Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 8

Phác Xán Liệt sau khi đưa Khánh Thù về, liền đến hẳn Tập đoàn không về.Hắn từ khi nhận chức Tổng tài ở L.A. thì cái biệt thự kia vốn chỉ được hắn xem như khách sạn, còn phòng làm việc lại chả khác gì nhà, nếu Ngô Thế Huân mà không mặt dày đem đồ đạc đến biệt thự của hắn ở thì có khi người ta còn nghĩ căn biệt thự đó là nhà trắng bị bỏ hoang ấy chứ.Nhưng đương nhiên phải có sự cho phép của hắn thì Ngô Thế Huân mới có chìa khóa để vào.Mở cửa phòng làm việc, đồng hồ mới chỉ đúng sáu giờ, hắn đi lại sofa ngồi đồng thời lấy điện thoại gọi cho Thế Huân.

"Sao rồi?" -bên kia vừa nhận được tín hiệu, liền nghe thấy tiếng anh hỏi.

Hắn một tay nới lỏng cà vạt, nói "Xong rồi.Còn nhân viên trong tập đoàn?"

"May mà họ chưa biết chuyện gì, nếu không hôm qua đã loạn hết lên rồi." -Thế Huân bên kia đang cảm thán trả lời.

"Uh...được rồi." -Chỉ một tiếng đơn giản ,hắn liền cúp máy.Hắn chỉ lo nhân viên trong tập đoàn biết được sẽ ảnh hưởng tinh thần làm việc, nhưng xem ra giờ không sao rồi.

Đúng là tổng tài không sao, còn Ngô Thế Huân lại có sao đó.Hắn không cảm ơn anh hay hỏi thăm anh cả ngày hôm qua vất vả thế nào, nói chuyện thì coi chữ như vàng làm anh chưa kịp than thở nửa câu đã cúp máy.Mà anh Ngô nhà ta trách cũng chẳng ích lợi gì đâu, vì người ta đã nằm nghỉ, à không, phải là ngồi nghỉ trên sofa lâu rồi. Dù sao hơn ba mươi phút nữa mới là giờ làm việc, hắn chợp mắt ngồi tựa vào phía sau. Đôi mày nhíu lại một chút liền chìm vào giấc ngủ, có lẽ tư thế không thoải mái này đã quen nên khi ngủ đều sẽ mang nét mặt như như vậy.Nói đi cũng phải nói lại, hắn hôm qua chạy đôn chạy đáo không kém mấy người kia là bao.Nếu bây giờ người nào đó mà biết Tổng tài đang phải khổ như vậy, còn mình thì nằm giường êm đệm ấm giữa trưa mới dậy, bảo đảm sẽ tự trách bản thân không có trách nhiệm.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

~VÀI TIẾNG SAU~

Cạch.

Cánh cửa phòng mở ra, mẹ Độ nhìn thân ảnh đang cuộn tròn trong chăn ngủ liền khẽ mỉm cười.Tiến từng bước lại gần, bà nhẹ gọi "Tiểu Thù, mau dậy ăn cơm, nắng soi tới mông rồi kìa." Người trong chăn cựa quậy rên lên một tiếng như mèo kêu, đầu chui ra khỏi chăn nhìn lão mẹ mình" Lão mẹ, mấy giờ rồi? "

"Giữa trưa rồi ông ạ !Mau dậy rồi xuống ăn cơm. Lão ba con còn đang dọn cơm ở dưới đấy." -Mẹ Độ nói xong thì cốc đầu cậu một cái quay lưng bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại một lúc Khánh Thù mới chịu rời giường làm VSCN, lúc bước xuống đã thấy một bàn ăn không gọi là quá sa hoa nhưng đầu đủ các món cậu thích.Ngày hôm qua không có gọi điện hay nhắn tin về khiến hai bậc phụ huynh lo lắng không thôi.

"Hôm qua chắc mệt, nên lão mẹ có làm món con thích đó, còn cha xin mãi một món cá hồi hấp thôi cũng không cho. " -Độ cha tủi thân nói với Khánh Thù.

"Ông còn mở miệng thì tối nay ra ngoài mà ngủ." -Mẹ Độ trừng mắt với Độ cha.Chuyện đi du lịch lần trước mới qua, ai kia đương nhiên sẽ không dám đắc tội lão bà nhà mình, liền cắn răng cúi đầu ăn cơm.Khánh Thù ngồi bên cạnh không khỏi cảm thán hai vợ chồng này, nhìn đi nhìn lại vẫn là lão ba sợ mẹ cậu, chiêu cũ thế rồi vẫn hiệu quả.Nhưng thôi kệ họ đi, quan trọng nhất là lấp đầy bụng đã, cả ngày hôm qua ăn có vài miếng cơm của căng -tin, giờ nghĩ đến bụng cậu không tự nguyện kêu lên vài cái. Bữa cơm kết thúc tốt đẹp, như thường ngày Độ cha đảm nhận rửa bát. Là nhà văn nên công việc của ông cũng không nhiều, ngược lại mẹ Độ rất bận, làm quản lí ngân hàng nghe thì ít việc lắm chứ thử làm coi xem có ít không.Nhưng mà bất quá, mẹ Độ vẫn là người phụ nữ đảm đang và uy quyền của gia đình. Ngày nào hai cha con Khánh Thù cũng được ăn uống tử tế, không có bữa nào là ăn mì gói lót dạ đâu.

"Tiểu Thù này ! " -Tiếng gọi của lão mẹ làm cho ý định chui vào chăn ngủ 'chiều' của Khánh Thù bị bỏ lại sau lưng, mà chính xác là đã lạc tới nước Pháp xa xôi rồi. Khánh Thù quay người bước xuống, tiến lại ngồi cạnh mẹ Độ ,hỏi" Có chuyện gì a ?"

"Chiều nay mẹ tới Viện dưỡng lão thăm ông ngoại, muốn con đi cùng dù sao cũng nghỉ mà.Phải không ?!"

"Đương nhiên được a ~ " -Dù sao cũng không có việc gì để làm, hơn nữa từ khi lão gia tử (ông ngoại của cha Soo ấy mà!) tự theo ý mình thu dọn hành lý vào Viện tới giờ cũng ba năm, số lần cậu đến thăm cũng chỉ đếm trên hai đầu bàn tay.Thật ra chuyện này... không phải là cậu không quan tâm đến cụ ông mà vì công việc không cho phép, may sao vẫn có cha mẹ thường xuyên tới thăm khiến cậu vơi đi phần nào cảm giác áy náy nha.

Nói xong liền nhìn thấy mẹ Độ gật đầu, Khánh Thù cũng không nói thêm gì nữa mà bước lên căn phòng yêu quý của cậu.Khổ nỗi lên giường nằm rồi mà cơn buồn ngủ lúc nãy lại đi đâu mất, cũng gần một giờ chiều rồi , nghĩ lại thôi ngồi chơi một lúc vậy.Đang chán định lấy máy điện thoại cày nốt bộ Thiên sư chấp vị mấy mẹ hũ kia lúc trước bảo cậu, vài ngày nay bận cũng quên a.Nhưng khổ nỗi mật khẩu chưa kịp mở thì đã có người gọi, mà người này là thằng bạn của cậu đi du học bên Hàn Quốc , mà khốn nạn ở chỗ bốn năm nay nó có gọi cho Khánh Thù một cuộc điện thoại nào đâu? Nửa cái tin nhắn còn chẳng thấy nữa là...Mà nghĩ lại Khánh Thù cũng rất chi là nhớ thằng bạn này nha.

"Alo, Khánh Khánh, sao bây giờ mới nhấc máy tôi nhớ cậu lắm biết không?Mà dạo này khoẻ không? Tại bậ̣n học quá chẳng liên lạc cho cậc được, tôi ...#%#%^^&&*!^&(()":>>#%^&&*" -Người đầu dây bên kia vừa nhận tín hiệu đã xuất ngôn loạn ngữ , thật sự là khiến cậu hối hận đã không đem điện thoại vứt đi."Biện Bạch Hiền cậu là máy nói à? "

"Ah, thật xin lỗi Khánh Khánh !" -Bạch Hiền bên kia uỷ khuất trả lời, ai bảo y nhớ bằng hữa quá.Khánh Thù nghe giọng y vậy cũng chẳng trách vấn nữa, cậu như nhớ ra cái gì đó liền hỏi "Mà sao gọi cho tôi vậy? Có chuyện gì sao? "

"Không có gì. Thì..hai ngày nữa tôi về, nhắc cậu ra đón thôi.Giờ với địa điểm tôi nhắn sau.Vậy thôi bái bai Khánh Khánh, tôi phải đi có việc a." -Y nói xong thì cúp máy, âm thanh tút tút kết thúc rồi mà Khánh Thù còn chưa tỉnh nha.Đây là lẽ gì? Y gọi cho cậu nói xong không đợi cậu trả lời đã dập máy, y đúng là tốt quá.Thôi cậu rộng lương coi như bỏ qua.Haiz..thời gian giải trí coi như hết, nói chuyện với Bạch Hiền thôi chớp cái hai rưỡi rồi.Khánh Thù rời giường thay đồ xong thì đúng lúc mẹ Độ gọi, thế là cả hai xuất phát đến Viện dưỡng lão.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

.Nhớ VOTE + CMT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com