến vì ông Cương. Cậu thích nhìn ông, thích nghe giọng trầm ấm của ông hỏi “Uống gì?” mỗi lần cậu bước vào, thích cả cái cách ông lặng lẽ làm việc mà chẳng cần nói gì nhiều. Đôi lúc, cậu tự hỏi liệu mình có điên không khi cứ nghĩ về một người đàn ông lớn hơn mình gần hai chục tuổi, một người mà cậu chẳng biết gì ngoài cái tên và vài mẩu chuyện rời rạc. Nhưng cảm giác ấy lớn dần, như một ngọn lửa cháy âm ỉ, khiến tim cậu đập dồn mỗi khi ông vô tình lướt qua, để lại một làn hương cà phê hòa lẫn với mùi mồ hôi nhè nhẹ từ cơ thể ông.Hôm nay, Quang ngồi ở góc quen thuộc, chiếc bàn nhỏ kê sát tường, nơi cậu có thể ngắm ông Cương mà không sợ ai để ý. Ông đứng sau quầy, tay cầm phin cà phê, đổ nước sôi từng giọt, khuôn mặt hơi cúi, ánh đèn vàng hắt lên mái tóc ông, làm nổi bật những sợi bạc lấp ló. Chiếc áo sơ mi xám cũ ôm lấy lưng ông, vải đã sờn ở cổ áo, tay áo xắn lên khuỷu, để lộ cánh tay rám nắng với những vết sẹo nhỏ mà Quang từng tưởng tượng là dấu vết của một đời phiêu lưu. Cậu tự hỏi ông từng sống thế nào, từng yêu ai, từng đau khổ ra sao để mang cái vẻ ngoài vừa cứng cỏi vừa cô đơn ấy. Nhưng cậu chẳng dám hỏi. Cậu sợ nếu mở lời, cái khoảng cách mơ hồ giữa hai người sẽ tan vỡ, và cậu sẽ mất đi lý do để ngồi đây, để nuôi dưỡng thứ tình cảm kỳ lạ đang lớn dần trong lòng.“Muốn thêm đá không?” Giọng ông Cương bất ngờ vang lên, kéo Quang ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu giật mình, ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ông từ phía quầy. Đôi mắt ấy sâu thẳm, như một vực nước tối không đáy, chứa đựng những bí mật mà cậu khao khát được chạm tới. Ông đứng cách cậu vài mét, tay cầm chiếc khăn lau, ánh đèn phía sau làm bóng ông đổ dài trên sàn gạch bông cũ kỹ, như một bức tranh đầy ám ảnh.“Dạ… không cần đâu ạ,” Quang lúng túng đáp, tay siết chặt ly cà phê đã nguội, những ngón tay run run đến mức khớp trắng ra. Cậu cúi đầu, giả vờ nhìn vào ly nước, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía ông, như thể sợ bỏ lỡ một cử chỉ nào đó. Hơi thở cậu nặng nề hơn, tim đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực. Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi mà sao cậu cứ ngỡ như mình vừa bị bắt quả tang một tội lỗi ngọt ngào.Ông Cương gật nhẹ, không nói gì thêm, quay lại với công việc. Ông lấy một chiếc ly mới, bắt đầu pha chế, động tác vẫn chậm rãi, đều đặn, nhưng mỗi cử động của ông đều như một lời mời gọi vô hình, khiến Quang không thể rời mắt. Cậu thở phào, nhưng trong lòng lại nóng ran, như thể ngọn lửa trong cậu đang bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết.Đêm đó, quán đóng cửa muộn. Khách cuối cùng rời đi lúc gần mười một giờ, để lại Quang là người duy nhất còn ngồi lại. Tiếng nhạc Trịnh đã tắt, chỉ còn tiếng quạt trần kêu ù ù và tiếng chổi tre của ông Cương quét trên sàn. Quang nhìn đồng hồ, biết mình nên về, nhưng chân cậu như bị đóng đinh vào sàn. Ông Cương bước ra từ sau quầy, tay cầm chiếc khăn lau, nhìn cậu nói: “Muộn rồi, về đi kẻo trễ. Đường khuya không an toàn.”Giọng ông trầm, mang theo chút quan tâm thoáng qua, nhưng vẫn giữ cái vẻ xa cách quen thuộc. Quang gật đầu, đứng dậy, nhưng lòng cậu nặng trĩu. Cậu muốn ở lại, muốn nói gì đó với ông, dù chỉ là một câu bâng quơ để kéo dài khoảnh khắc này. Nhưng cậu không đủ can đảm. Cuối cùng, cậu chỉ lí nhí: “Dạ, cháu về đây. Chú nghỉ sớm nhé.”Ông Cương không đáp, chỉ gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia gì đó khó hiểu – có thể là mệt mỏi, có thể là một nỗi niềm sâu kín. Quang xách ba lô, bước ra khỏi quán, cái lạnh của đêm Sài Gòn thấm qua lớp áo thun mỏng, nhưng trong lòng cậu lại nóng rực. Cậu biết mình đang rơi vào một thứ tình cảm không tên, một khát khao mãnh liệt mà cậu không thể kiểm soát.Những ngày sau, Quang vẫn đến quán đều đặn, nhưng cậu không muốn chỉ là một bóng hình lặng lẽ trong góc nữa. Cậu bắt đầu bắt chuyện với ông Cương, dù chỉ là những câu hỏi ngập ngừng: “Quán hôm nay đông không chú?” hay “Chú pha cà phê lâu chưa?” Ông trả lời ngắn gọn, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng nồng nhiệt, như thể chỉ đáp cho có lệ. Nhưng với Quang, chỉ cần ông mở lời là đủ để tim cậu rộn ràng, để hơi thở cậu trở nên gấp gáp.Một tối nọ, khi quán vắng hoe, chỉ còn tiếng quạt trần kêu đều đều, Quang lấy hết can đảm hỏi: “Chú… chú sống một mình lâu chưa?” Cậu ngồi sát mép ghế, hai tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Ông Cương ngừng tay lau quầy, ngẩng lên nhìn cậu. Ánh mắt ông thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản. Ông im lặng một lúc, rồi đáp: “Lâu rồi. Gần hai chục năm.”Giọng ông trầm, mang theo chút hoài niệm. Quang nuốt nước bọt, hỏi tiếp: “Chú không cô đơn sao?”Câu hỏi vừa buột ra, cậu đã hối hận. Nó quá táo bạo, quá riêng tư. Nhưng ông Cương không giận, chỉ cười nhạt, cái cười thoáng qua như gió. “Có chứ. Nhưng quen rồi.”Câu trả lời ấy như một nhát dao xoáy vào lòng Quang. Cậu muốn nói rằng ông không cần phải cô đơn nữa, rằng cậu có thể ở bên ông, lấp đầy khoảng trống ấy. Nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Cậu cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê nguội lạnh, cố che giấu sự bối rối.Đêm đó, về phòng trọ, Quang nằm dài trên giường, mắt nhắm chặt, nhưng hình ảnh ông Cương cứ hiện lên, ám ảnh cậu. Cậu tưởng tượng đến đôi tay thô ráp của ông chạm vào mình, những ngón tay gân guốc vuốt nhẹ lên má, xuống cổ, rồi trượt xuống lồng ngực cậu. Giọng nói trầm ấm của ông thì thầm bên tai, gọi tên cậu trong bóng tối. Cảm giác ấy vừa ngọt ngào vừa day dứt, khiến cậu trằn trọc, cơ thể nóng ran. Trong bóng tối, cậu để tay mình trượt xuống, tưởng tượng đến một sự gần gũi mà cậu chưa từng dám nghĩ tới – được hòa quyện vào ông Cương, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể ông, nghe tiếng thở dốc của ông hòa cùng nhịp tim mình.Ngày hôm sau, Quang đến quán với một quyết tâm mới. Cậu không muốn chỉ dừng lại ở những ánh nhìn lén lút. Khi quán đóng cửa, khách đã về hết, cậu không đứng dậy ngay, mà nhìn ông Cương, nói: “Chú… cháu giúp chú dọn quán được không?”Ông Cương ngạc nhiên, đôi mày nhíu lại, nhưng không từ chối. “Ừ, cũng được. Làm nhanh rồi về,” ông đáp, giọng vẫn đều đều.Quang gật đầu, bắt đầu thu dọn bàn ghế, lau sàn, cố ý làm chậm để kéo dài thời gian. Cậu xếp từng chiếc ghế, lau từng vết cà phê loang trên mặt gỗ, tay run run mỗi khi ông Cương bước ngang qua. Mùi mồ hôi nhè nhẹ hòa lẫn với hương cà phê từ người ông khiến tim cậu đập dồn. Khi chỉ còn hai người trong không gian tĩnh lặng, cậu cảm nhận được hơi thở mình nặng nề hơn, cơ thể căng thẳng như dây đàn.Ông Cương đứng gần cậu, kiểm tra quầy một lần cuối, chiếc áo sơ mi xám ôm lấy lưng ông, làm nổi bật đường nét cơ thể rắn rỏi. Trong một phút không kìm được, Quang bước đến, đặt tay lên vai ông, lòng bàn tay nóng ran khi chạm vào lớp vải áo. “Chú…” Giọng cậu lạc đi, đôi mắt long lanh, chứa đựng khát khao mãnh liệt.Ông Cương khựng lại, ánh mắt tối đi, nhưng không đẩy cậu ra. “Cậu làm gì vậy, Quang?” Giọng ông trầm, mang chút cảnh giác, nhưng cũng có gì đó mềm mại hơn thường ngày.“Cháu… cháu thích chú,” Quang nói, giọng run rẩy nhưng kiên định. Cậu bước gần hơn, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn vài phân. Cậu ngửi thấy mùi cà phê thoảng ra từ áo ông, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể ông. “Cháu nghĩ về chú mỗi ngày, mỗi đêm. Cháu không chịu được nữa.”Không gian như ngừng trôi. Ông Cương im lặng, nhìn cậu hồi lâu, rồi thở dài. “Cậu còn trẻ. Đừng dại dột,” ông nói, giọng thấp xuống, như đang thuyết phục cả hai.“Cháu không dại,” Quang cắt lời, bước gần hơn, cơ thể cậu gần như chạm vào ông. “Cháu biết mình muốn gì. Cháu muốn chú.”Và rồi, trong khoảnh khắc không ai ngờ tới, Quang cúi xuống, đặt môi mình lên môi ông Cương. Môi ông khô, hơi ráp, nhưng nóng bỏng, mang một sức hút khiến cậu không thể dừng lại. Ông không đáp lại ngay, nhưng cũng không đẩy cậu ra, chỉ đứng im, như đang đấu tranh nội tâm. Khi Quang vòng tay ôm lấy ông, kéo ông sát vào mình, cảm nhận cơ thể rắn chắc dưới lớp áo, ông Cương khẽ nắm lấy vai cậu, thì thầm: “Đừng làm vậy. Tôi không tốt như cậu nghĩ.”Giọng ông run nhẹ, nhưng Quang không nghe. Cậu siết chặt vòng tay, môi cậu trượt xuống cổ ông, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ dưới làn da rám nắng. Lần này, ông Cương không kháng cự. Đôi tay thô ráp của ông trượt xuống lưng cậu, ôm lấy cậu một cách ngập ngừng, như thể ông vừa đầu hàng trước một điều ông đã cố tránh.

Trong căn phòng nhỏ phía sau quán ánh đèn vàng mờ nhạt từ chiếc bóng tròn treo trên trần hắt xuống sàn gỗ cũ kỹ, tạo nên những mảng sáng tối lập lòe, như đang nhảy múa theo nhịp thở dồn dập của hai con người trong căn phòng chật hẹp. Không gian đặc quánh bởi hơi ẩm của đêm Sài Gòn, mùi cà phê nồng nàn hòa lẫn với hương mồ hôi mặn mà, quấn lấy khứu giác, khiến đầu óc Quang quay cuồng. Cậu đứng trước ông Cương, tay vẫn đặt trên vai ông, lòng bàn tay nóng ran, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể ông xuyên qua lớp áo sơ mi xám sờn cũ. Hơi thở cậu nặng nề, phả lên cổ ông, mang theo sự khao khát không thể che giấu.“Cháu… cháu thích chú,” Quang thì thầm, giọng run rẩy nhưng kiên định, đôi mắt long lanh ánh lên ngọn lửa đam mê. Cậu bước gần hơn, cơ thể hai người gần như chạm vào nhau, chỉ còn vài phân ngăn cách. Ông Cương đứng im, ánh mắt sâu thẳm, như một vực nước tối chứa đựng những bí mật mà cậu khao khát khám phá. “Cậu còn trẻ. Đừng dại dột,” ông nói, giọng trầm khàn, nhưng chất giọng ấy lại như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Quang.“Cháu không dại,” Quang đáp, giọng gần như cầu khẩn, môi cậu lướt nhẹ qua vành tai ông, cảm nhận hơi nóng từ da thịt ông. Cậu cúi xuống, đặt môi mình lên môi ông Cương, một nụ hôn đầy tham lam, môi ông khô ráp, mang vị mặn của mồ hôi và chút đắng của cà phê còn vương lại. Quang liếm nhẹ lên môi ông, đầu lưỡi trượt qua, cảm nhận sự run rẩy khẽ khàng từ ông. Ông Cương đáp lại, ban đầu ngập ngừng, nhưng rồi môi ông hé ra, lưỡi ông quấn lấy lưỡi cậu, một nụ hôn ướt át, sâu đậm, như thể cả hai đang nuốt trọn khát khao của nhau. Tiếng thở dốc hòa lẫn, môi và lưỡi quấn quýt, tạo nên những âm thanh nhỏ đầy cám dỗ trong căn phòng tĩnh lặng.Quang đẩy ông Cương ngã xuống chiếc giường đơn kê sát tường, gỗ kêu cọt kẹt dưới sức nặng. Cậu quỳ lên giường, tay run rẩy cởi từng cúc áo sơ mi của ông, để lộ lồng ngực rắn rỏi, làn da rám nắng lấp ló những vết sẹo nhỏ – dấu vết của một đời từng trải. Quang cúi xuống, môi cậu lướt qua xương quai xanh của ông, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ dưới làn da nóng ran. Cậu hôn xuống, chậm rãi, môi cậu trượt qua lồng ngực ông, cảm nhận từng nhịp thở dồn dập, từng giọt mồ hôi lăn dài trên da. Môi cậu tiếp tục trượt xuống bụng ông, nơi làn da săn chắc vẫn còn lưu giữ sức mạnh của tuổi trẻ, cậu liếm nhẹ, cảm nhận vị mặn của mồ hôi hòa lẫn với hương cơ thể ông, khiến cậu rùng mình vì kích thích.Tay Quang từ từ kéo khóa chiếc quần dài của ông Cương, cởi bỏ lớp vải thô, để lộ con cặc to dài, khoảng 20cm, dựng đứng đầy kiêu hãnh trước mặt cậu. Quang ngước nhìn, hơi thở cậu trở nên gấp gáp, tim đập thình thịch. Cậu cúi xuống, môi chạm nhẹ vào đầu cặc, đầu lưỡi cậu liếm thử, cảm nhận sự mịn màng và hơi nóng tỏa ra. Ông Cương rên khẽ, một âm thanh trầm thấp thoát ra từ cổ họng, như một lời mời gọi vô hình. Quang mút nhẹ, môi cậu bao quanh đầu cặc, lưỡi cậu xoáy tròn, thưởng thức vị mặn mà và hơi ấm từ ông. Cậu từ từ ngậm sâu hơn, con cặc trơn truột trượt vào miệng cậu, lấp đầy khoang miệng bằng cảm giác nặng nề, nóng bỏng. Tay cậu đưa xuống, xoa nắn hai hòn dái căng tròn, cảm nhận sự mềm mại nhưng đầy sức sống dưới những ngón tay. Cậu vuốt ve, nắn nhẹ, cảm nhận chúng co giật khẽ theo từng nhịp mút của mình, khiến ông Cương thở hổn hển, bàn tay ông siết chặt ga giường, như đang cố kìm nén cơn sóng khoái cảm.Quang bú mút say mê, đầu cậu nhấp nhô, môi và lưỡi phối hợp nhịp nhàng, tạo nên những âm thanh ướt át, nhóp nhép trong không gian tĩnh lặng. Mỗi lần cậu ngậm sâu, ông Cương lại rên khẽ, cơ thể ông cong lên, như thể không thể chịu nổi sự kích thích mãnh liệt từ cậu. Sau một lúc, Quang ngồi dậy, đôi mắt cậu long lanh, môi ướt bóng bởi nước bọt và sự khao khát. Cậu cởi phăng chiếc quần của mình, để lộ cơ thể trẻ trung, căng tràn sức sống, con cặc của cậu cũng đã cương cứng, lấp ló mồ hôi dưới ánh đèn vàng. Cậu trèo lên, ngồi lên bụng ông Cương, cảm nhận làn da nóng ran của ông chạm vào đùi mình. Cậu cầm con cặc của ông, vuốt nhẹ vài lần, rồi đặt ngay lỗ đít mình, đầu cặc nóng bỏng chạm vào khiến cậu rùng mình.Quang từ từ ngồi xuống, cảm nhận con cặc to lớn của ông Cương chầm chậm xâm nhập, từng phân một, căng chặt và nóng bỏng. Cậu cắn môi, hơi thở dốc, một chút đau đớn xen lẫn khoái cảm khi cơ thể cậu dần thích nghi. Khi cả con cặc đã nằm trọn trong cậu, Quang ngừng lại, nằm yên một lát, cảm nhận sự lấp đầy mãnh liệt, như thể ông Cương đang chiếm lấy toàn bộ cơ thể và tâm trí cậu. Ông Cương, bên dưới, thở hổn hển, đôi mắt ông tối lại bởi dục vọng. Cậu cảm nhận được sự ấm nóng của con cặc ông bao bọc trong cơ thể mình, một cảm giác chặt chẽ, ướt át, khiến cả hai như hòa vào nhau.Quang bắt đầu nhún nhẹ, chậm rãi, cơ thể cậu chuyển động nhịp nhàng, mỗi lần nhún là một lần cậu cảm nhận con cặc ông trượt sâu hơn, chạm vào những điểm nhạy cảm khiến cậu rên lên khe khẽ. Ông Cương đặt tay lên hông cậu, những ngón tay thô ráp siết chặt, hòa nhịp với từng chuyển động của Quang. “Cậu…” ông thì thầm, giọng khàn đục, như thể lý trí của ông đã bị tình dục lấn át. Cảm giác ấm nóng, chặt chẽ từ cơ thể Quang bao lấy ông, gợi lại những khao khát mà ông đã chôn sâu từ lâu. Ông siết chặt hông cậu, đẩy hông lên, phối hợp với nhịp nhún của Quang, khiến cả hai chìm vào một vũ điệu nguyên sơ, đầy đam mê.Quang nhún mạnh hơn khi khoái cảm dâng trào, cơ thể cậu lấp ló mồ hôi, tóc bết lại trên trán. Tiếng da thịt va chạm vang lên trong căn phòng, hòa lẫn với tiếng thở dốc và những tiếng rên kìm nén. Ông Cương bất ngờ lật người, đẩy Quang nằm xuống dưới, gác hai chân cậu lên hông mình. Ông cúi xuống, môi tìm đến môi Quang, hôn sâu, lưỡi ông quấn lấy lưỡi cậu, ướt át và cuồng nhiệt. Quang hé miệng, đáp lại nụ hôn, tay cậu bấu chặt vào vai ông, móng tay cào lên da ông, để lại những vệt đỏ mờ.Phía dưới, ông Cương bắt đầu nhấp hông, con cặc to lớn của ông ra vào đều đặn trong lỗ đít chặt chẽ của Quang, mỗi nhịp là một lần cả hai chìm sâu hơn vào khoái cảm. Tiếng da thịt va chạm vang lên nhịp nhàng, ướt át, hòa lẫn với tiếng rên của Quang. “Chú… cháu…” cậu rên lên, giọng lạc đi, cơ thể cậu cong lên khi khoái cảm đạt đỉnh. “Cháu ra…” Quang hét khẽ, một dòng tinh nóng hổi bắn lên bụng mình, từng đợt co giật khiến cơ thể cậu run rẩy.Ông Cương không dừng lại. Ông tiếp tục nhấp, mỗi nhịp mạnh mẽ hơn, sâu hơn, như thể muốn khắc sâu mình vào cơ thể cậu. Sau khoảng trăm nhịp nữa, ông rên lên, một âm thanh trầm đục thoát ra từ cổ họng, và cậu cảm nhận được dòng tinh nóng bỏng của ông bắn vào trong mình, lấp đầy cậu bằng sự ấm áp và mãnh liệt. Ông gục xuống, nằm trên người Quang, môi ông tìm đến môi cậu, hôn liếm say đắm. Cả hai quấn lấy nhau, môi và lưỡi hòa quyện, vị mặn của mồ hôi và khoái cảm trộn lẫn trong từng cái chạm. Họ ôm chặt lấy nhau, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hòa quyện, rồi chìm vào giấc ngủ trong ánh đèn vàng mờ nhạt, như thể thời gian đã ngừng trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #namxnam