Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Ngoài trời hôm nay đột nhiên mưa lớn không ngừng, trong khi hôm qua là một ngày đẹp trời.
Với thời tiết thế này, đừng nói Khánh Thù mà ngay cả Phác Xán Liệt cũng chẳng thèm rời giường dù đã tỉnh dậy. Hắn nằm bên cạnh Khánh Thù, đôi mắt ôn nhu nhìn cậu, cả con người đều an an ổn ổn trong tầm mắt hắn say giấc. Đang chăm chú nhìn cậu nên hắn cũng không để ý cái tay của cậu đang lần đến góc áo hắn. Cả một mảnh lãng mạn chỉ trong phút chốc bị tiếng kêu của Khánh Thù mà bay biến, cậu ngạc nhiên nhìn hắn đang cười mờ ám nhìn cậu.
"Sao...sao...sao anh không nhột a ?" Cậu rõ ràng chọt chọt eo hắn rồi mà, wae? Tại sao lại không nhột.
Xán Liệt nhếch mép cười,sau đó là tiếng cười nói của Khánh Thù."Ahaha... nhột em aha, Xán Liệt... nhột quá! Anh...ha...nhột...mau hahaha bỏ... bỏ tay anh ra...ha...đi. Em sai rồi...haha...em...ha... không dám nữa." Khánh Thù đôi mắt ứa nước, vừa cười vừa nói với Xán Liệt. Dù ngoài trời có âm ủ ra sao thì bên trong căn phòng này cũng tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
Buổi sáng của hai người trải qua như thế đấy, không giống một mảnh ủ tối trong căn phòng phía đối diện.
Kai đã không ngủ cho tới bây giờ, ánh mắt của Khánh Thù hôm qua không thể khiến Kai không nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp lúc trước. Khánh Thù qua bao năm vẫn luôn như vậy, hồn nhiên lại đáng yêu khiến cho người ở cạnh luôn cảm thấy bình yên, ấm áp. Nhưng...Kim Kai của bây giờ khác rồi. "Khánh Thù, anh... không còn như trước nữa, phải làm sao đây?" Kai thầm thì.Một mảnh u tối sao càng trở nên tối tăm hơn như thế?

Tầm giờ ăn trưa, Khánh Thù cùng Phác Xán Liệt mớ bước ra khỏi cửa, đồng thời Kai cũng từ phía đối diện bước ra. Cậu biết khi gặp nhau chắc chắn đôi bên sẽ khó xử, khi cậu không biết nên làm gì thì phía bên kia đã lên tiếng trước " Hai người cũng dậy muộn quá nhỉ? Đến giờ cơm trưa rồi, có thể cùng ăn không?"

Cậu muốn mọi người cùng ăn cơm với nhau nhưng mà..."Ừm." Khánh Thù còn đang phân vân thì Xán Liệt đã trả lời, sau đó kéo cậu vào thang máy, Kai cũng đi sau bọn họ. Trong thang máy chật hẹp, không khí ở đây có chút khó chịu-đó là cảm giác của Khánh Thù. Cảm giác này càng khó chịu hơn khi cậu là người đứng giữa Xán Liệt và Khánh Thù, dù sao cũng là giờ ăn trưa nên tháng máy đã nhiều lại càng nhiều người. Cũng may số lương người có giới hạn nên cậu không bị tắc thở chết.

Trong khách sạn căn bản có căng-tin rất lớn, nhưng cả ba vẫn là quyết định ra ngoài ăn. Địa điểm là quán ăn hôm qua. Chuẩn bị đi vào thì thoại của Xán Liệt đổ chuông, nên hắn nhìn Khánh Thù ý nói hai người vào trước. Mắt thấy cả hai đã vào trong hẳn, hắn mới nhấc máy "Alo?"

Đầu bên kia cung kính đáp lại." Đại ca, bọn em điều tra rồi..."

Hắn cúp máy một lúc lâu, sau đó mới quyết định bước vào. Thấy hắn đi tới, Khánh Thù liền nhanh miệng gọi "Xán Liệt, lại đây đi." Cậu cười với hắn rồi vỗ chiếc ghế bên cạnh. Hắn cũng nghe lời cậu ngồi xuống, bọn họ hiện tại chính là ngồi đối diện với Kai. Thức ăn sau đó được đem ra như lần trước, lúc ăn Xán Liệt nói với Khánh Thù đang uống canh kim chi.

"Thế Huân và Bạch Hiền vài tiếng nữa sẽ về Trung quốc, chỗ bọn họ hợp đồng đã ổn thoả rồi."

"Vậy sao? Ước gì bọn họ cũng tới đây chơi, em nhớ Hiền Hiền với Thế Huân quá!" Khánh Thù bĩu môi thể hiện mong ước được gặp đồng bọn. Xán Liệt bên này nghe cậu nói, nhưng ánh mắt trong vài giây vẫn lơ đãnh nhìn qua Kim Kai. Kai không phản ứng cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy hắn nói về hai người kia, trong lòng Xán Liệt lại một mảnh hỗn loạn. Lúc ăn xong,bọn họ định về Khách sạn nhưng đột nhiên trời lại trong xanh mà cả ba lại không muốn ngủ nên theo chủ ý vốn có của Khánh Thù địa điểm tiếp theo bọn họ đến là hồ Seokchon. Dù sao Kai cũng đi với bọn họ, nên Xán Liệt cũng không có ý kiến gì về việc anh ta đi cùng.

Hồ Seokchon trong xanh, xung quanh là những cây anh đào nở rộ. Tuy đã 1 giờ nhưng người đi lại ở đây vẫn khá nhiều, thật sự ở đây chính là cảnh đẹp không thể bỏ lỡ. Cả ba đi bộ quanh hồ, Kai và Khánh Thù có ôn vài chuyện của lúc trước, Xán Liệt nắm tay Khánh Thù không nói gì mà chỉ nhìn về phía trước thi thoảng sẽ nhìn cậu một chút. Ở đây thật sự rất thoải mái, bọn họ cứ đi như vậy cũng không biết bao lâu nhưng lại không có ý dừng lại. Có điều sắc trời đã ửng hồng, mặt trời cũng chỉ thấy còn một nửa, cả ba liền về lại khách sạn.

Lúc thang máy mở, do có nhiều mà tối đa chỉ thiếu một người nữa nên Xán Liệt bảo Khánh Thù lên trước. Thang máy đóng, chỉ còn hắn và Kim Kai đứng đấy.

"Cậu tới đây chắc không phải trùng hợp?!" Xán Liệt hai tay bỏ túi, mắt vẫn nhìn cửa thang máy đang đóng.

"Anh thật sự không đơn giản. Ông ta cho anh nhiều thứ như vậy, ngay cả mối tình đơn phương của tôi anh cũng cướp...vậy anh nghĩ tôi tới đây là trùng hợp?" Vẻ mặt tươi cười của Kai đã không còn thay vào đó lẻ sự sắc lạnh không kém gì Phác Xán Liệt.

Ting, thang máy trống không xuất hiện trước mặt Kai và Xán Liệt. Cả hai không hẹn mà đồng thời bước vào trong.

"Đừng đem suy nghĩ của cậu áp đặt lên thực tại, cái chết của mẹ cậu...không phải do mẹ tôi. Còn Khánh Thù, cậu ấy là người của tôi. Nghĩ muốn cướp em ấy, cậu cũng đừng hòng." Cửa thang máy mở, Xán Liệt không nhanh không chậm bước ra ngoài để lại Kai trong thang máy đang đứng yên tại chỗ.

Xán Liệt mở cửa bước vào phòng đã thấy Khánh Thù tắm xong, cậu cười với hắn "Sao lâu vậy? Hai người...nói chuyện gì sao?"

"Không có gì." Hắn đột ngột bước lại ôm cậu, khiến Khánh Thù cũng bất ngờ. Đúng là tâm trạng của Xán Liệt gần đây rất phức tạp. Cậu dùi đầu vào ngực hắn, trong đầu vẫn không quên suy nghĩ tại sao hắn lại như vậy. Còn Kim Kai đứng đến chân mỏi nhừ mới chịu về phòng.

Ở Pháp, Thế Huân và Bạch Hiền đã ra sân bay. Thấy từ lúc nhận được tin nhắn Thế Huân rất kỳ lạ nên Bạch Hiền có ý hỏi, nhưng lúc sau thấy anh cũng bình thường nên thôi. Còn 30' trước khi lên sân bay y có nhận được tin nhắn của Khánh Thù, cậu hỏi y ra sân bay chưa? khi nào bay? Tình hình hai ngày ở đó vui không...các thứ bla blo. Nói tóm lại hai người nhắn tin rất vui vẻ, say sưa. Lúc tiếng loa ở sân bay nhắc Thế Huân cùng Bạch Hiền thì y mới báo với Khánh Thù rồi tắt điện thoại.

Xán Liệt thấy Khánh Thù bên cạnh cất điện thoại liền biết bên kia Thế Huân đã lên máy bay. Hắn không nghĩ tới khu Myeongdong này lại có quá nhiều chỗ đặc biệt như thế. Cũng không hiểu sao hắn lại mở miệng hỏi Khánh Thù. "Nếu sau này có người muốn cướp em, anh nhất định sẽ giữ em lại."

Cậu đang ngó ngang ngó phải, nghe xong câu này của Xán Liệt tâm trạng đột nhiên trùng xuống. Bàn tay cậu vô thức nắm chặt tay Xán Liệt, không thể vô duyên vô cơ mà hắn nói câu đấy. Nhưng cậu đã từng nói rồi, Xán Liệt là hiện tại và tương lai của cậu, dù có người muốn cướp cậu đi thì cậu vẫn sẽ trở về với hắn.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com