CAPPUCCINO VÀ NHỮNG NGÀY MƯA CŨ.
Ngày chớm hạ, tôi lang thang ngoài
phố một mình. Bằng lăng như những
đám mây màu tím êm dịu buông rũ
xuống thật đẹp, chẳng trách mà
người ta thường hay gọi nơi đây là
góc phố bằng lăng. Gió mát lạnh thổi
thốc từng ngõ phố, bỗng đâu cơn
dông chiều ùn ùn kéo đến, cách đây
mới năm phút trời vẫn còn nắng. Vậy
mà mưa bắt đầu rơi ào ạt, mạnh mẽ
hồi nào không hay, cứ như cảm giác
bất chợt yêu một ai đó vậy .Tôi dừng
xe, tấp vào quán nhỏ ven hè phố. Đã
lâu rồi không vào đây nhưng chủ
quán vẫn nhận ra khách cũ, lại cafe
một mình, vẫn là ly cappuccino quen
thuộc ngày nào. Nhìn qua ô cửa kính
đã lấm tấm những hạt chảy dài, cơn
mưa rào đầu hạ khiến lòng tôi chợt
thổn thức. Chẳng biết từ bao giờ tôi
lại thích cappuccino và thói quen
ngồi một mình khi trời mưa. Có lẽ là
từ cậu bạn cùng lớp ngày xưa với tôi.
Ngày đó mỗi khi tan học, tôi và
Nguyên cứ thích rong ruổi trên phố,
dù chẳng biết đi đâu làm gì nhưng cả
hai cứ đạp xe như vậy. Cảm giác
thoải mái, phấn chấn sau những tiết
học căng thẳng giống như điện thoại
được xạc lại năng lượng khi hết pin.
Bất chợt Nguyên rủ tôi vào quán nhỏ
ven đường, cậu ấy hỏi.
- Cậu uống gì. Cappuccino nhé !
Tôi ngạc nhiên, không hiểu lắm.
- Cappuccino là gì ?
- Uhm, là một loại thức uống có xuất
xứ từ Ý và có nhiều tên gọi như
cappuccino hoa hồng, cappuccino mặt
cười, cappuccino trái tim, cappuccino
cánh bướm .Tớ cũng không biết phải
giải thích sao cho cậu hiểu nữa,
nhưng cậu cứ dùng thử một lần sẽ
cảm nhận được hương vị của nó.
Tôi mặc kệ, chẳng cần biết
cappuccino là gì, cứ dùng thử giống
cậu ấy là được rồi. Với lại tôi cũng
đang muốn biết hương vị của nó mà.
"Uhm, cũng được đấy chứ". Ngọt
ngào, nồng nàn và rất thơm nữa. Cứ
như là hương vị tình yêu. Lần đầu
tiên tôi có cảm giác thật đặc biệt,
ngồi bên cạnh tôi là một cậu bạn,
trước mặt là ly cappuccino quyến rũ
và bên ngoài là mưa giăng khắp phố.
Khung cảnh bình yên, lãng mạn quá !
Từ đó tôi nhiễm luôn thói quen thích
cappuccino và cafe một mình mỗi khi
trời mưa, tôi còn đặt cho Nguyên cái
tên cũng là món đồ uống tôi và cậu
ấy yêu thích : cappuccino.
Sinh nhật tôi, cậu ấy lại rủ tôi vào
quán cũ với một giỏ hoa păng xê thật
đẹp .Tôi chưa kịp nói lời nào thì cậu
ấy cười tươi. "Cậu vẫn thích được
tặng hoa vào ngày mưa mà, đúng
không. Sinh nhật vui vẻ".
Hành động ấy khiến tôi có chút cảm
động. Và tôi bắt đầu để ý đến
Nguyên nhiều hơn, như nhớ từng sở
thích của cậu ấy, nhớ từng thói quen
mà cậu ấy chẳng bao giờ bỏ được
chẳng hạn như chơi bóng rổ thì phải
nghe nhạc, nghe nhạc thì phải chơi
bóng rổ hoặc trời mưa thì lang thang
trên mạng và uống cappuccino. Mỗi
ngày một chút, rồi dần dần cậu ấy
luôn xuất hiện trong thế giới của
tôi .Tình cảm có thể bắt đầu từ
những điều đơn giản như thế.
Tôi có nhiều bạn nhưng không ai thật
sự thân thiết, ngoại trừ Nguyên, với
tôi có lẽ Nguyên là một người bạn đặc
biệt. Cậu ấy chưa bao giờ là một cậu
bạn khó gần hay lập dị, cậu ấy thông
minh và hài hước. Những khi nói
chuyện với nhau trong lớp, lắm lúc
khiến người ta thấy thú vị rồi bật
cười, thân thiện hết mức, cũng có khi
lạnh như băng nhưng bên trong lại
ấm áp. Cậu ấy chưa bao giờ làm tôi
phải buồn chán vì điều gì. Duy chỉ có
một chuyện khiến tôi giận cậu ấy đến
cả tuần. Cuối năm lớp 11 cô chủ
nhiệm thông báo, Nguyên sẽ cùng gia
đình sang Mehico định cư. Chuyện
lớn vậy mà tôi lại là người biết sau
cùng. Cảm giác Nguyên giấu giếm tôi
và hẳn cậu ấy đã chọn cho mình con
đường đi riêng trong tương lai khiến
tôi khó chịu. Suốt những ngày sau đó
tôi cố tránh mặt Nguyên, cậu ấy cũng
không giải thích hay nhắn tin cho tôi
như lúc xưa. Có lẽ cậu ấy hiểu tôi
cần thời gian suy nghĩ và chấp nhận.
Nhưng chỉ vài ngày sau cậu ấy lại
làm hòa trước tiên, những ngày cuối
cùng còn lại ở Việt Nam Nguyên
thường rủ tôi dạo phố. Ngang qua
quán cũ, chúng tôi lại dừng, rẽ vào.
Cậu ấy thường làm tôi bất ngờ bởi
những hành động ngộ nghĩnh, tôi
không thể ngăn mình bật cười. Như
chuyện Nguyên giấu tôi cùng gia
đình sang định cư nước ngoài, cậu ấy
đã xin lỗi tôi bằng một ly cappuccino
với rất nhiều trái tim và hoa hồng.
Cậu ấy bảo vì không muốn thấy tôi
buồn, nếu nói không buồn thì đó là
giả dối, thật ra tôi cũng có buồn một
chút nhưng nỗi buồn nào theo thời
gian rồi sẽ qua rất nhanh. Huống chi
tôi và Nguyên dù không học cùng
nhau nữa nhưng chúng tôi vẫn là
bạn.
- Tớ muốn nhìn thấy cậu lần cuối.
Cậu có thể ra tiễn tớ được không.
Tôi nhìn Nguyên cố gắng không khóc
và nói.
- Uhm, tớ nhất định sẽ đến.
Ngày chia tay qua nhanh .Tôi lại trở
về với cuộc sống của mình. Không có
Nguyên ở đây nữa, bước vào lớp tôi
thấy chỗ của cậu ấy thật trống vắng.
Rồi những bận rộn học hành thi cử
khiến tôi không còn thời gian để nhớ
đến chuyện xưa. Có hay không một
tình yêu tuổi học trò , có lẽ đó chỉ là
những cảm xúc nhất thời khi tôi biết
rung động trước Nguyên nhưng chưa
hẳn là tình yêu. Giờ đây chúng tôi đã
đi trên hai đường thẳng song song,
không có điểm dừng và cũng không
có điểm giao nhau .Tôi không chắc
mình có nhớ đến Nguyên nữa không
nhưng mỗi lần đạp xe trên những
con đường lộng gió, đi ngang qua
quán nhỏ, tôi lại bắt gặp một vài
hình ảnh quen thuộc. Có thể tôi sẽ
nhớ hoặc không gìn giữ nó mãi mãi.
Nhưng câu chuyện tình bạn tình yêu
của tôi và Nguyên vẫn rất đẹp ... Mùa
hè, cappuccino với những ngày mưa
cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com