Xiềng Máu Và Ánh Trăng
🩸 Chương 3: Giải thoát (END)
Ánh bình minh xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên căn phòng lạnh lẽo mà cậu từng bị giam giữ. Mùi sương hòa cùng mùi da thịt của hắn còn sót lại trong không khí, khiến tim cậu đập nhanh. Những ngày xiềng xích, những đêm đau đớn, những lần run rẩy giữa chiếm hữu và lệ thuộc – tất cả đều hiện lên trong trí nhớ.
Cậu không còn là kẻ run rẩy, gục ngã. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ sẽ bước ra, bước ra khỏi bóng tối, bước ra khỏi sự lệ thuộc ấy. Nhưng bóng đen quen thuộc vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự lo lắng và sợ mất:
“Em… định rời đi sao?”
Cậu quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên không sợ hãi:
“Anh… đã quá lâu để em chịu đựng. Nhưng tôi muốn sống. Tôi muốn tự do, anh hiểu không?”
Hắn im lặng, bước tới, bàn tay lạnh đặt lên vai cậu. Nhưng lần này, không còn siết chặt, không còn chiếm hữu – chỉ là sự dịu dàng, áp sát cơ thể như bảo vệ. Hắn cúi sát, giọng trầm thấp, run rẩy:
“Em… em là của ta… nhưng nếu em muốn tự do… ta sẽ không ngăn em nữa. Nhưng… ta không thể giấu rằng… ta yêu em.”
Cậu lặng đi, nhận ra trái tim mình vẫn đập loạn nhịp trước ánh mắt ấy. Những ngày bị chiếm hữu, lệ thuộc và ngược tâm, cuối cùng đã dẫn đến khoảnh khắc này: thụ và công – cùng nhau, nhưng với tình yêu thật sự, không ép buộc.
Hắn đặt tay lên má cậu, áp môi nhẹ nhàng, rồi vuốt dọc cơ thể cậu theo cách dịu dàng nhưng vẫn gợi cảm, kiểu 18+ nhẹ nhàng. Cậu run rẩy, nhưng lần này là run rẩy vì hạnh phúc, vì được yêu thương, được bảo vệ. Hắn nhấn cậu vào lòng, áp môi vào cổ, hơi thở ấm áp phả lên, không còn đau đớn, không còn chiếm đoạt – chỉ còn sự kết nối, dịu dàng và ngọt ngào.
“Em… sợ không?” – hắn thì thầm.
Cậu nhắm mắt, cảm nhận cơ thể hắn áp sát, cảm nhận hơi thở, nhịp tim, sự ấm áp sau những đêm tăm tối. “Không… tôi không còn sợ nữa. Tôi muốn ở bên anh, nhưng là vì tình yêu, không phải vì sợ hãi.”
Hắn mỉm cười, kéo cậu vào lòng, ôm chặt. Những ngày xiềng xích, những lần đau đớn, những đêm run rẩy… tất cả hóa thành thứ kết nối không thể phá vỡ. Họ cùng nhau đứng trên ánh bình minh, tự do nhưng vẫn thuộc về nhau, lệ thuộc nhưng không còn bị ép buộc, ngược nhưng giờ là ngọt ngào.
Chúng là sự kết nối cảm xúc, dịu dàng: bàn tay vuốt ve, áp sát, hôn, hơi thở nóng áp vào da thịt, nhưng không còn chiếm đoạt hay ép buộc. Thụ và công cùng cảm nhận, cùng nhịp tim, cùng hạnh phúc sau bao đau đớn.
Cuối cùng, cậu dựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đều đặn, cảm nhận sự sống và tình yêu thật sự. Hắn thì thầm:
“Em là của ta… nhưng giờ là vì tình yêu, không phải vì xiềng xích hay chiếm hữu.”
Cậu mỉm cười, lần đầu tiên thật sự hạnh phúc. Họ cùng nhau bước ra ánh sáng, bước ra khỏi bóng tối và đau đớn, bước vào một cuộc sống mới, nơi tình yêu là sự tự nguyện, là sự kết nối, là HE trọn vẹn sau những hồi ngược tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com