oneshot
Dân làng đồn rằng trong cánh rừng lá gai âm u có mụ phù thủy sinh sống ở đó. Mụ phù thủy chuyên đi bắt trẻ con trong làng, biến chúng thành quái vật chọc phá dân làng. Bao nhiêu đứa trẻ đã bị mụ phù thủy ấy bắt cóc, trở thành quái vật bị tha hóa. Hằng đêm bọn chúng mò xuống làng, hát bài hát thiếu nhi để những đứa trẻ đang ngủ say sẽ thức giấc, đi theo tiếng gọi đó vào tận rừng sâu.
Các bà mẹ dọa con câu chuyện như vậy và bắt chúng đi ngủ sớm. Riêng cô bé có mái tóc trắng trong ngõ tối lại không hề bị dọa cho sợ hãi. Cô bé tin câu chuyện đó có thật, vì em chính là đứa trẻ bị nguyền rủa. Dân làng nói vậy, không có cha mẹ, mái tóc trắng, đôi mắt màu đỏ, cơ thể vô hồn như tượng sáp. Đứa trẻ bị mụ phù thủy nguyền rủa, nó sẽ bắt trẻ con đem về cho ả, hãy tránh xa nó ra, hãy cút về rừng đi. Cô bé không được coi là con người chỉ trốn tránh trong ngõ bẩn thỉu, em nhìn người qua đường thờ ơ khinh miệt mình. Em chỉ có người bà yêu thương, nhưng bà mất rồi, sẽ không còn ai tin em nữa. Cô bé khóc khi trải qua những tháng ngày bị đánh, bị ép phải ăn những thứ bẩn từ những con người tàn độc. Cứ một ngày mới lại muốn giết em trong đau đớn, trong sự nhục nhã vô tận.
Thế nhưng số lượng trẻ em bị bắt cóc ngày một tăng dần lên. Cô bé càng bị đánh đập dã man, bắt phải khai ra nơi sống của mụ phù thủy. Nước mắt em lần nữa rơi xuống vô vọng. Em cũng không thể nhớ từ lúc nào mình đã bị nguyền rủa. Mỗi lần một đứa trẻ mất tích, em lại bị lôi ra đánh. Tội lỗi là ở em, những đứa trẻ đã bị em bắt cóc. vì em chính là đứa trẻ bị nguyền rủa. Cô bé mỉm cười vô vọng, cuối cùng cũng cất tiếng.
- Tôi sẽ đi tìm mụ phù thủy.
Dân làng muốn em chết đi, chết cháy trong căn nhà của mụ phù thủy. Em sẽ làm theo ý nguyện của họ. Chí ít cái chết của em sẽ làm họ thỏa mãn, họ sẽ buông tha cho em. Nếu câu chuyện này có thật, thì em muốn tìm kiếm mụ phù thủy đã bắt em sống cuộc sống tội lỗi.
Cô bé mang màu tóc bạch kim bị trói chặt, chỉ có chân còn cử động được. Trên cổ bị buộc dây xích hòng chạy mất. Em sẽ dẫn dân làng vào rừng lá gai để tìm mụ phù thủy. Dù không có tìm thấy thì em cũng bị giết thôi, em biết không còn đường nào khác. Nhưng cô bé lại nở một nụ cười, vì em sắp thoát rồi, em sẽ không cần phải sống trên cuộc đời này nữa. Trưởng làng và những người khỏe mạnh nhất sẽ đi cùng cô bé. Họ cầm sẵn dao, giáo với đuốc để bắt đầu săn lùng phù thủy.
- Nếu mày dám chỉ sai. mày sẽ chết ngay lập tức !
- Hãy trở về với mẹ mày đi !
Từng lời độc địa mãi không dứt. Em cúi gặp mặt im lặng cho đến lúc bị kéo đi.
ĐI mãi, trong rừng chỉ toàn cây cỏ âm u, bụi cây phát ra những tiếng động lạ làm người làng phòng trừ cẩn thận, dây trói chặt hơn siết đỏ lằn lên làn da em. Khu rừng ngày càng tối dần đi và tiếng động ngày càng hỗn loạn hơn. Tất cả tạo nên làn sương mù ảo ảnh bao quanh nhóm người.
- Sói !! Chó sói !!!!"
Một kẻ kêu lên hoảng hốt, bỏ giáo chạy lạc vào rừng sâu. Cả đoàn đứng đực ra bắt đầu lo sợ, chỉ riêng cô bé cúi gằm mặt xuống không động đậy. Tiếng xào xạc của tán lá phát ra xung quanh, dần dần càng rõ rệt chạy thành vòng tròn cuộc con mồi vào bẫy. Và những bóng đen xồ tới.
- Ahhh!!
- Agh!!
Trong nháy mắt xung quanh cô bé phủ đầy máu bắn lên váy, lênh láng trên chân của chó sói. Tiếng cắn giằng xé, gầm gừ vang lên ghê rợn sau tiếng hét tắt lịm. Cô bé tự hỏi tại sao họ lại chết. Lũ sói cũng nhìn thấy em, chén một bữa no nê rồi cứ đi vòng quanh con mồi bị trói chặt. Chắc hẳn bọn chúng coi em là con mồi đặc biệt.
- Tiến lên đi, ta là của các ngươi.
Đồng loạt những con sói nhảy lên nhe nanh vuốt sắc nhọn tới cô bé.
........................
Chết là như vậy sao, không đau đớn, chỉ thấy thanh thản. Dây trói và xích sắt rơi xuống vũng máu loang lổ. Cô bé mở mắt ra, vẫn là quang cảnh như thế nhưng tay đã có thể cử động. Em vẫn ở đây, ngồi cùng đàn sói chờ đợi một thứ nào đó khác.
- Chào mừng đứa trẻ đáng thương đã tới khu rừng của ta.
Tiếng người phụ nữ tiến gần tới bên em. Một người phụ nữ mặc váy đen dài, sự xinh đẹp hoàn mĩ hiện trên nụ cười bí ẩn. Từ giây phút nhìn thấy người phụ nữ, cô bé đã nhận ra.
- Bà chính là mụ phù thủy.
- Còn ngươi là con chuột bạch đáng thương.
Cuộc gặp gỡ đánh dấu một sự sống khác của em với một câu chuyện trong lời đồn về một mụ phù thủy ẩn sâu trong khu rừng lá gai. Cô bé chỉ xin một nguyện cầu.
- Bà hãy giết tôi đi.
Mụ phù thủy cười lớn vang lên khắp khu rừng, rồi túm váy em kéo lên.
- Ngươi không được phép chết. Ngươi còn phải thử tất cả số độc dược ta đã điều chế. Từ bây giờ ngươi thuộc về ta.
- Vậy là tôi đã bị nguyền rủa.
Trước những lời đe dọa của mụ phù thủy, cô bé tóc trắng chỉ mỉm cười trong vô vọng.
Mụ phù thủy bắt em về trong căn nhà gỗ ẩn sâu trong rừng. Đàn sói đi xung quanh nhà phòng khi em có ý định chạy trốn. Cô bé bị còng tay vào thành giường, chỉ có thể nhìn ra ngoài từ chiếc cửa sổ nhỏ bé. Cuộc sống hiện tại không bị người làng đánh đập, không còn tiếng gào thét chửi rủa. Nhưng một lần nữa em không có tự do. Vĩnh viễn bị giam giữ trong căn phong tốt đen này.
- Không chống cự sao con chuột nhắt ?
Mụ phù thủy bắt em uống bát thuốc độc thứ ba trong ngày, hễ cứ điều chế xong mụ lại ép em uống. Ngày trôi qua lại càng thêm đau đớn. Người em nóng lên, da bị tím tái và bỏng, bong ra. Đôi khi em còn không thể cử động trong lúc còn nhận thức. Em bắt đầu cảm thấy sợ mỗi khi mụ phù thủy bước vào phòng, mang theo một thứ thuốc kinh tởm bốc mùi. Em càng sợ hãi, mụ phù thủy càng bắt phải uống nhiều hơn. Chuyện này thật kinh khủng, mụ phù thủy độc ác đúng như những gì dân làng đồn đại. Có lẽ những đứa trẻ cũng bị mụ phù thủy bắt cóc và cũng bị dân làng đồn đại. Có lẽ những đứa trẻ cũng bị mụ phù thủy bắt cóc và cũng cho uống thuốc như thế này.
- Bà đã làm gì những đứa trẻ trong làng ?
- Ngươi tin vào câu chuyện ta bắt cóc trẻ con sao. Thật ngây thơ, những kẻ bị sói ăn thịt đã mang chúng giao cho kẻ buôn bán nô lệ. Ngươi cũng suýt nữa bị vậy đấy. Mà chắc con chuột bạch như ngươi không hiểu gì đâu. Cứ ngoan ngoãn thử thuốc của ta đi.
Sau lời nói của mụ phù thủy, em định thốt lên gì đó nhưng rồi nhanh chóng ngất đi sau khi uống thuốc độc.
Mê man tận một tuần trong cái nắng, nóng và đau đớn tột cùng như cơn ác mộng không hồi kết. Em mơ thấy đàn sói chạy trên đồng cỏ trải dài vô tận. Chúng chạy rất nhanh lướt qua một cô bé với mái tóc đen huyền, mặc bộ váy đen, và đặc biệt cô bé rất giống em như một tấm gương phản chiếu hai nửa. Em biết cô bé ấy, em chạy đến cô bé tóc đen ấy. Nhưng tấm gương tan vỡ, đồng cỏ biến mất. Cô bé tóc đen theo mảnh gương bị vỡ vụn thành trăm mảnh. Trước mắt em giờ đây là một màu đen, rồi tiếng chửi rủa của dân làng hiện ra. Đứa trẻ bị mụ phù thủy nguyền rủa. Đứa trẻ không đáng sống. Đứa trẻ mang tai họa đến cho làng. Tiếng nói lần lượt vào tai đến ngạt thở. Đã rất lâu rồi mà em còn nhớ rất rõ.
- Này chuột bạch. Hết giờ ngủ rồi.
Tiếng gọi kết thúc giấc mơ. Em mở mắt là mụ phù thủy. Không có dân làng, không có con đường dài giễu qua mắt em khinh miệt. Làn da trắng muốt của cô bé bị cháy đỏ thành từng mảng. Hơi thở yếu ớt cố dài hơi để chống chọi.
- Đứng dậy làm việc cho ta.
Chiếc còng tay mụ phù thủy bỏ ra từ lúc nào. Giờ em có thể bước ra khỏi căn phòng ẩm mốc đó. Mụ phù thủy cho em đi lại nhưng làm việc nhà xong phải về phòng ngay. Em đã hỏi tại sao mụ phù thủy không để em chết thì chỉ nhận được câu trả lời.
- Vì ngươi là con chuột nhắt đáng thương và cũng rất hữu dụng. Để ngươi chết phí lắm.
Xung quanh khu rừng lá gai toàn cây độc, Hàng ngày đàn sói mang đến cho mụ phù thủy. Cô bé có nhiệm vụ nhận lấy từ chó sói. Em chợt phát hiện cũng có loại quả ngọt ẩn trong sắc độc ấy. Các ngày về sau lại có thêm nhiều hơn. Em hỏi mụ phù thủy đang tính làm ra độc dược gì thì mụ tức lên đẩy em lên giường. Lấy bát thuốc độc mới nấu xong đổ vào miệng.
- Uống hết ! Uống hết cho ta !!
Bị cái nóng làm bỏng miệng, rồi thuốc chảy vào cháy họng nóng nực. Mụ phù thủy ghì chặt không cho em chống cự. Em vô tình hất vỡ bát độc trên tay mụ phù thủy, ho sặc sụa hết sức đau đớn vì cái nóng khó kiểm soát, sức lực hoảng loạn kiệt quệ. Đến khi em không còn cử động, nằm thở hổn hển, mụ phù thủy đi ra nhốt em trong phòng.
Các ngày sau em lâm tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Em bị ốm nặng, từ lúc đó không còn thấy mụ phù thủy bước vào nữa. Lần thử thuốc thất bại rồi hay sao. Mụ phù thủy đã không còn thấy em hữu dụng nữa nên để em chết ở đây. Cuối cùng mụ phù thủy cũng ban cho em cái chết, cho em được thanh thản. Cô bé chìm vào nhận thức cuối cùng. Trong đó em thấy mụ phù thủy. Mụ không mỉm cười, may thay vào đó, mụ đang khóc.
Trong giấc mơ em thấy cô bé tóc đen.Cô bé mỉm cười, tự chạy tới ôm chầm lấy em. Cô bé đã khóc, khóc rất nhiều như lúc em nhìn thấy mụ phù thủy. Và rồi giọt nước mắt của em rơi xuống. Mắt em mở to, trong lòng trực trào như đang muốn với lấy cái gì. Em không biết rõ, nhưng đây chính là thứ em tìm kiếm ý nghĩa thực sự của cuộc đời mình. Cái em cảm nhận rõ nhất chính là sự ấm áp. Ấm áp trong vòng tay, và nụ cười chào đón...
- Mẹ....
.......
7 giờ sáng. Cô bé tỉnh dậy, những vết bỏng trên cơ thể đã biến mất. Em là con người bình thường ngay từ giây phút này. Bên cạnh bà là bữa sáng cùng tờ giấy có ghi "ăn nó đi", một bát độc dược hôm qua ghi "uống nó nữa"
_______________________________
Năm tháng dần trôi, rừng lá gai bắt đầu mọc lên đồng cỏ trải dài. Các tia nắng len lỏi qua tán lá chiếu vào thân những con sói sưởi ấm. Cô gái có mái tóc ngắn màu trắng vừa nướng xong bánh, em ra cho người phụ nữ đang vuốt ve sói con.
- Cái gì đây ?
Người phụ nữ hỏi, cô gái mỉm cười trả lời.
- Đây là độc dược mới điều chế, tôi muốn bà nếm thử.
- Ngươi không thể giết phù thủy bằng độc đâu.
Người phụ nữ cười lớn, rồi ăn hết bánh.
( End )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com