Chương 2
Năm 2014, Bùi Cẩm Như thi đậu Đại học Quốc gia, Bùi Cẩm Nguyệt cưới thêm chồng mới.
Năm 2015, khoa du lịch năm hai của Đại học Quốc gia tổ chức đi dã ngoại ở một thung lũng xa xôi không biết tên.
Trước khi chết, Diêm Vương hỏi cô một câu: "Nếu có ba cơ hội xuyên không, cô muốn về thời điểm nào?"
Bùi Cẩm Như trả lời: "Anh Vương, tôi muốn xem cẩu nam nữ dượng và mẹ tôi đã giết ba tôi như thế nào?"
Có người từng nói với cô rằng "Cuộc đời của cô, so với một bộ phim kinh dị thì có khác gì sao?". Đúng vậy, xác thực không khác là bao. Nhìn xem, Diêm Vương không hề đưa cô về thời điểm năm 2014, mà là đưa về thời điểm 23 năm trước, khi Bùi Cẩm Nguyệt còn là một cô gái đẹp như hoa.
Đúng là mẹ con, giống cô như đúc. Cẩm Như bấy giờ chỉ là một linh hồn vất vưởng, không thể xen vào bất kì chuyện gì ở trần gian. Cô vốn đã lười biếng, ngồi trong phòng khách của một căn biệt thự, chính là dinh thự bên nhà nội của cô.
- Con cầu xin mẹ. Cho con gặp anh ấy chỉ một lần thôi.
Cẩm Như chưa từng thấy mẹ cô phải quỳ gối trước bất kì một ai, vậy mà bây giờ bà lại quỳ trước mặt bà ngoại, cầu xin được gặp một người. Trong phòng có hai bên gia đình, bà nội và ba cô đang ngồi ở phía đối diện. Trái với những ký ức trong đầu cô, ba cô là một người rất đỗi lạnh lùng, nhìn mẹ cô khóc lóc mà thờ ơ.
- Gặp gì mà gặp nữa, con đã sắp thành vợ của người khác rồi. Đừng có làm mẹ mất mặt. - Bà ngoại vừa nói, tay vừa kéo Bùi Cẩm Nguyệt đứng lên, nhưng bà vẫn cứng đầu.
- Chúng con thật sự yêu nhau, mẹ nỡ để con không từ mà biệt với anh ấy sao? - Bùi Cẩm Nguyệt ngước đôi mắt đau đáu nhìn bà nội.
Nghe nói, gia đình nhà nội cô rất giàu có, năm xưa cưới một đứa con dâu gia cảnh bình thường là mẹ cô, từ đó nhà ngoại cô không còn sống trong cảnh nghèo đói nữa. So với những cuộc hôn nhân bây giờ có gì khác?
- Ý con nói tên nông dân Đào Văn Vũ?
Dượng?
Bà ngoại cao giọng, mặt mày nhăn nhó đáng sợ, suýt nữa thì làm mất hình tượng trước mặt thông gia:
- Mẹ cấm con giao du với hắn. Tên đó có gì hay mà con để tâm? Chỉ là một tên nông dân chân lấm tay bùn. Xinh đẹp như con mà phải gả cho hắn à? Nghĩ cũng đừng có nghĩ.
- Mẹ! Năm xưa mẹ và ba thì thế nào? Cũng như vậy mà.
Bà ngoại thì chịu không nổi cơn tức giận, hạ một cái bạt tai xuống mặt mẹ, làm mẹ rốt cuộc nín thinh. Cẩm Như tròn mắt, không còn ngồi yên một chỗ nữa. Bà nội bấy giờ yên lặng, nhàn nhạt nói:
- Con trai tôi có gì không tốt bằng tên nông dân nghèo nát kia? Tôi khuyên cô nên biết thức thời đi Bùi tiểu thư. Cưới được con trai tôi, kiếp này đã là may mắn cho cô lắm rồi.
Ba tôi ở một bên chỉ khẽ nhếch môi, không nói lời nào. Khung cảnh không giống với hiểu biết của tôi cho lắm. Ba với mẹ tôi mới là người phải yêu nhau, còn dượng, cũng chính là Đào Văn Vũ mới là kẻ thứ ba kia mà.
"Mở cửa! Mở cửa ra!". Bên ngoài cổng chính vang lên tiếng đập dữ dội. Cẩm Như quay lại nhìn, không còn nhận ra người đó chính là dượng nữa. Cô dùng khả năng của mình, bay tới nhìn rõ ông hơn. Đúng thật là Đào Văn Vũ.
So với hình tượng áo vest cà vạt bây giờ, Đào Văn Vũ quả thật chỉ xứng đi xách dép cho ba cô. Da mặt lấm lem bùn đất, quần áo lộ rõ màu nâu của người nông dân, mang thêm đôi dép lê nữa. Ôi cái hình tượng kinh điển này...
Chỉ duy nhất khiến cô nhận ra, chính là vết sẹo trên tay ông. Bùi Cẩm Nguyệt từ trong nhà lao ra như một mũi tên, nhưng đã bị bà ngoại nhanh tay tóm lấy, bà vùng vẫy kêu khóc:
- Văn Vũ, anh đến đây làm gì? Anh về đi!
- Không về!
Trời đang mây che mù mịt, vì câu nói kiên quyết đó của Đào Văn Vũ mà sấm nổi ầm ầm. Bùi Cẩm Nguyệt bị kéo mạnh vào trong để tránh mưa, ánh mắt bà vẫn đau đớn da diết. Trái tim Cẩm Như như có gì đó bóp nghẹt, không nói nên lời. Lúc cô khóc vì thất tình, chắc cũng có dáng vẻ thê thảm như vậy.
- Mẹ vợ, mẹ đã nói nếu con có tiền mua nhẫn cưới, sẽ để con cưới Cẩm Nguyệt. Nhìn xem, con đã mua được rồi!
Đào Văn Vũ vừa nói, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói chất phác, Bùi Cẩm Nguyệt nấc đến nghẹn. Còn bà ngoại thì hơi khó chịu ra mặt. Bên nhà nội, bao gồm cả ba cô, hoàn toàn chỉ đứng một bên xem kịch vui.
Thật ngây thơ. Người ta nói gì thì ông ta liền nghe theo nấy. Huống hồ, bà ngoại vốn không phải là người thích giữ chữ tín, so với ông ngoại thì bà thích dùng kế hơn. Đào Văn Vũ bị bà ngoại cô lừa, ai cũng biết điều đó, ngay cả một đứa cháu như cô, chỉ trừ Đào Văn Vũ ra.
Biết là như vậy, nhưng tấm lòng chân thành của Đào Văn Vũ vẫn khiến cô không thể tiếp tục chán ghét ông ta như trước nữa.
- Cậu về đi, con gái tôi đã gả cho người khác rồi. Ai bảo cậu không nhanh chân một chút. - Đến lúc này bà ngoại còn lật lọng được. Đáng tiếc, như Đào Văn Vũ không có gan cãi lại.
- Anh về đi mà. Xin anh, mau về đi. Sau này... chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Trời nổi giông. Những giọt mưa lất phất bay. Đào Văn Vũ bám lấy cổng sắt.
- Em nói gì vậy Cẩm Nguyệt? Em có biết chúng ta đã hứa những gì không? Chúng ta đã hứa sau khi cưới xong sẽ cùng nhau đi du lịch. Em muốn có một căn nhà trên núi, anh sẽ xây cho em. Em muốn có con gái, chúng ta sẽ sinh con gái, sẽ đặt lên là Cẩm Như, nếu có con trai, đặt tên là Cẩm Phong. Em quên những điều đó rồi đúng không?
Lòng tôi lộp bộp một tiếng. Cẩm Như? Tại sao lại đặt tên là Cẩm Như? Bùi Cẩm Nguyệt vùi đầu vào vai bà ngoại khóc.
- Quên rồi, em thật sự quên rồi. Đời này không thể ở bên cạnh, là em phụ anh rồi.
- Nói dối!
Mưa lớn, rất lớn. Trắng xóa, như quất từng đợt roi da lên người Đào Văn Vũ. Ông vẫn không hề nhúc nhích, tay quệt nước trên mặt, nghiêm túc nhìn Bùi Cẩm Nguyệt.
- Anh muốn nói chuyện với em. Anh sẽ đứng đây đến khi nào em chịu ra thì thôi.
- Anh đừng cố chấp nữa. - Hai tròng mắt bà đã đỏ từ lâu. Nhưng làm sao đây? Bà đã trót trong cuộc trao đổi của người lớn, gả đi cho người đàn ông giàu có khác rồi - Chúng ta vĩnh viễn không có kết quả đâu.
- Vậy anh sẽ đợi em. Một năm, hay mười năm. Anh đều đợi.
Sấm sét rạch ngang bầu trời trong đêm. Cẩm Như đứng bên cạnh Đào Văn Vũ suốt năm tiếng đồng hồ. Mưa vẫn không ngớt, ông cũng không nhúc nhích. Dường như ông đang so tài một trận với ông trời, xem ai kiên trì hơn.
Cô không rõ cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì, cô chỉ muốn hỏi ba một câu: "Tại sao ba có thể dửng dưng như thế?" Chia rẽ một cặp uyên ương là tội ác. Đau lòng. Vậy mà bọn họ sau bao nhiêu năm có thể gặp lại được nhau, coi như là một loại duyên phận.
Năm 2012, ba cô chết vì đột quỵ.
Sau ngày hôm nay, thì ra cô đã biết bọn họ diễn kịch giỏi như thế nào. Ba cô, ở trước mặt cô tỏ ra quan tâm đến mẹ, làm cô cho rằng mình đang ở trong một gia đình hạnh phúc nhất thế gian. Mẹ cô, ở trước mặt cô chiều chuộng, thương yêu chồng, kì thực đang sống cùng một người đàn ông mình không có cảm giác.
Chỉ có mỗi mình cô là ngây thơ, không biết gì. Còn cho rằng hai người thật sự yêu nhau. Nực cười. Diễn kịch làm gì? Để cho cô phải ảo tưởng nặng nề. Nếu đã diễn rồi, thì phải diễn cho trọn vẹn chứ. Nửa chừng rước về một người đàn ông Đào Văn Vũ, làm sao cô biết được bọn họ mới chính là chân tình của nhau?
Nếu là cô, cô cũng không chịu nổi mình suốt ngày có một đứa con ngỗ nghịch như vậy. Cô vốn tưởng rằng, mẹ cô không thích con gái. Nhưng không, bà là không thích giọt máu của mình cùng với ba cô. Duy chỉ còn lại cái tên Bùi Cẩm Như, là chút gì đó còn sót lại của mối tình kia. Chắc giới hạn cuối cùng đó khiến bà có kiên nhẫn nuôi nấng cô suốt 21 năm trời.
Bùi Cẩm Như đề nghị một lần nữa: "Anh Vương, có thể đưa tôi đến gặp Hoài Khang không?"
Dường như chỉ còn điều hận thù đó mới làm con người cô nhẹ nhõm hơn. Cô hiểu lầm dượng mình, đúng vậy. Nhưng còn cặp đôi kia thì không. Cô chắc chắn bọn họ đã có gian tình từ trước. Gánh nặng của cuộc đời này, cô có thể trút hết lên họ không?
- Hoài Khang, quen nhau bao lâu rồi mà anh không mua một món quà giá trị nào cho em vậy? - Bùi Cẩm Như mắt dán vào điện thoại, tay bốc hạt điều ăn. Không hề nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Trần Hoài Khang.
- Thế em muốn cái gì?
- Son, nước hoa, điện thoại, máy tính... thiếu gì thứ mua? - Bùi Cẩm Như nghiêng điện thoại cho anh nhìn - Anh xem, bạn em mới vừa được bạn trai mua cho cái máy nghe nhạc này. Cho dù không mua nhiều thì anh cũng nên tặng để em còn đi khoe với bạn bè nữa chứ.
Phải rồi, trước kia cô có tham gia một hội bạn con nhà giàu. Hằng ngày đều lên mạng khoe những thứ đắt tiền mới mua hoặc là dự định mua. Chỉ riêng cô không dám khoe bạn trai mình cùng tuổi lại còn học cùng lớp. Trừ mã bên ngoài hơi đẹp ra, Hoài Khang cũng không có tiền là bao.
- Có anh rồi, em còn thấy chưa đủ sao? - Hoài Khang vụng về cười, quàng tay ôm lấy cô. Cẩm Như vội vùng vằng ra.
- Anh là cái gì chứ? Có kiếm tiền cho em được không? Anh đừng có diễn trò nữa, mau nghĩ tặng em thứ gì đi. Sắp đến valentine rồi kìa.
Sau đó là gì? Chẳng có gì nữa. Hoài Khang không trả lời cô, chỉ cắm cúi làm bài, mà cô thì vẫn lướt điện thoại. Chốc sau đứng dậy đi kiếm thứ gì đó ăn. Sau khi cô đi rồi, anh mới thở phào một hơi. Cẩm Như thấy anh lấy ví ra, nhẩm đếm tiền lại, tiếp tục thở dài.
Cô chưa từng thấy ví trong tiền anh lại ít như vậy. Những lần đi chơi anh đều hào phóng trả tiền, mỗi lần đều thấy tương đối nhiều. Bây giờ... Bùi Cẩm Như kia đi rồi, cô lại chống cằm nhìn anh. Thật ra, lông mi anh dài hơn so với những người khác. Anh chăm học, chăm cực kì.
Đối với một người nhát học như cô, anh là người chăm chỉ nhất. Nhớ lại lúc đầu muốn kiên quyết làm quen với anh, cũng là vì anh đứng trước sinh viên toàn trường thể hiện kiến thức xã hội của mình. Rất nhiều người phía dưới ngưỡng mộ, cô không có ngưỡng mộ. Nhưng là ghen tỵ. Muốn độc quyền lấy anh.
Một người như vậy, hẳn với cô mới là xứng nhất, nhưng không biết rằng anh có cảm giác gì với cô hay không? Nhận ra tình cảnh có gì đó hơi sai, Bùi Cẩm Như cực kì khó chịu trong lòng, như vết lở loét trong khoang miệng, chỉ cần ăn vào là có thể đau đến tê tâm.
Có tin nhắn đến, Bùi Cẩm Như chồm người tới xem. Là Như Huyền nhắn tin: "Tớ đã giải quyết chỗ thầy Từ học phí của cậu rồi, yên tâm đi". Hoài Khang hớn hở nhắn lại: "Cảm ơn cậu nhiều, ra về dẫn cậu đi ăn kem".
"Không cần đâu, để dành tiền mua quà valentine cho bạn gái đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com