[03] Rời khỏi
Tác giả: SoleilNguyen (Người Việt Nam)
Wattpad: WinnyChan275
=====
Hàm Nghị
- Bác sĩ Lưu
- Em trai tôi như nào rồi?
Lưu Nhã Ý
- Bệnh nhân chỉ bị vết thương ngoài da, vấn đề ở đây là về tâm lý, có thể do trước đó đã chịu một tác động kinh hoàng, khiến hệ thần kinh trở nên căng thẳng, lâm vào tình trạng hôn mê
- Chúng tôi chỉ có thể đảm bảo cho tính mạng của cậu ấy không bị đe dọa, còn việc có tỉnh lại hay không, đều tùy thuộc vào chính bản thân cậu ấy
Hàm Nghị
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô rất nhiều
Lưu Nhã Ý
- Đó là trách nhiệm của một bác sĩ như tôi nên làm
- Chỉ là
- Anh cũng đã ở đây từ sáng giờ rồi, nên quay về ăn uống để lấy sức, mọi việc đã có bác sĩ lo liệu, khi nào bệnh nhân tỉnh lại, tôi lập tức sẽ liên hệ với anh
Hàm Nghị
- Không cần, giờ em ấy chỉ còn có mình tôi làm chỗ dựa, tôi không thể rời đi
Lưu Nhã Ý
- Thế người nhà của các anh...
Hàm Nghị
- Họ đều đã ra nước ngoài định cư, thỉnh thoảng mới trở về đôi ba lần
- Tôi và em ấy, phải ở lại tiếp quản công việc của họ
Lưu Nhã Ý
- Thật trùng hợp, tôi cũng vừa từ nước ngoài trở về
- Lần này đến là để tiếp quản chức viện trưởng của cha tôi
- À, anh vẫn chưa ăn gì có đúng không?
Hàm Nghị
- Tôi không có tâm trạng
Lưu Nhã Ý
- Có tâm trạng hay không không quan trọng
- Tôi là bác sĩ, không thể chấp nhận lý do tùy tiện này
- Anh không thể nhịn đói cả ngày được
- Mau ăn chút gì đi
Hàm Nghị
- Bác sĩ Lưu, có phải cô quản hơi nhiều rồi không?
- Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, cô đã...
Y tá
- Dạ, viện trưởng có gì căn dặn ạ?
Lưu Nhã Ý
- Mua giúp tôi một suất cơm thanh đạm ít dầu mỡ và một phần cháo trắng
- Mang đến phòng bệnh 809
Y tá
- Dạ vâng, chị đợi một chút
Hàm Nghị
- Cô?
Lưu Nhã Ý
- Anh biết không, tôi không muốn nói một sự việc quá nhiều lần trong một ngày
- Đó là quy tắc làm việc của tôi
...
2 ngày sau đó
Y tá
- Bác sĩ Lưu, bệnh nhân phòng 809 đã tỉnh lại
Bác sĩ Lưu
- Thế anh trai của cậu ấy đã biết chưa?
Y tá
- Dạ, anh ấy là người đầu tiên phát hiện ra, vì phải ở lại cả đêm chăm cậu ta
- Khi nhận ra người đã tỉnh lại, hắn bèn mừng rỡ hét toáng lên, chúng tôi vì vậy nên mới biết được
Bác sĩ Lưu
- Ha, có chút đáng yêu
Y tá
- Dạ? Viện trưởng vừa nói gì?
Bác sĩ Lưu
- Không có gì, cứ để bọn họ tâm sự với nhau một lát
- Có lẽ, đối với bệnh nhân lúc này, đó mới là biện pháp tốt nhất
Y tá
- Vâng, thưa viện trưởng
...
Hàm Nghị
- Em có thấy chỗ nào khó chịu không?
- Anh gọi bác sĩ đến
- Hay em có muốn ăn chút gì không?
- Anh bảo trợ lý mua cho em
...
- Hay em uống thêm miếng nước, rồi nằm nghỉ
- Hoặc là ăn chút trái cây, anh vừa gọt, còn tươi lắm
...
- Khải
- Em làm ơn nói gì đi, đừng làm anh sợ
- Nãy giờ em cứ ngơ ngác như người mất hồn, anh lo lắm
Lăng Khải
- Anh hai
Hàm Nghị
- Ừ, có anh đây
Lăng Khải
- Chuyện xảy ra với em, xin anh đừng nói cho ai biết, kể cả bố mẹ
- Cứ coi như là tai nạn ngoài ý muốn
- Được không?
Hàm Nghị
- Khải, sao em luôn tự dày vò bản thân mình vậy?
- Sao phải một mình gánh chịu hết tất thảy
- Từ trước tới giờ, em vẫn như vậy
- Vì thằng khốn Vũ Nguyên đó, liệu có đáng không?
Lăng Khải
- Hai, bọn em đã chấm dứt rồi
- Em không muốn nhắc tới cậu ta nữa
- Chuyện của em, cũng không có liên quan đến cậu ta
Hàm Nghị
- Không liên quan?
- Nếu hôm đó, em không bất chấp trời đang mưa lớn, lao ra ngoài tìm cậu ta, dù em rất sợ tiếng sấm
- Nếu hôm đó, em không bất chấp trời đã khuya, đường thì vắng tanh, lao ra ngoài tìm cậu ta, dù em rất sợ bóng tối
- Nếu ngày trước, em chịu nghe lời anh từ bỏ cậu ta, thì hôm nay...
Lăng Khải
- ĐỦ RỒI HAI!
- ANH ĐỪNG NÓI NỮA!
Hàm Nghị
- Khải...
- Anh xin lỗi, là anh không bảo vệ cho em tốt, là anh vô dụng
- Em đừng khóc
Lăng Khải
- Hai, em mệt mỏi lắm
- Em muốn đi qua Mĩ một thời gian
- Em không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa
- Em sẽ phát điên lên mất
- Hức...
Hàm Nghị
- Được
- Cứ làm những gì em muốn, anh luôn ủng hộ em
Anh ôm Lăng Khải vào lòng, vuốt ve tấm lưng đã gầy đi trông thấy, cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi rơi vào trong lồng ngực, như đang dày vò anh bằng sự tra tấn vô hình, còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến bảo bối mình nâng niu bị người khác chà đạp không thương tiếc, anh thề sẽ không để điều đó lập lại thêm một lần nào nữa, lần xa cách này của bọn họ, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, anh không biết mình nên vui hay buồn, nhưng anh nghĩ đó là lựa chọn đúng đắn, rồi thời gian sẽ che lấp đi nỗi đau, mang về cho em sự ngây ngô của ngày trước, và anh hy vọng là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com