Em Có Phải Người Anh Yêu ?
"Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót xa có
và cả tiếc nuối. Anh thực sự muốn
vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ nụ
cười và giọng nói của cô! Muốn
nhưng không thể làm được. Đó lại
là một nỗi đau khổ khác".
- Tại sao lại vậy hả? Cô đã là người
mà tôi tin tưởng nhất. Tôi đã cho
rằng cô sẽ không bao giờ lừa dối
tôi.
Nhưng .......thế này là thế nào! Tất
cả chỉ là giả. Tôi...cô...chúng ta...tất
cả...
Anh vừa nói vừa cười lớn, tiếng
cười đục khàn mang theo trong đó
cả sự hằn học và đau thương.
Cô lặng lẽ đứng đó, cúi đầu. Nước
mắt không rơi. Trông cô vẫn bình
tĩnh. Bình tĩnh một cách lạ lùng.
Bởi cô đã biết, đã biết ngày này sẽ
đến. Đã biết từ 2 năm trước, từ khi
cô vứt bỏ tự trọng, lương tâm...chỉ
để yêu anh.
Anh nhìn cô đứng đó, yêu thương,
tức giận...tất cả cảm xúc
- Sao cô không nói gì? Nói đi...
Cô ngẩng lên nhìn anh, mấp máy
môi muốn nói điều gì đó nhưng rồi
lại cúi đầu xuống và chỉ đơn giản
thốt ra " Em xin lỗi!!".
Phải! "Em xin lỗi". Câu nói này cô
đã nói thầm với anh không biết bao
nhiêu lần. Những khi anh đối xử tốt
với cô, những khi anh nói yêu cô,
hay những khi anh cười với cô. Tất
cả, trong lòng cô đều là câu nói này.
Nhưng cô không hề hối hận. Nếu
giả như thời gian có quay trở lại thì
cô vẫn sẽ làm vậy. Chắn chắn là thế.
Vì ông trời chỉ cho cô có một cơ hội
đó. Cơ hội để yêu anh....Và vì cô rất
yêu anh.
Yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và
ngay ngày đầu tiên cô vào nhập học.
Mải cắm cúi bước đi cô đâm sầm
vào một người. Khi ngước đầu nhìn
lên thì cô đã bị choáng ngợp. Do
mặt trời đằng sau anh hay vì anh...
cô không rõ. Và anh đã làm trái tim
đứa con gái mới bước chân vào một
trang mới của cuộc đời đập liên hồi.
Có lẽ tại anh khác biệt quá, lạ lẫm
quá với cô_ người chỉ quen tiếp xúc
với bọn con trai cùng lớp, một bọn
còn trẻ con hơn cô. Ở anh có chút
gì đó kiêu ngạo, chút gì đó phớt đời
và có cả cái xa xăm, tưởng như cô
sẽ không bao giờ chạm được vào
anh.
Cô đã yêu anh như vậy. Tình yêu sét
đánh, thứ tình yêu mà cô đã từng
mỉa mai khi nghe đến.
Từ ngày đó, đôi mắt cô cứ bất giác
dõi theo anh.
Anh là sinh viên khoá trên, hơn cô
hai lớp. Tên là Hải. Anh đã có bạn
gái rồi. Cô nghe nói vậy. Nhưng
điều đó có lẽ không quan trọng lắm
vì cô vốn không phải muốn cưa cẩm
anh, cô chỉ đơn giản muốn nhìn
thấy anh.
Anh ở trong Ban chấp hành Đoàn
trường. Cô cũng xung phong và tích
cực hoạt động ở lớp để được bầu
vào ban chấp hành ở lớp, để mỗi
lần đi họp lại được nhìn anh, nghe
anh nói chuyện. Thấy anh hay ngồi
cố định một chỗ trong căn tin, cô
cũng cố gắng đến sớm hơn để ngồi
bàn gần đó.
Lần đầu được nói chuyện với anh là
trong cuộc họp giữa bí thư các lớp
và Ban chấp hành Đoàn trường.
Hôm đó cô đã đi hơi sớm. anh đang
đứng đó nói chuyện với bạn. Cô chỉ
dám lí nhí chào rồi chạy đến chỗ
ngồi. Vậy mà tim đã đập thình thịch
rồi. Bất ngờ anh lại gần và để trên
bàn cô mấy viên kẹo:
- Em ăn kẹo sôcôla không?
Giọng anh trầm và ấm. Anh đã đi ra
chỗ cũ tự lúc nào rồi mà tiếng cảm
ơn vẫn chưa thể thoát ra khỏi miệng
cô. Cô cứ trân trối nhìn theo anh
rồi lại nhìn xuống mấy viên kẹo. Có
lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất của
cô, anh cười với cô và lại còn cho
cô kẹo.
Những viên kẹo đó, cô đã dành cả
buổi tối để ngắm chúng và chỉ dừng
lại khi...đem chúng cất vào tủ lạnh.
Sau năm năm những viên kẹo đó
bây giờ vẫn ở trong tủ lạnh nhà cô,
trong một chiếc hộp mà mẹ cô đã
nói bao lần về nó. Cô vẫn giữ nó có
lẽ bởi chỉ có duy nhất những viên
kẹo đó là anh thực sự dành cho cô.
Dành cho một cô mà anh biết.
Tình yêu hồi đó còn trẻ con quá, nó
gần như sự ngưỡng mộ và si mê.
Tình cảm dành cho những người
mình không bao giờ có được. Chính
vì vậy mà nó đẹp.Chứ không như
bây giờ. Cô đã quá tham lam.
Vào năm thứ hai đại học, gia đình
cô chuyển vào Nam , cô cũng phải
theo gia đình vào đó. Chia tay với
những chiều ngồi vẩn vơ nghĩ về
anh, những lúc lang thang trên sân
trường ra vẻ thành thơi để ngắm
anh chơi bóng. Xa Hà Nội, cô rất
buồn và không được nhìn thấy anh,
cô cũng rất buồn.
Cứ tưởng tình cảm kiểu trẻ con như
vậy sẽ biến mất nhanh chóng những
cô vẫn không thể nào không nhớ về
anh, nhớ về anh và tự hỏi "Không
biết dạo này anh như thế nào nhỉ?"
Trong suốt 2 năm như vậy.
Cuối cùng cô cũng được gặp lại anh
nhưng trong một tình huống chẳng
hề mong muốn. Trong bệnh viện, cô
vào thăm một đứa bạn vừa mổ ruột
thừa, một chiếc băng ca lướt qua,
cô giật mình khi nhìn thấy gương
mặt trên băng ca. Là anh! Hay là ảo
giác? Cô cũng đã nhiều lần tưởng
như nhìn thấy gương mặt của anh
trên phố. Dụi mắt nhìn lại một lần
nữa. Đó là anh. Cô thực sự mong
rằng lúc này đang nhìn thấy ảo giác
thật vì người nằm đó, khắp thân thể
chỗ nào cũng có máu, cả bộ quần
áo như nhuộm đỏ bởi máu.
Thần người ra nhìn rồi lại vô thức
chạy theo. Cô chạy theo chiếc băng
ca đến cửa phòng cấp cứu. Trong
đầu vẫn không hiểu mọi chuyện là
sao? Đó là anh sao? Anh bị sao vậy?
Một người phụ nữ trung niên ngồi
trên băng ghế, gục đâù vào tay, vai
rung lên tiếng nấc. Còn cô, cô vẫn
đứng đó. 30 phút rồi một tiếng trôi
qua. Cánh cửa vấn đóng im lìm như
thử thách sức chịu đựng của hai
người ngoài đó.
Ngập ngừng nhưng rồi cô cũng ngồi
lại gần người phụ nữ và ngập ngừng
đưa chai nước cho bà. Bà ngẩng lên
nhìn cô, ánh mắt mỏi mệt và đầy
đau đớn như muốn hỏi mà không
cất nổi lời. Đôi mắt bà rất giống
anh. Rất sáng, pha chút xa xôi, khó
hiểu. Chắc chắn bà là mẹ anh.
Cô mỉm cười trấn an bà và trấn an
cả bản thân mình "Anh sẽ không sao
đâu! Chắc chắn là vậy" Có lẽ anh
không biết tình cảm của cô! Có lẽ
anh đã quên mất cô sinh viên khoá
dưới không mấy ấn tượng này
những lúc này đây cô vẫn muốn
dùng hết tấm lòng và cả những gì
mình có để đổi lấy sự bình an của
anh.
Dù là đến giờ cô vẫn không thể
quên được cảm giác đáng sợ khi
từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua
và cái cảm giác hạnh phúc như mọi
gánh nặng trên vai đều được đổ đi
khi bác sĩ nói anh đã qua cơn nguy
hiểm. Mẹ anh thở ra rồi quỵ xuống.
Chắc chút sức lực cuối cùng của bà
cũng đã trôi đi theo cái thở ra đó...
Đã hai ngày rồi, anh vẫn còn hôn
mê. Hai ngày, cô ngồi nhìn ngắm
anh như vậy. Trông anh gầy hơn,
chững chạc hơn chút ít những vẫn
là gương mặt mà cô vẫn thường
nhìn trộm đó. Đây là lần đầu cô
được nhìn anh một cách trắng trợn
như vậy. Nhìn chằm chằm.... Hoá ra
anh chuuyển vào đây vì đựoc cử
làm đại diện ở trong này. Có phải
duyên phận đã cho cô gặp lại anh
không nhỉ?
Cuối cùng anh cũng tỉnh dậy, sau ba
ngày, trong niềm hạnh phúc của mẹ
anh và cả của cô. Anh từ từ mở mắt
nhìn cảnh vật xung quanh, anh
muốn nhổm dậy nhưng có lẽ cảm
giác nặng nề lại khiến anh nằm
xuống và lấy tay sờ lên chiếc băng
quấn đầu. Mẹ anh chạy lại ôm anh,
miệng cười nhưng mắt lại long lanh
đầy nước. Cô đứng đằng xa và nước
mắt cũng rơi tự lúc nào. Đúng là khi
vui mừng quá con người ta cũng
muốn khóc.
Anh nhìn xung quanh rồi cất tiếng
hỏi:
- Đây là đâu vậy? Và bác là ai đấy?
Mẹ anh sửng sốt nhìn anh rồi lại
cười: " Con mới tỉnh dậy mà đã nói
đùa được rồi? Xem ra tinh thần
cũng khá đấy!"
Nhưng anh không hề cười chút nào,
gương mặt hoang mang nhìn mọi
thứ xung quanh, nhìn mẹ anh, nhìn
tôi rồi lấy tay đập đập vào đầu,
muốn bứt chiếc băng quấn đầu ra: "
Sao lại thế này? Sao tôi không nhớ
gì cả thế này? Sao tôi lại ở đây? Tôi
là ai?..."Anh cứ liên tục nói những
điều như mộng du. Cô chạy vội ra
ngoài đi tìm bác sĩ trong khi mẹ anh
giữ tay anh lại.
Mất trí nhớ! Nghe như trong phim.
Không ai có thể nghĩ đến cả. Nhưng
đó lại là kết luận của bác sĩ.
Anh vừa được tiêm một liều thuốc
an thần và đang ngủ yên lành.
Não anh đã bị chấn động khi anh
ngã đập đầu xuống đất. Mẹ anh sau
một lúc choáng váng thì cũng đã
bình tĩnh lại và cứ lầm bẩm: "
Không sao cả! Chỉ cần còn sống là
được"
Nhưng có lẽ ông trời muốn làm khổ
thêm người phụ nữ đó. Vì đó chưa
phải là điều tồi tệ nhất. Đôi chân
anh đã mất đi cảm giác, không thể
cử động được. Dây thần kinh ở đùi
đã bị tổn thương, cần tiến hành một
cuộc phẫu thuật nữa và tập vật lý
trị liệu phục hồi một thời gian dài
mới có khả năng bình phục.
Bác sĩ vẫn nói giọng đều đều, có lẽ
ông đã gặp rất nhiều trường hợp
như vậy, ông đã không nhận ra rằng
từng lời ông nói là nhát dao đâm
vào tim hai người phụ nữ đứng đó.
Mẹ anh đã gục ngã thực sự. Những
chuyện kinh khủng cứ lần lượt kéo
đến làm bà không đủ tỉnh táo để đối
diện tất cả. Bà đã khóc rất
nhiều.....nhưng trước mặt anh vẫn
cứ mỉm cười.
Cô cũng vậy. Nhưng không hẳn là
khóc. Chỉ là nước mắt cứ rơi khi
nghĩ đến anh.
Cô ngày nào cũng đến bệnh viện.
" Cháu trước đây từng học cùng
trường đại học với anh Hải ạ". Đấy
là câu trả lời cho mẹ anh khi bà hỏi
về mối quan hệ của cô và anh. Đúng
vậy? Ngoài việc là đàn em học cùng
trường ra. Cô đâu có mối quan hệ gì
với anh nữa nhỉ?
Bà nghe câu trả lời, có phần ngạc
nhiên nhưng rồi như hiểu ra điều gì
đó bà không nói gì, chỉ mỉm cười và
cảm ơn cô rất nhiều.
Và dù không phải là chủ ý của cô
nhưng cô đã xuất hiện với tư cách
là bạn gái của anh như vậy. Đã lừa
dối một người không còn khả năng
nhận biết mọi việc xung quanh như
vậy. Đã 2 năm rồi. Đã đến lúc sự
thật được phơi bày. Vở kịch hạ màn.
Cô đã được hưởng hạnh phúc không
phải của mình lâu quá rồi, đã nắm
lấy đôi tay không thuộc về cô lâu
quá rồi.
Bước đi, nước mắt không biết từ lúc
nào đã lăn dài trên má. Và khi vừa
khuất khỏi tầm nhìn của anh, cô gục
xuống bên đường khóc tu tu như
một đứa trẻ. Những người đi đường
đều quay lại nhìn cô nhưng có còn
quan trọng nữa đâu khi cô đã mất
đi anh_ tình yêu duy nhất của mình.
*******
Nhìn bóng cô bước đi, trong lòng
anh những cảm xúc hỗn độn cứ thi
nhau lên tiếng. Trong anh hoàn toàn
là sự rối bời.
Một phần muốn giữ cô lại, ôm bóng
hình nhỏ bé đó vào lòng. Một phần
lại căm ghét vì sự lừa dối của cô và
phần còn lại đó là sự hoang mang,
hoang mang không biết cái nào mới
thực sự là anh. Có lẽ là phần tức
giận. Đúng vậy! Bởi vì phần yêu cô
đó, thương cô đó chỉ là giả, là sự
đánh lừa của cảm giác và thói quen.
Đó không phải là anh!
Vậy rốt cuộc anh là người như thế
nào? Anh không biết! Anh không
nhớ! Mỗi lần cố gắng nhớ lại chỉ là
một khoảng trắng mơ hồ, mờ ảo.
Nhưng dù vậy thì có một điều anh
rất rõ. Đó là anh ghét sự dối trá. Từ
trong tiềm thức của anh đã nói vậy.
Anh luôn ghét sự dối trá. Vậy mà
cô. Người anh tin tưởng nhất đã lừa
dối anh trong suốt từng đó thời
gian.
Có lẽ đây là lý do khi anh muốn cô
nhắc lại chuyện ngày xưa, cô và anh
quen anh như thế nào? Yêu nhau
như thế nào? Tất cả? Cô đều thoái
thác không nói? Cô bảo muốn chờ
anh tự nhớ ra. Cô không nói được.
Và lúc đó anh còn cảm thấy có lỗi
với cô rất nhiều. Có lỗi vì không
nhớ được những kỉ niệm đó. Vậy ra
làm gì có gì để nói. Tất cả chỉ là lừa
dối mà thôi.
Chính là tại tai nạn đó.Tai nạn đó đã
làm anh mất đi trí nhớ. Làm anh trở
thành một kẻ khờ không hơn không
kém.... Thật khó chịu.
Vậy ...mẹ thì sao? Mẹ có biết gì về
chuyện này không? Mẹ rất quý cô ấy
mà. Mẹ mà biết chắc là shock lắm.
Cầm điện thoại gọi cho mẹ. Giọng
anh không còn bình tĩnh được nữa.
Anh đã tưởng rằng mẹ cũng bị lừa
dối như mình nhưng câu trả lời của
bà làm anh thật không hiểu nổi nữa.
- Đương nhiên mẹ biết .Vì chính mẹ
là người đưa ra ý kiến này. Là chủ ý
của mẹ. Con đừng có trách nó.
Ngạc nhiện. anh gần như hét vào
điện thoại:
- Mẹ! Sao mẹ lại làm như vậy?
Giọng mẹ anh vẫn bình tĩnh, không
hề thay đổi:
- Sao mẹ lại làm như vậy à? Vì thằng
con trai duy nhất của mẹ còn gì. Vì
nó sau tai nạn đã chán nản đến mức
chẳng thiết sống nữa. Nó đã không
chịu tập luyện lẫn điều trị gì cả.
Mình thì vừa chuyển vào đó được
hai tháng, người thân không có.
Chính Ngọc là người đã giúp con rất
nhiều. Hơn nữa chính con là người
đã tưởng Ngọc là người yêu của
mình. Con hãy nhớ lại lúc Ngọc
không đến bệnh viện thái độ của
con như thế nào đi. Mẹ biết mình
đã đưa ra yêu cầu vô lý với nó
nhưng vì mẹ đã nói nhiều quá nên
nó đã đồng ý. Con phải cảm ơn
Ngọc mới đúng. Không có Ngọc thì
có lẽ con không được như bây giờ.
Ngọc đã đối xử rất tốt với con.
- Nhưng cô ấy đã có thể nói ra mọi
việc sau khi con bình phục. Cô ấy
cũng rõ là con ghét người nói dối
như thế nào?
- Chính vì biết nên nó mới không
dám nói. Không phải sao. Hơn nữa,
không phải lời nói dối nào cũng xấu
cả. Con phải rõ
điều này chứ. Nó được lợi lộc gì từ
việc lừa dối con chứ.
Anh im lặng, không nói gì...và:
- Có lẽ mục đích của cô ấy không
xấu nhưng nó đã làm tổn thương
con. Bây giờ con đang rối lắm, con
không nghĩ được gì cả. Xin lỗi mẹ.
con cúp máy đây.
Không điều gì được sáng rõ hơn cả.
Tất cả vẫn như một mớ bòng bong
trong đầu anh.
Anh có thể đã quên đi quá khứ.
Nhưng những chuyện từ lúc tỉnh
dậy trong bệnh viện mà không biết
mình là ai, người ngồi cạnh mình là
ai thì anh nhớ rất rõ. Không thể
quên được nó. Những ngày tháng
vô cùng khó khăn. Đầu óc thì lung
tung, cứ cố gắng nhớ lại thì đầu lại
đau buốt không chịu được. Chân thì
không thể động đậy được. Không có
cả cảm giác. Sau khi phẫu thuật
ngày nào cũng phải đi tập vật lý trị
liệu, mỗi bước đi là như có cả ngàn
cây kim châm vào người. Ngày nào
mồ hôi cũng vã ra như tắm. Đã có
lúc thực sự muốn từ bỏ tất cả,
thậm chí cả cuộc sống này. Anh
không muốn phải chịu đựng sự rỗng
tuếch của đầu óc và sự dày vò thể
xác này nữa. Và thực sự thì chính
cô là chỗ dựa cho anh, là nguồn
động viên anh. Khi anh thấy mình
vô dụng thì cô đã đã nói là cô thực
sự cần có anh. Khi anh thấy nản
lòng thì cô là người tiếp sức cho
anh. Có lẽ mẹ nói đúng. Chính anh
là người đã làm tưởng về mối quan
hệ của cô và anh trước. Sự xuất
hịên quá thường xuyên của cô đã
khiến anh nghĩ vậy.
Những ngày cô đến muộn, anh bồn
chồn không yên. Những y tá thì
luôn miệng bảo: "Anh có phúc thật
đó! Người yêu vừa dễ thương vừa
chu đáo. Lại yêu anh hết lòng." Cho
đến lúc đấy cô chưa từng nhận
mình là người yêu của anh. Còn anh
thì đã tự mặc định về điều đó.
Đợt đầu đi điều trị vật lý trị liệu.
Mọi việc tưởng như đã không thể
khi anh không thể thực hiện những
bài tập, anh đã tưởng mình sẽ
không bao giờ có thể bước đi trên
đôi chân của mình nữa.
Và cô thì đã 3 ngày không đến thăm
anh. Anh bỏ tập, điên cuồng và
tuyệt vọng khi nghĩ cô đã bỏ kẻ vô
dụng là anh. thuốc không uống,
quát tháo mọi người, cơm cũng bỏ...
Cho đến khi cô xuất hiện, gưong
mặt xanh xao nhưng ánh mắt trong
trẻo nhìn anh và nhẹ nhàng hỏi:
- Em nghe nói anh không chịu uống
thuốc và bỏ tập! Sao vậy?
Hoá ra cô đã bị kiệt sức, ngất xỉu,
ốm nằm nhà mấy hôm nay. Cũng
phải thôi! Cô đã chăm sóc anh suốt
ngày đêm cũng gần tháng rồi. Cô đã
gầy hơn rất nhiều so với lần đầu
anh nhìn thấy cô. Cứ vậy anh đã tự
tin cho rằng anh và cô có một tình
yêu vô cùng sâu đậm và đã từ lâu
lắm rồi. Và anh cũng cho rằng ánh
mắt trong trẻo đó đó sẽ không bao
giờ lừa dối anh.
Mọi chuyện cứ như vậy cũng đã 2
năm. Anh được cử đi công tác ở Hà
Nội. Anh cũng rất muốn đi. Muốn
quay về chốn cũ để biết đâu có thể
nhớ lại điều gì đó. Anh muốn lập
đầy cái đầu trống rỗng của mình. Cô
cũng đã lâu không ra Hà Nội.
Anh rủ cô đi để về thăm họ hàng
luôn. Cô đã đồng ý và không phản
đối.
Lang thang quanh ngôi trường cũ,
vô tình gặp một nhóm người, họ
sững sờ nhìn anh và chợt hét toáng
lên: " Hải! Có phải mày đấy không?"
Anh ngơ ngác nhìn họ rồi quay sang
nhìn cô như ngầm hỏi, cô nhắm
mắt, run run đứng đó như chờ đợi
và như chấp nhận.
- Sao mày tự nhiên cắt đứt liên lạc
với bọn tao vậy. Vào đấy làm hai
tháng rồi không thấy im hơi lặng
tiếng luôn. Vào đấy có bạn mới rồi
không thèm đếm xỉa đến bọn tao
hả_ một anh chàng to cao với mái
tóc rẽ ngôi giữa nói với anh.
Một cô gái trong nhóm đó đứng
trân trối nhìn anh. Trông cô ấy khá
xinh đẹp.
- Xin lỗi....
Anh giải thích cho họ vè tình trạng
của mình. Họ tròn mắt ra nhìn.
Cuối cùng anh chàng kia nói:
- Ra là vậy. Mày đã gặp phải chuyện
kinh khủng như thế. Nhưng giờ thấy
mày không sao vậy là được. Bọn tao
đã thấy lạ rồi. Bỗng nhiên không
liên lạc được với mày. Cả Lan cũng
vậy. Bọn tao tưởng mày vào đấy đã
có bồ mới nên mới vậy.
Anh hỏi: "Lan là ai?"
Bọn họ trả lời: "Là bạn gái mày chứ
ai!"
Anh xua tay cười và đẩy cô lên: "
Các bạn nhầm rồi, Ngọc mới là bạn
gái của tôi. Chúng tôi yêu nhau lâu
rồi mà. Trước lúc tôi bị tai nạn cơ"
Cô cứ cúi gầm mặt xuống, không
cách nào ngẩng lên.
- Làm gì có chuyện đấy! Cho đến
trước khi mày vào Nam , Lan vẫn là
bạn gái mày mà. Trừ khi mày bắt cá
hai tay.
Anh hoang mang quay sang nhìn cô,
không hiểu họ đang nói gì? Sao lại
như vậy? Anh và cô đã yêu nhau từ
hồi học đại học mà. Anh là mối tình
đầu của cô mà. Lẽ nào anh bắt cá
hai tay thật à? Nhưng anh không có
cảm giác là mối quan hệ của cô và
anh lại là mối quan hệ tồi tệ như
vậy. Và sự thật thì đúng là như vậy.
Đúng là không tồi tệ như vậy vì anh
và cô không có mối quan hệ gì cả.
Họ cũng không nói gì nữa mà chỉ
vào cô gái xinh đẹp nọ và bảo rằng
cô ấy là Lan. Khi anh nhìn cô gái đó.
Ánh mắt cô ấy trở nên kì lạ và cô
bắt đầu khóc. Mọi chuyện cứ thế
rối tung lên.
Đúng là ra Hà Nội anh đã có được
một phần kí ức. Nhưng điều này có
nên không thì anh không biết. Chỉ
biết giờ anh đang rất đau và hoang
mang, sau khi nghe cô nói mọi
chuyện.
Anh cứ tưởng cô là người rất đáng
yêu, rất biết nghĩ cho người khác,
nhưng rốt cuộc vẫn là như vậy.
Giờ anh phải xử lý sao đây với
chuyện của cô, quá khứ của anh và
cả.... những cảm xúc trong lòng anh
nữa.
******
Đi trong vô thức, lạc lõng, đau khổ
và cô đơn. Cô trở về. Vào miền
Nam . Một mình cô. Cứ tưởng đã
xác định được mọi việc, đã biết
trước rồi thì sẽ ổn nhưng chẳng ổn
chút nào cả. Cô đau khổ lắm! Cứ
nghĩ đến anh là cô lại đau khổ? Tại
cô đã tham lam quá! Khi anh bình
phục, lẽ ra cô nên nói tất cả. Nhưng
cũng đã bao nhiêu lần cô muốn nói,
cô định nói nhưng rồi lại thôi. Cô
bảo với mình rằng mai sẽ nói " Chỉ
cần thêm một ngày bên anh..." Cô
đã tham lam nghĩ vậy. Không nghĩ
đến sự đau khổ của người yêu anh,
của chị ấy. Không suy nghĩ và cảm
nhận của anh. Cô đã ích kỉ như vậy.
Nằm trong nhà 10 ngày, bố mẹ
không hỏi gì hơn mà chỉ bảo cô ra
ngoài cho thanh thản một chút. Mẹ
anh gọi điện nói chuyện với cô. Bác
xin lỗi cô vì đã khiến mọi chuyện
trở thành như vậy. Nhưng đó không
phải lỗi của bác. Cô hiểu rõ điều
này mà. Chính cô cũng đã muốn
như vậy. Và cô cũng không hối hận.
Tuấn hẹn cô đi uống nước. Anh là
bạn thân của cô, nhà ở gần nhà cô
và anh cũng biết chuyện này. Không
muốn đi nhưng không muốn bố mẹ
lo lắng quá cho mình và cô cũng
muốn thử ra ngoài ngắm mọi người
xem mọi thứ có khá hơn được
không! Cô mang bộ mặt thản nhiên
đến gặp Tuấn. Nhưng chỉ được một
lúc. Và khi Tuấn hỏi cô rằng : " Hai
người đã kết thúc rồi sao?" thì cô
lại chợt xúc động, trái tim thì chợt
đau nhói và nước mắt thì chợt rơi:
- Không phải! Tôi và anh ấy không
có sự bắt đầu thì sao gọi là kết thúc
được. Chỉ là mọi chuyện trở về như
nó vốn có mà thôi."
Càng nói nước mắt càng rơi, cô
không thể kìm nén bản thân mình
nữa. Bởi cô đã phải kìm nén quá
nhiều rồi. Trước mặt bố mẹ vì
không muốn bố mẹ buồn. Trước
mặt mẹ anh vì không muốn bà áy
náy. Và cả trước mặt anh để anh
không coi thường cô thêm nữa. Tất
cả đã hết rồi. Mối tình đầu của cô.
Niềm hạnh phúc và cả nỗi đau khổ
của cô nữa.
Tuấn im lặng không nói gì, chỉ vỗ
nhẹ lên lưng an ủi cô.
Bỗng một giọng nói vang lên, trầm
và mang theo nó đầy sức mạnh:
- Xin chào! Không muốn làm hỏng
không khí của hai người nhưng tôi
nghĩ đã gặp ở đây rồi thì tôi sẽ nói
luôn mọi chuyện để không phải gặp
cô nữa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. "Không
biết anh đã về bao giờ? Trông anh
gầy hơn...." Cô lén lấy tay lau nước
mắt, cố lấy giọng bình tĩnh nhất có
thể.
- Anh....em..._vẫn như vậy. Cô không
thể nói được gì.
Anh nhìn cô, ánh mắt u uẩn như
chứa đựng nhiều điều. Nhưng anh
lại nói:
- Tôi chỉ muốn xin lỗi vì hôm trước
đã nặng lời với cô. Nghĩ cho cùng
thì cô chỉ là quá tốt bụng đã không
nỡ từ chối lời năn nỉ của mẹ tôi. Xin
lỗi vì đã bắt cô phải làm một điều kì
cục mà cô không muốn như vậy.Và
cũng phải nói lời cảm ơn cô nữa
chứ. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi.
Cảm ơn cô vì đã thương hại tôi.
Cảm ơn cô đã chịu hy sinh từng ấy
thời gian dành cho tôi. Cô quả là
người tốt nhất mà tôi từng gặp.
Từng lời của anh như có dao. Từng
câu từng câu đâm thẳng vào trái tim
cô.
- Được rồi. Lời muốn nói cũng đã
nói xong rồi. tôi đi đây. Chúc cô vui
vẻ.
Anh quay lưng bước đi nhưng rồi lại
quay lại.
- Quên mất...Tôi thực sự muốn khen
ngợi khả năng đóng kịch của cô đấy.
Nó như là thật...
Anh bước đi. Mạnh mẽ và dứt khoát
bỏ lại cô với sự đau đớn. Cô muốn
nói to với anh rằng: " Không phải
như thế. Tất cả đều là thật. Tình
cảm của em. Tất cả...chỉ trừ thân
phận mà thôi. Em không phải là
người tốt đến mức như vậy đâu...."
Nhưng cô không thể nói gì. Trái tim
bị bóp nghẹn. Căm ghét và coi
thường_đó là tất cả những gì anh
nghĩ về cô.
Cả thế giới dường như bị đổ xuống
theo bước chân của anh, mặt đất
chao đảo....
Cô đã không biết, không biết rằng vì
sao anh phải đi nhanh như vậy.
Những lời anh nói thật cay đắng,
thật chua xót...với cô và cả với anh.
Hôm nay anh là một kẻ kém phong
độ, một kẻ tồi tệ đã dùng những lời
lẽ như vậy với một cô gái. Chỉ bởi vì
anh không thể kiểm soát nổi cảm
xúc của mình. Cảm giác trong anh
bây giờ không chỉ là căm ghét vì cô
đã lừa dối anh mà lớn hơn nữa, bao
trùm anh lúc này là sự hoang mang,
sự đau đơn khi nghĩ rằng cô thực sự
không yêu anh, cô ở bên anh chỉ vì
sự thương hại và vì không thể từ
chối sự năn nỉ của mẹ anh. Đúng là
như vậy rồi. Ai có thể yêu được một
người không rõ bản thân mình là ai
và còn có thể mãi mãi không đi lại
được nữa chứ. Có lẽ bây giờ cô ấy
đang vui mừng cũng nên. Vui mừng
vì đã có thể thoát khỏi anh. Còn
anh, anh đang ghen, ghen kinh
khủng. Anh ghét khi nhìn thấy cô
ngồi đó với Tuấn, nói chuyện với
Tuấn. Anh quá biết rằng Tuấn yêu cô
nhưng vì anh ta đã im lặng nên anh
cũng đã không nói gì. Nhưng giờ thì
sao đây! Mọi chuyện cứ thế này mà
kết thúc thật sao? Còn cô gái tên
Lan nữa. Cô ta là người yêu của anh
thật sao? Sao anh không có chút
cảm giác gì với cô ta vậy? Mà cảm
giác của anh có còn chính xác nữa
không? Cái tình yêu dành cho cô
này có phải là thực sự không hay
chỉ là do sự lừa dối bản thân vì
những ngộ nhận. Nếu là giả sao nỗi
đau lại thật như thế này?
Cô có biết những ngày qua anh đã
như thế nào không, đã cảm thấy sao
không ? Có lẽ anh chưa bao giờ cảm
thấy tồi tệ như vậy? Kể cả lúc bị tai
nạn trước kia. Cảm giác chán ghét
bản thân, chán ghét tất cả và quan
trọng hơn là cảm giác mơ hồ. cảm
giác thì rất rõ nhưng anh lại không
thể khẳng định nó là gì. Anh yêu cô
nhưng nó có phải là một tình yêu
thực? Nó là một sản phẩm được tạo
ra, nó đã đánh lừa anh. Nó không
xuất phát từ tự nhiên, từ cảm giác
hai phía. Vậy nó không thể là tình
yêu. Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót
xa có và cả tiếc nuối. Anh thực sự
muốn vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ
nụ cười và giọng nói của cô! Muốn
nhưng không thể làm được. Đó lại
là một nỗi đau khổ khác.
Mấy ngày trước anh còn băn khoăn
liệu mình có yêu cô không? Giờ thì
anh lại thực sự muốn biết cô có yêu
anh không?
Anh lại phải ra Hà Nội công tác, anh
lại gặp Lan. Suốt một tuần ở Hà Nội
ngày nào Lan cũng đến tìm anh, rủ
anh đi đến những nơi cũ, tìm lại
những kỉ niệm cũ, ăn những món ăn
ngày xưa...Và ngày nào anh cũng
nhớ đến cô. Nhớ những nơi anh và
cô từng đi. Nhớ tiệm kem cô và anh
thường ăn dù anh chẳng thích quán
đó chút nào vì nó dễ thương quá,
không hợp với anh...anh nhớ cô
nhiều lắm nhưng lại phủ nhận nó.
Công bằng mà nói thì Lan thực sự là
một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn và ăn
nói có duyên. Mẫu người khá lý
tưởng cho những người muốn có
bạn gái. Nhưng anh không có cảm
giác với cô. Là do anh mất trí nhớ.
Hay anh đã không rung động nữa.
- Anh có thấy quen không? Hồi
trước anh thích ngồi ở quán này
lắm.
Lan nói khi anh và cô đi vào một
quán cà phê nhỏ. Quán có lối trang
trí theo phong cách cổ điển với
những bức tường màu xám được
làm thành như những viên gạch xù
xì. Đúng. Có lẽ anh thích như vậy.
Anh cảm giác được điều này, thật
gần gũi. Lan nói chuyện, anh chỉ
mỉm cười nhẹ. Anh vẫn như vậy.
Những lúc như vậy cô vẫn thường
nói là anh quá đáng, để cô nói một
mình trông buồn cười, xấu hổ chết
được...
Đang suy nghĩ miên man ,bỗng
nhiên Lan cầm lấy tay anh đang để
trên bàn:
- Em biết anh chưa thể nhớ ra được
nhưng em tin thời gian sẽ làm anh
nguôi ngoai. Nếu quá khó khăn thì
chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Được không anh?
Anh nhìn cô, mối quan hệ giữa anh
và cô, giữa anh và Lan thực sự
không rõ ràng. Tất cả đều vậy
nhưng sao lại có một điều anh thấy
rất rõ... và anh chầm chậm nói
- Xin lỗi em. Nhưng anh không thấy
mình có cảm giác đó với em. Anh
không biết nữa.... Đó là điều mà anh
cảm nhận được. Anh không thể yêu
một người khi mà anh không có
cảm giác với người đó được.
Khi cái đầu rỗng tuếch thì hãy để
trái tim lên tiếng vậy.
Mặt Lan bỗng sầm xuống, nụ cười
trên môi mất đi. Rồi bỗng nói gần
như hét lên.
- Sao lại như vậy chứ. Cảm giác. Lại
là cái thứ cảm giác đó. Anh trước
kia hay là bây giờ sao lại đều như
vậy nhỉ? Em thì có gì là không được
cơ chứ. Cái cảm giác chết tiệt đó là
gì đấy. Sao anh không thể có nó với
em.
Cô bật khóc. Mọi người đều nhìn
anh nhưng anh chỉ quan tâm đến
một điều duy nhất _cô vừa nói gì
vậy:
- Em nói trước đây là sao vậy? Anh
đã từng nói điều này với em à?
Cô ngừng khóc, ngẩng lên nhìn anh,
lấy khăn lau nước mắt, giọng đã có
phần bình tĩnh hơn:
- Giờ em cũng chả cần giấu anh
nữa. Đúng vậy. Anh đã từng nói vào
ngày anh chia tay với em. Vì lòng tự
trọng em đã không nói cho ai biết
rồi anh bỗng cắt đứt liên lạc với
mọi người nên em cũng không nói
gì đến nữa. Những tưởng khi anh
mất đi kí ức thì mọi chuyện sẽ khác,
nhưng lại vẫn vậy...Dù mất đi trí
nhớ thì anh vẫn cứ là anh...
Những lời của Lan ..như đánh thức
anh dậy từ một cơn mê dài. Anh vẫn
là anh..sao anh lại không thể nghĩ
được điều đó nhỉ. Anh biết mình
yêu cô. Cảm giác nói với anh như
vậy? Vậy anh còn muốn điều gì nữa?
Anh đã sai rồi. Anh yêu cô. Đó là sự
thật. Sao anh cứ mãi dằn vặt cô và
cả chính mình như vậy...
Mua vé bay vào Nam chuyến sớm
nhất. Bước chân rời khỏi sân bay,
anh gọi taxi đến nhà cô. Ngay bây
giờ, Anh thực sự rất muốn gặp cô.
Anh nhớ cô. Và Muốn ôm cô vào
lòng
Chỉ qua đoạn đường này nữa là anh
sẽ được gặp cô. Bước chân một
cách vội vàng sang đường.
Bỗng ánh sáng trắng loé lên bên
cạnh anh. Một chiếc ô tô vượt đèn
đỏ đang lao đến. Mọi thứ hỗn loạn
trong đầu anh và anh ngã xuống. Chỉ
nghe thấy tiếng phanh két sát bên
tai. Anh bị ngất đi.
Mở mắt tỉnh dây. Mẹ anh đang đứng
đó, nhìn anh cười. Và cô cũng đứng
đó. Đứng ở một vị trí gần giống như
trước đây.
Cô nhìn thấy anh tỉnh dậy thì nước
mắt lại rơi. Cô tưởng anh sẽ lại một
lần nữa muốn rời bỏ thế gian này.
Cô tưởng rằng sẽ không thể nhìn
thấy anh nữa. Anh đã bất tỉnh một
ngày rồi. May tài xế phanh kịp nên
anh chỉ bị ngã xuống và chấn động
một chút. Sao anh phải chịu nhiều
đau khổ như vậy? Những vết thương
cũ còn chưa lành hẳn...Ông trời muốn trừng phạt cô sao?
Cô chẳng nói gì nữa, gục đầu lên giường anh và khóc. Bỗng cô thấy anh nắm lấy tay cô. Cái cảm giác này đã lâu cô không được nếm lại.
Cảm giác ấm áp như có được cả thế gian khi anh cầm tay cô. Và giọng anh cất lên thật nhẹ nhàng.
- Ngay cả khi anh nhớ được tất cả mọi thứ thì em vẫn sẽ yêu anh chứ?
Anh nhìn cô ánh mắt dịu dàng, sáng rực. Anh mắt mà cô đã yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Cô ngạc nhiên, lạ lẫm và rồi oà khóc:
- Dù là thế nào thì em vẫn luôn yêu anh._ Cô nói nhỏ trong vòng tay ôm lấy của anh.
Anh ôm cô trong lòng. Nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc này. Sao chỉ mất đi kí ức thôi mà anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Anh đã yêu cô như vậy, yêu cô trong những ngày cô ở bên anh, những ngày cô chăm sóc anh...yêu nụ cười, yêu giọng nói của cô. Yêu cô như vậy!
Sao anh có thể nghĩ đó là giả chứ!
Cúi xuống, Anh khẽ thì thầm vào tai cô:
- Ngày xưa em hay nhìn trộm anh lắm đấy nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com