Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Sáng sớm, ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa sổ nhỏ trong căn phòng phía sau quán, rải những vệt sáng mỏng manh lên sàn gỗ cũ kỹ. Quang tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn mỏi mệt, những cảm giác mãnh liệt từ đêm qua như vẫn lưu lại trên da thịt cậu, khiến từng sợi lông tơ khẽ dựng lên. Cậu nằm yên một lúc, mắt nhắm hờ, cố níu lấy ký ức về hơi ấm của ông Cương, về những cái chạm đầy đam mê, về tiếng thở dốc hòa quyện trong bóng tối. Nhưng khi cậu đưa tay sang bên cạnh, chỉ có sự trống rỗng. Chiếc giường đơn lạnh lẽo, không một bóng người. Ông Cương không còn ở đó.Quang ngồi bật dậy, trái tim cậu đập nhanh, một cảm giác hụt hẫng mơ hồ dâng lên trong lồng ngực. Cậu quét mắt quanh căn phòng nhỏ, nơi vẫn còn vương mùi cà phê và mồ hôi từ đêm qua. Chiếc áo sơ mi xám của ông Cương vắt hờ trên ghế, như một lời nhắc nhở về những gì đã xảy ra, nhưng chính sự vắng mặt của ông khiến cậu cảm thấy như đang lạc trong một giấc mơ chưa kịp kết thúc. Cậu vội kéo áo thun lên, lau vội khuôn mặt ướt mồ hôi, rồi bước ra khỏi căn phòng, đôi chân trần khẽ run trên sàn gỗ lạnh.Bên ngoài, quán cà phê vẫn im lìm, ánh sáng ban mai nhè nhẹ hắt qua cửa kính, làm sáng lên những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Ông Cương đứng sau quầy, lặng lẽ lau ly, như thể không có gì thay đổi. Ông mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậm khác, tay áo xắn lên khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc với những vết sẹo nhỏ mà Quang đã hôn liếm đêm qua. Động tác của ông chậm rãi, đều đặn, như mọi ngày, nhưng có gì đó xa cách, như thể ông đang cố dựng lên một bức tường vô hình.Quang đứng ở ngưỡng cửa, tim cậu đập mạnh, một nụ cười khẽ nở trên môi. Cậu bước tới, định vòng tay ôm lấy ông từ phía sau, muốn tìm lại hơi ấm và sự gần gũi của đêm qua. Nhưng khi tay cậu vừa chạm vào vai ông, ông Cương khựng lại, rồi khéo léo xoay người, tránh cái ôm của cậu. “Trời sáng rồi, về đi,” ông nói, giọng trầm và lạnh, không nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể cậu chỉ là một vị khách bình thường. “Đường sớm còn vắng, đi cẩn thận.”Quang sững sờ, tay cậu buông thõng, cảm giác như có ai vừa dội một gáo nước lạnh vào người. “Chú… chú không nhớ chuyện tối qua sao?” Cậu hỏi, giọng run run, cố giấu đi sự tổn thương đang dâng lên. Đôi mắt cậu long lanh, không phải vì nước mắt, mà vì sự khao khát muốn hiểu điều gì đang xảy ra trong lòng người đàn ông trước mặt.Ông Cương ngừng tay lau ly, nhưng vẫn không nhìn cậu. Ông thở dài, một hơi thở nặng nề, như mang theo cả những gánh nặng mà cậu không thể chạm tới. “Cậu còn trẻ, Quang. Đừng làm chuyện dại dột,” ông nói, giọng đều đều, nhưng chất chứa sự cương quyết. “Chuyện tối qua… cứ coi như nó không xảy ra. Đi về đi.”Lời nói ấy như một nhát dao xoáy vào tim Quang. Cậu đứng đó, môi mím chặt, cố kìm nén cảm giác hụt hẫng đang lan tỏa khắp cơ thể. Từng khoảnh khắc đêm qua – những nụ hôn ướt át, những cái chạm đầy đam mê, tiếng thở dốc của ông Cương khi họ hòa quyện vào nhau – giờ đây như chỉ là một giấc mộng tan biến dưới ánh sáng ban ngày. Cậu muốn nói gì đó, muốn hét lên rằng cậu không hối hận, rằng cậu khao khát ông, rằng cậu không muốn coi mọi thứ chỉ là một sai lầm. Nhưng ánh mắt xa cách của ông Cương khiến cậu nghẹn lời. Cuối cùng, cậu chỉ gật đầu, xách ba lô, và rời khỏi quán, bước chân nặng nề trên con hẻm lát gạch loang lổ.Những ngày sau đó, Quang vẫn đến quán, như một thói quen không thể bỏ. Nhưng không khí giữa cậu và ông Cương đã thay đổi. Họ không nói gì với nhau ngoài những câu chào hỏi xã giao. “Uống gì?” ông Cương hỏi, giọng đều đều, như thể cậu chỉ là một khách quen bình thường. Quang đáp “Đen đá,” rồi ngồi vào góc quen thuộc, mắt lặng lẽ dõi theo ông, nhưng không còn dám nhìn thẳng. Ông Cương làm việc như mọi ngày, pha cà phê, lau quầy, xếp ghế, nhưng sự tĩnh lặng của ông giờ đây không còn mang lại cảm giác bình yên cho Quang, mà chỉ khiến cậu cảm thấy một khoảng cách không thể vượt qua. Mỗi lần cậu cố bắt chuyện, ông chỉ trả lời ngắn gọn, rồi quay đi, như thể sợ rằng một câu nói thừa thãi sẽ phá vỡ bức tường mà ông đã dựng lên.Quang bắt đầu tự hỏi liệu đêm đó có thật hay không. Cậu nhớ từng chi tiết – cách môi ông Cương đáp lại nụ hôn của cậu, cách đôi tay thô ráp của ông siết chặt hông cậu, cách cơ thể họ quấn lấy nhau trong sự đam mê mãnh liệt. Nhưng giờ đây, khi nhìn ông đứng sau quầy, với ánh mắt xa cách và nụ cười nhạt lịch sự, cậu cảm thấy như mình đã đánh mất một thứ gì đó quý giá. Cậu cố gắng che giấu nỗi đau bằng cách tập trung vào công việc, vào những bản vẽ nội thất, những lần chạy vặt cho sếp, nhưng mỗi đêm, khi nằm trên chiếc giường đơn trong phòng trọ, hình ảnh ông Cương lại hiện lên, ám ảnh cậu. Cậu tưởng tượng đến những nụ hôn chưa từng xảy ra, những cái chạm mà cậu khao khát được lặp lại, và rồi cậu trằn trọc, cơ thể nóng ran, lòng đầy day dứt.Một buổi chiều thứ Sáu, khi cái nóng Sài Gòn vẫn còn dai dẳng dù đã gần cuối tháng, một người mới xuất hiện trong cuộc sống của Quang, như một cơn gió bất ngờ thổi qua mặt hồ tĩnh lặng. Đó là Vũ, một nhân viên mới trong công ty thiết kế nội thất mà Quang đang làm. Vũ khoảng hai mươi tám tuổi, cao ráo, với khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ luôn khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay săn chắc, và luôn mang theo một năng lượng tươi mới, như thể không gì có thể làm anh chùn bước. Vũ là một nhà thiết kế nội thất có kinh nghiệm, mới chuyển từ một công ty ở Hà Nội vào Sài Gòn, và ngay từ những ngày đầu, anh đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong văn phòng.Vũ khác hẳn ông Cương. Nếu ông Cương là một bức tranh sơn dầu cũ kỹ, thô ráp và đầy bí ẩn, thì Vũ là một bức họa rực rỡ, tràn ngập màu sắc và sức sống. Anh nói nhiều, cười nhiều, và luôn biết cách làm mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái. Trong một buổi họp nhóm, khi Quang đang lặng lẽ chỉnh sửa một bản vẽ, Vũ bước tới, đặt một ly trà sữa lên bàn cậu và cười toe toét. “Ê, làm gì mà chăm chỉ thế? Uống cái này đi, tui mời,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy chất nghịch ngợm.Quang ngẩng lên, hơi bất ngờ, nhưng không thể không mỉm cười trước sự thân thiện của Vũ. “Cảm ơn anh,” cậu đáp, tay cầm ly trà sữa, cảm nhận hơi lạnh từ lớp nhựa thấm vào lòng bàn tay. Từ đó, Vũ bắt đầu tiếp cận cậu, ban đầu chỉ là những câu chào hỏi bâng quơ, rồi dần dần là những cuộc trò chuyện dài hơn – về công việc, về Sài Gòn, về những quán ăn ngon hay những bộ phim mới ra. Vũ có cách nói chuyện cuốn hút, vừa hài hước vừa sâu sắc, khiến Quang không thể không bị kéo vào thế giới của anh.Một lần, khi cả hai ở lại văn phòng muộn để hoàn thành một dự án gấp, Vũ ngồi cạnh Quang, vai kề vai, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đường nét nam tính. “Cậu nhìn mệt mỏi quá, Quang,” Vũ nói, giọng đầy quan tâm. “Có chuyện gì à? Kể tui nghe xem, tui giỏi lắng nghe lắm.” Anh nháy mắt, nụ cười làm sáng cả góc phòng.Quang lắc đầu, cố giấu đi nỗi buồn về ông Cương. Nhưng ánh mắt chân thành của Vũ khiến cậu không thể im lặng. Cậu kể, không chi tiết, chỉ là những mẩu chuyện mơ hồ về một người mà cậu từng nghĩ là quan trọng, nhưng giờ lại xa cách. Vũ lắng nghe, không phán xét, chỉ gật đầu và thỉnh thoảng chen vào vài câu an ủi. “Ai rồi cũng có lúc lạc lối, Quang. Nhưng cậu còn trẻ, còn cả một đời để tìm người xứng đáng,” anh nói, tay vỗ nhẹ lên vai cậu, cái chạm ấm áp và gần gũi khiến Quang khẽ rùng mình.Từ đó, Vũ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Quang. Họ cùng đi ăn trưa, cùng uống cà phê sau giờ làm, cùng cười đùa trong những buổi nhậu nhẹt với đồng nghiệp. Vũ luôn biết cách làm cậu cười, làm cậu quên đi cái cảm giác trống rỗng mỗi khi nghĩ về ông Cương. Nhưng dù vậy, mỗi tối, khi bước vào quán cà phê nhỏ trên đường Nguyễn Đình Chiểu, trái tim Quang vẫn đập mạnh khi nhìn thấy ông Cương đứng sau quầy. Cậu vẫn gọi “Đen đá,” vẫn ngồi ở góc quen thuộc, và vẫn lặng lẽ quan sát ông, nhưng giờ đây, cậu không còn dám mơ về những nụ hôn hay những cái chạm nữa. Ông Cương, như mọi khi, vẫn giữ khoảng cách, và mỗi lần ánh mắt họ vô tình chạm nhau, cậu chỉ thấy sự lạnh lùng và xa cách.Một tối thứ Bảy, khi quán đã vắng khách, Quang ngồi ở góc quen thuộc, ly cà phê nguội lạnh trước mặt. Ông Cương đứng sau quầy, lau ly, động tác đều đặn như một chiếc máy. Tiếng nhạc Trịnh vang lên từ chiếc loa cũ, buồn man mác, như đang kể lại câu chuyện của chính Quang. Cậu nhìn ông, lòng đầy những câu hỏi không lời. Tại sao ông lại đẩy cậu ra? Tại sao ông lại coi đêm đó như một sai lầm? Cậu muốn đứng dậy, muốn hét lên, muốn kéo ông về phía mình và tìm lại hơi ấm của đêm ấy. Nhưng cậu không làm được. Cậu chỉ ngồi đó, lặng lẽ, cho đến khi chuông cửa kêu leng keng và Vũ bước vào.Vũ mặc một chiếc áo thun đen ôm sát, làm nổi bật cơ thể săn chắc, mái tóc bồng bềnh khẽ lay trong gió đêm. Anh nhìn quanh, thấy Quang, và nở một nụ cười rạng rỡ. “Tìm hoài mới thấy chỗ này,” anh nói, kéo ghế ngồi xuống đối diện Quang. “Cậu hay ngồi đây hả? Không khí cũng chill phết.”Quang mỉm cười, nhưng lòng cậu lại rối bời. Sự xuất hiện của Vũ trong không gian vốn chỉ thuộc về cậu và ông Cương khiến cậu cảm thấy như có một luồng gió lạ thổi qua. “Ừ, tui hay ngồi đây,” cậu đáp, giọng nhỏ, mắt vô thức liếc về phía ông Cương. Ông vẫn làm việc, không ngẩng lên, nhưng cậu nhận ra bàn tay ông siết chặt chiếc khăn lau hơn bình thường.Vũ gọi một ly cà phê, rồi bắt đầu kể chuyện, như mọi khi, về một dự án mới ở công ty, về một quán bar mới mở ở quận 1, về một bộ phim hài mà anh vừa xem. Quang lắng nghe, cố cười theo, nhưng ánh mắt cậu vẫn lén lút dõi theo ông Cương. Và rồi, khi Vũ đặt tay lên tay cậu, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý, Quang giật mình, ngẩng lên nhìn anh.“Quang, tui thích cậu,” Vũ nói, giọng trầm và nghiêm túc, khác hẳn với vẻ đùa cợt thường ngày. Đôi mắt anh sáng lên, chứa đựng một sự chân thành khiến tim Quang đập nhanh. “Tui biết cậu đang buồn vì ai đó, nhưng tui không quan tâm. Tui chỉ muốn cậu biết rằng tui thích cậu, và tui muốn ở bên cậu.”Lời tỏ tình bất ngờ khiến Quang sững sờ. Cậu nhìn Vũ, nhìn nụ cười rạng rỡ, nhìn đôi mắt sáng ngời, và trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy như mình có thể quên đi ông Cương, quên đi nỗi đau của những ngày qua. Nhưng rồi, cậu nghe tiếng ly thủy tinh chạm vào quầy, một âm thanh nhỏ nhưng sắc lạnh. Cậu quay lại, thấy ông Cương đứng đó, ánh mắt ông thoáng qua một tia gì đó – không phải giận dữ, mà là một nỗi buồn sâu thẳm, như thể ông vừa chứng kiến điều mà ông đã cố tránh.“Cháu… để cháu suy nghĩ,” Quang lí nhí, rút tay ra khỏi tay Vũ, lòng cậu rối như tơ vò. Vũ gật đầu, không ép buộc, chỉ mỉm cười và nói: “Tui đợi cậu. Không vội đâu.”Đêm đó, khi Vũ rời đi, Quang ở lại quán đến khi khách cuối cùng rời khỏi. Ông Cương bắt đầu dọn dẹp, nhưng lần này, Quang không đứng dậy. Cậu bước tới quầy, nhìn thẳng vào ông, giọng run run: “Chú, tại sao chú cứ tránh cháu? Chú thật sự không cảm thấy gì sao?”Ông Cương ngừng tay, ánh mắt ông tối lại. “Quang, cậu còn trẻ. Cậu nên tìm người như thằng nhóc vừa nãy. Tôi không phải người cậu nên bận tâm,” ông nói, giọng trầm và nặng nề.“Nhưng cháu muốn chú!” Quang gần như hét lên, mắt cậu long lanh, không phải vì nước mắt, mà vì sự tuyệt vọng. “Cháu không thể quên chú. Cháu không muốn quên chú.”Ông Cương im lặng, nhìn cậu hồi lâu, rồi thở dài. “Cậu không hiểu đâu, Quang. Tôi không tốt như cậu nghĩ. Đi về đi.”Nhưng lần này, Quang không nghe. Cậu bước tới, nắm lấy tay ông, kéo ông về phía mình. “Cháu không quan tâm chú nghĩ gì. Cháu chỉ biết cháu muốn chú,” cậu nói, và trước khi ông Cương kịp phản ứng, cậu cúi xuống, hôn lên môi ông, một nụ hôn đầy tuyệt vọng và khao khát. Ông Cương khựng lại, nhưng rồi, như không thể kháng cự, ông đáp lại, đôi tay thô ráp của ông ôm lấy cậu, kéo cậu vào căn phòng nhỏ phía sau quán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #namxnam