TẠI SAO KHÔNG GỌI EM DẬY?!
Khi họ mới kết hôn, cuộc sống còn
nhiều thiếu thốn, thậm chí trong
nhà đến cái tivi cũng không có,
nhưng cô không bao giờ hối tiếc vì
đã lấy anh. Sau một ngày làm việc
mệt mỏi, giây phút cô cảm thấy
hạnh phúc nhất là mỗi buổi tối khi
đi ngủ được nằm gọn trong vòng tay
anh, gối đầu lên bờ vai vững chãi
của anh.
Có lẽ vì vòng tay anh vỗ về, cũng có
lẽ vì mệt nên cô thường ngủ rất
ngon lành. Mỗi buổi tối, khi anh bắt
đầu thì thầm kể chuyện cho cô nghe
thì cũng là lúc cô chìm sâu vào giấc
ngủ. Cho nên chưa bao giờ cô nghe
trọn vẹn một câu chuyện anh kể.
Còn anh thì ngược lại. Mỗi sáng khi
thức dậy cô đều thấy hai mắt anh
đỏ ngầu, sắc mặt nhợt nhạt, dường
như cả đêm anh không hề ngủ
được. Cô hỏi anh có phải bị mất
ngủ thì anh chỉ cười lắc đầu nói:
"Không! Anh vẫn ngủ rất tốt". Khi ấy
cô lại nũng nịu véo nhẹ tai anh giả
bộ giận dỗi: "Có phải nhân lúc em
ngủ say lại lẽn ra ngoài với cô nào
khác phải không?" Rồi cả hai bọn họ
đều bật cười, khuôn mặt tràn ngập
hạnh phúc!
Cô là nhân viên soát vé trên xe
buýt, còn anh chính là tài xế trên
chiếc xe đó. Có lẽ vì ngày ngày cùng
làm việc với nhau nên anh và cô dần
yêu thương tự lúc nào. Nhưng đối
với một người lái xe mà nói, việc
mất ngủ là một điều vô cùng nguy
hiểm.
Có những lúc đang đợi khách, cô
thấy anh tranh thủ ngục đầu xuống
tay lái ngủ ngon lành. Cô không nỡ
gọi anh dậy, nhưng lại không thể
không gọi anh. Bởi vì cô không thể
để hành khách cùng cô đợi đến lúc
anh tỉnh dậy.
Cô nghĩ anh bị bệnh mất ngủ nên
ngược xuôi khắp nơi tìm mọi cách
chữa bệnh cho anh. Nào là mua gối
mát xa, dùng nước nóng ngâm chân
cho anh trước khi đi ngủ, rồi mua
sữa cho anh uống hàng tối. Anh đều
ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của
cô, dường như muốn an ủi cô vậy.
Nhưng tất cả mọi cách đều vô tác
dụng.
Mỗi buổi sáng khi cô tỉnh dậy, anh
đã dậy từ lúc nào chuẩn bị xong đồ
ăn sáng cho hai người. Và hai quầng
mắt anh vẫn ngày một thâm hơn,
sâu hơn. Trông anh ngày càng mệt
mỏi tiều tụy.
Cứ thế cô dần quen với việc mất
ngủ của anh, quen với những cái
ngáp dài trên đường, quen với việc
ngủ gục trên tay lái của anh. Cô
cũng chuyển chỗ thu vé của mình
ngay sát bên ghế anh ngồi, để có
thể kịp thời nhắc nhở mỗi khi anh
xao nhãng, dù cô biết vốn dĩ anh là
người lái xe vô cùng cẩn thận.
Một đêm, cô mơ một cơn mơ ác
mộng, cô cứ thế gào khóc trong
mơ, cho đến lúc anh gọi cô tỉnh
dậy. Tỉnh dậy rồi cô vẫn khóc. Anh
nhè nhẹ vỗ lên lưng cô như một
đứa trẻ không ngừng an ủi: "Ngoan
nào, ngoan nào...Có anh ở đây rồi!"
Cứ như vậy cho đến khi cô dần
chìm vào giấc ngủ.....
Dịp Quốc khánh, em gái cô đến
chơi. Buổi tối cô em nháy mắt tinh
nghịch nói với anh: "Anh rể! Hôm
nay nhường chị ngủ với em một
đêm nhé!". Anh đỏ bừng mặt bẽn
lẽn cười hiền lành. Giữa đêm đang
say giấc bất giác cô bị cô em lay
mạnh gọi dậy: "Chị! Sao mới ngủ lại
nói mê rồi?" Cô lơ mơ không hiểu
lại xoay mình chìm vào giấc ngủ.
Được một lúc cô em gái lại hốt
hoảng lay cô tỉnh dậy.
Cô bực bội gắt lên: "Em làm sao
thế? Có để chị ngủ yên không?" Cô
em gái cũng phụng nhịu giận dỗi:
"Em đang ngủ, chị cứ vừa gào, vừa
khóc ầm ĩ như thế sao mà em ngủ
được".
Câu nói của em gái khiến cô choàng
tỉnh giấc. Cô ngơ ngác nhìn em hỏi:
"Sao vậy? Chị lại nói mê à? Sao chị
không biết nhỉ?" Em gái cô lắc đầu
khó hiểu "Lạ thật! Sao chị kết hôn
bao lâu rồi mà anh ấy không biết
chị nói mê sao? Thế anh ấy vẫn ngủ
ngon được à?"
Cô ngẩn người sực tỉnh rồi đột ngột
nhảy phắt xuống giường chạy vào
phòng khách nơi anh đang ngủ. Cô
rón rén lại gần anh, hơi thở anh đều
đều nhịp nhàng, trông anh ngủ ngon
lành như một đứa trẻ.
Hóa ra là vậy! Hóa ra không phải
anh bị mất ngủ, mà là hằng đêm
tiếng nói mê của cô đã khiến anh
không thể nào ngủ được. Nước mắt
cô cứ thế rơi lã chã. Đúng vậy. Từ
nhỏ cô đã có tật nói mê sảng trong
lúc ngủ. Vì vậy ở nhà cứ giữa đêm
cô lại bị mẹ và em gái gọi dậy vì
không ngủ được. Hồi học đại học
ngủ trong ký túc xá cô cũng làm các
bạn ngủ cùng phòng nhiều phen
hoảng sợ.
Cho đến khi lấy anh, cô luôn được
ngủ rất ngon lành. Cô nghĩ rằng có
lẽ mình đã bỏ được tật xấu ấy. Hóa
ra không phải vậy. Mọi thứ vẫn
không hề thay đổi, có thay đổi đi
chăng nữa chỉ là người nằm cạnh
cô . Từ trước đến nay để cô được
ngủ yên anh không bao giờ nỡ gọi
cô tỉnh dậy. Chỉ duy nhất đêm hôm
trước do thấy cô gào khóc quá anh
mới lay cô thức giấc...
Nhìn thấy cô anh lo lắng hỏi: "Em
sao vậy? Sao lại chạy sang đây?" Cô
cứ thế ôm chặt lấy anh khóc. "Tại
sao....tại sao buổi tối em hay nói
mê mà anh không gọi em dậy?"
Anh dịu dàng xoa đầu cô mỉm cười
hiền hậu: "Ngốc ạ! Gọi em dậy làm
gì chứ?Được thấy em ngủ là niềm
vui lớn nhất của anh. Thấy em cười
nói trong giấc mơ anh có thể biết
em đang vui, thấy em kêu khóc, anh
biết em đang hoảng sợ, anh càng.nghĩ anh phải luôn bên ở bên em...Bởi vì anh yêu em nên anh muốn mơ những giấc mơ của em, vui với giấc mơ của em, buồn với giấc mơ của em...Điều đó không phải là rất lãng mạn sao?"
Cô hạnh phúc vùi đầu vào lòng anh bật khóc.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com