5
===Hết chương 73===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 73.
Lăng Mặc: Lần sau còn ăn đồ cay nhiều dầu mỡ nữa không?
Khúc Quân: ....Không dám ăn nữa!
Lăng Mặc: Ngoan. Có như thế thì sau này mới không chịu khổ.
Chương 74:
"Hay là cậu muốn về lại sa mạc ăn cát phơi nắng?"
Khúc Quân há miệng muốn nói, bỗng một tiếng nói hơi lạnh truyền tới.
"Đối với cậu ta mà nói, có lẽ ăn cát nằm phơi nắng an toàn hơn nhiệm vụ bảo vệ tôi 24/24."
Là Lăng Mặc.
Trên người anh luôn mặc một bộ vest thẳng thớm, vai rộng eo thon, khí chất nghiêm cẩn lơ đãng toát ra làm Khúc Quân phải nuốt nước miếng.
"Tôi sợ anh yêu cầu quá cao thôi." Khúc Quân vội vàng trả lời.
"Bởi vì cậu không tôn trọng tôi." Lăng Mặc đáp.
Anh đi tới, Khúc Quân thấy trên mu bàn tay anh có quấn băng vải, cảm thấy đau lòng.
"A..." Khúc Quân ngây ngốc nhìn đối phương với vẻ mặt vô tội.
Tiểu gia không tôn trọng anh khi nào chứ? Hay là còn thiếu điều bưng anh lên bàn thờ cúng?
"Tới giờ cậu vẫn không nghiêm túc gọi tôi một tiếng 'sư huynh'."
Biểu tình của Lăng Mặc giống như đang thuyết trình trên giảng đường vậy, Khúc Quân ngẩng đầu nhìn Dung Chu, Dung Chu căn bản không quan tâm cậu kêu Lăng Mặc là gì, Khúc Quân bỗng cảm thấy sao cái giường bệnh này nóng dữ thế?
"Sư huynh gì chứ, nghe kiểu cách quá..." Khúc Quân nói.
"Tôi không thấy vậy." Lăng Mặc đáp.
Nhưng trong giây phút này, Khúc Quân có thể nhìn thấy ý cười châm chọc lóe lên trong mắt Lăng Mặc, người này giả vờ đứng đắn trêu ghẹo mình nè!
Nhưng Khúc Quân cũng hiểu rõ, có thể được một người như Lăng Mặc chọc ghẹo tức là cậu đã đạt được sự tín nhiệm của anh!
Khúc Quân ,mi làm tốt lắm!
Đốt một ngọn nến cho bản thân nào!
...Nhầm, cho mình một cái like nào!
"Cứ vậy đi. Khúc Quân, khoảng thời gian này cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Cậu chắc là biết giáo sư Lăng quan trọng đến chừng nào rồi. Hy vọng cậu có thể chú ý thật kỹ, hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này."
"Đã biết." Khúc Quân cũng nghiêm túc nhìn Dung Chu đáp.
Khi Dung Chu rời đi, Khúc Quân suýt chút nữa ôm gối lăn lộn trên giường, chỉ mong mình có thể lập tức khỏe lại.
Nhưng cậu vừa xoay người thì thấy Lăng Mặc hai tay đút túi đứng ở đầu giường nhìn cậu.
Khúc Quân lập tức bất động.
"Tôi phát hiện cậu đặc biệt thích nhìn lén tôi."
Nét mặt và giọng nói của Lăng Mặc khiến người nghe không hiểu lúc này anh mang tâm tình gì để nói ra những lời đó.
Trái tim bé nhỏ của Khúc Quân bị đâm khẽ một cái, cậu lập tức gân cổ cãi "Anh không nhìn lén tôi thì sao biết tôi nhìn lén anh?"
"Mỗi lần tôi quang mình chính đại nhìn cậu đều thấy cậu dời tầm mắt trông rất đáng nghi."
"Anh là nhà khoa học, đã là nhà khoa học thì không nên dựa vào phỏng đoán mà nói." Khúc Quân đáp.
Đừng khẩn trương, càng không được lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, Khúc Quân luôn cảm thấy chỉ cần bị Lăng Mặc tóm được cái đuôi nhỏ là sẽ bị người này lâu lâu đùa giỡn nắm kéo một cái.
Hơn nữa tiểu gia nhìn anh là vì tiểu gia để ý anh!
Trừ phi anh cũng vừa ý tiểu gia, nếu không tiểu gia tuyệt đối sẽ không cho anh đùa giỡn đâu.
"Cậu nhất định là không biết, tất cả định luật và lý luận đều xuất phát từ phỏng đoán."
Lăng Mặc đi tới, nâng cổ tay xinh đẹp lên lật coi bảng truyền nước biển của Khúc Quân "Bác sĩ cho cậu ba ngày truyền nước biển, cậu sẽ xuất viện sớm thôi."
"Nhưng kỳ nghỉ của tôi còn tới tận 24 ngày." Khúc Quân nói.
Tay của Lăng Mặc chống lên đầu giường, rủ mắt nhìn Khúc Quân, nhàn nhạt mở miệng "Cậu có thể đi theo tôi trong các ngày nghỉ còn lại— Ít nhất cậu sẽ không nhập viện vì ngộ độc thực phẩm."
Khúc Quân nghiêng mặt sang nhìn thấy chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay của Lăng Mặc, lập tức sửng sốt.
Cậu đã từng thấy chiếc đồng hồ này ở trong mộng.
Theo lý mà nói, cậu không quen biết Lăng Mặc, tại sao đồng hồ đeo tay của Lăng Mặc lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hơn nữa còn nhau như đúc?
"Anh... Sao anh lại đeo đồng hồ điện tử?"
Khúc Quân ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đôi mắt của hai người chạm vào nhau, cậu cảm giác tư tưởng của đối phương vọt thẳng vào mắt của mình, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ tế bào trong người cậu.
"Tại sao tôi không thể đeo đồng hồ điện tử?"
"Bởi vì... Với tính cách và địa vị xã hội của anh bây giờ, lẽ ra nên đeo đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ mới phải..."
"Đây là món quà của người bạn thân nhất thời cấp ba đã tặng cho tôi."
Lăng Mặc đứng thẳng người, ngón tay miết mặt kính đồng hồ.
"Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lăng Mặc nói xong liền rời đi.
Còn Khúc Quân thì sững người tại chỗ, bây giờ cậu rốt cuộc đã tỉnh mộng chưa, hay là vẫn còn ở trong mộng?
Khúc Quân lấy điện thoại di động vào trang web bán hàng online đặt mua một chậu hoa hướng dương màu đỏ, gửi về nhà trọ của mình.
Cậu thở dài một hơi...
Trong mấy ngày nằm ở bệnh viện, ngoại trừ huấn luyện viên Lương mất nết thỉnh thoảng gọi điện quấy rầy ra, cậu không gặp lại Lăng Mặc.
Khúc Quân cực kỳ mất hứng, bày đẹc bắt bẻ nói cậu không gọi người ta một tiếng "sư huynh", kết quả thì sao, sư đệ nằm viện, ngay cả một cú điện thoại cũng chẳng có.
Ngày cuối cùng truyền nước biển, Khúc Quân cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn nên quyết định xuất viện.
Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà nấu một tô mì ăn liền thơm phức, sau đó lên mạng chơi game trực tuyến, muốn ngược chết tên bữa hổm đánh bại cậu.
Cậu vừa mới nhét đống đồ cá nhân linh tinh của mình vào cái túi bảo vệ môi trường của ông chú giường bên để lại, lập tức nghe thấy một giọng nói lạnh băng nhưng trong trẻo vang lên.
"Quả nhiên cậu không sống được."
Khúc Quân ngẩng đầu lên thấy bóng người của Lăng Mặc, cùng với cô y tá đẩy xe thuốc đi ngang qua nhưng dừng lại nhìn chằm chằm sau lưng Lăng Mặc.
Khúc Quân đặc biệt hiểu được tâm tình của cô y tá, nếu như là cậu đi sau lưng của Lăng Mặc thì cũng sẽ không nhịn được mà nhìn chăm chú vào cái gáy của anh.
"Lăng... Mặc." Khúc Quân do dự khá lâu, không biết nên kêu giáo sư Lăng hay Lăng sư huynh? Nhưng cậu vẫn không thể thốt ra ba chữ Lăng sư huynh được.
Nếu cậu gọi là 'Lăng sư huynh' thì cảm thấy mình giống như 'tiểu sư muội' trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu.
Mấu chốt là 'tiểu sư muội' không bao giờ có kết cục tốt, giống như cái cô Nhạc Linh San.
(Nhân vật Nhạc Linh San trong phim Tiếu ngạo giang hồ)
"Anh... Sao anh lại đến đây?"
"Tới đón cậu. Những ngày kế tiếp tôi cần cậu bảo vệ, cho nên tôi sẽ bày tỏ thành ý tương ứng." Giọng điệu của Lăng Mặc mang theo sự khách quan.
Giọng điệu khách quan này làm cho Khúc Quân cảm thấy mình không gọi Lăng Mặc là 'Lăng sư huynh' nên khoảng cách thân mật lập tức bị kéo giãn ra.
Khúc Quân xách bọc đồ bỏ vào cốp xe sau rồi ngồi vào bên cạnh Lăng Mặc.
Lăng Mặc đưa cho cậu một bìa hồ sơ "Đây là lịch trình trong một tháng của tôi. Cậu nhìn sơ qua đi."
Khúc Quân mở ra nhìn, bỗng nhiên biết nguyên nhân tại sao Dung Chu phải bắt cậu tới bảo vệ Lăng Mặc.
Đại hội nghiên cứu thảo luận cái gì?
Mở buổi họp mặt hỏi đáp trao đổi với hàng ngàn người cái gì?
Hơn nữa Lăng Mặc có ba sở nghiên cứu khác nhau, mỗi tuần phải đi qua một chỗ, tính lưu động lớn như vậy...
"Mục đích của bọn 'Hắc Tước' kia là muốn mạng của anh hay là anh?" Khúc Quân cầm tờ giấy hỏi.
"Xác suất muốn tôi cao hơn muốn mạng của tôi." Lăng Mặc đáp.
Khúc Quân thở ra một hơi, giống như buổi họp mặt giao lưu với trăm ngàn người này vậy, thật sự đúng là một địa điểm ám sát hoàn mỹ. Một tay bắn tỉa là có thể giải quyết gọn lẹ, hoàn toàn khó lòng phòng bị. Còn đại hội nghiên cứu gì gì đó nữa, người của 'Hắc Tước' chỉ cần giả trang thành một vị học giả, kèm thêm một khẩu súng giấu trong tay áo là có thể dễ dàng giết chết Lăng Mặc.
Nhưng cũng may... Mục tiêu của bọn chúng không phải là mạng sống của Lăng Mặc.
"Nói thật, tôi có phải là người có thể bảo toàn mạng sống của anh trong số những người dưới trướng của Dung Chu?" Khúc Quân nhíu mày hỏi.
Cậu phản ứng nhanh nhẹn, sức quan sát mạnh. Còn một điểm quan trọng nhất là..."
"Là gì?"
"Lúc ở trong đường hầm, cậu một mực núp phía sau ghế, chờ người của Hắc Tước bắt tôi đi rồi, cậu có thể đi ra mà không bị giết. Nhưng rõ ràng là cậu không làm vậy, cậu lựa chọn mạo hiểm tính mạng để bảo vệ tôi. Do đó tôi tin tưởng cậu."
Khi Lăng Mặc nói những lời này, giọng điệu của anh vẫn bình thản không chút gợn sóng nào, nhưng lại càng giống như luồng nước cực nóng ẩn nấp sâu trong giếng.
Khúc Quân bất đắc dĩ thầm nghĩ trong đầu, thật ra Lăng Mặc cũng có thể trở thành một nhà thuyết khách tài ba nha!
Lăng Mặc đậu xe ngoài cổng khu nhà trọ, sau đó mở cửa xe đi ra.
"Ể? Anh xuống xe làm gì?"
"Đi lên thu dọn hành lý với cậu, mặc dù tôi không cho là cậu có gì đáng giá để dọn dẹp." Lăng Mặc nói.
Khúc Quân nuốt nước miếng.
Cậu tin chắc lần trước Lăng Mặc đi vào phòng trọ của mình, anh rất muốn mặc quần áo bảo hộ và bình xịt diệt khuẩn.
Cậu và Lăng Mặc vào trong thang máy, lúc tới trước cửa nhà có thấy một bưu kiện có ghi 'Hoa hướng dương (chú thích: màu đỏ) đặt ở đó.
Khúc Quân quyết định việc đầu tiên sẽ làm khi vào nhà là xé bưu kiện ra, xem có phải là hoa hướng dương màu đỏ không.
Khúc Quân lấy chìa khóa ra, nhưng loay hoay một hồi, cậu liền dừng lại.
"Sao vậy?" Lăng Mặc đứng sau lưng cậu hỏi.
"Khóa có hơi nặng, có lẽ bên trong bị đồ đè." Khúc Quân đưa tay đặt lên ngực Lăng Mặc, đẩy người ra sau lưng mình.
Khúc Quân nghiêng đầu nói với Lăng Mặc "Anh giúp tôi tháo dây quần ngủ ra."
"Quần ngủ của cậu chưa thay mấy ngày rồi." Lăng Mặc nói.
Anh ám chỉ chê cái quần ngủ bẩn thỉu của Khúc Quân.
Khúc Quân liếc đối phương, đặt gói bưu kiện xuống đất, sau đó tự mình ra tay, một chân đạp quần ngủ, ngồi chồm hổm xuống đất rút dây quần ra.
Lăng Mặc biết Khúc Quân muốn làm gì, anh lui từng bước ra sau, nhìn Khúc Quân.
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc tỏ thái độ 'Chúc bạn toàn thây', trong lòng rất chi là mất mác, nhưng cậu vẫn tiếp tục công việc, xỏ dây lưng quần qua chìa khóa rồi cột lại, sau đó đi tới cắm vào lỗ khóa, dùng sức kéo một cái, khi cánh cửa vừa mở ra, kéo theo đó một luồng sức mạnh xông thẳng ra ngoài, ngay cả bức tường cũng xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện, Khúc Quân bị sức mạnh kia đẩy ra ngoài, một tảng xi măng trên trần nhà rớt xuống làm bụi mù bay tung tóe, cậu khom người ho sặc sụa.
Cả nóc nhà cũng rung chuyển theo.
May là hôm nay là ngày giữa tuần, phần lớn mọi người đều đã đi làm hết, nếu không... Vạ lây người vô tội rồi!
Khúc Quân ho khan, trong không khí còn bụi mù mịt, lỗ tai ong ong, đầu óc quay cuồng như muốn rớt ra ngoài.
"Cậu không sao chứ?" Lăng Mặc vẫn đứng im ở đằng xa, nghiêng mặt phủi bụi trên vai mình.
Khúc Quân thấy thế càng tức giận.
"Tui chết rồi! Anh tự chơi mình ên đi!"
Lăng Mặc đi tới đứng trước cửa nhà tan hoang của Khúc Quân "Ừ, quả thật cậu không cần thu dọn hành lý nữa."
Khúc Quân vừa ngước mắt lên thì liền thấy nhà mình nổ tung tanh bành...
Trong nhà y như một bãi chiến trường, kèm theo mùi khét đậm đà bay ra.
"Đi thôi. Để nơi này cho Dung Chu đến xử lý."
Khúc Quân đứng im tại chỗ, nước mắt rưng rưng chực trào chảy xuống.
Tất cả đều là vốn liếng cậu dành dụm cả đời đó trời, còn chưa trả góp xong đâu!
Lăng Mặc nghiêng mặt sang nhìn bóng lưng của Khúc Quân, nói "Nếu như năm nay tôi và cậu vẫn chưa chết, tôi sẽ cho cậu một gian phòng tốt hơn."
"Thật?" Khúc Quân quay đầu lại hỏi.
Trong chớp mắt cả người như được bơm máu sống lại, dồi dào tinh lực tiếp tục phấn đấu.
"Ừ."
"Cũng đúng! Chuyện này chắc chắn là đám người Hắc Tước trả thù tôi vì đã cứu anh, nếu không phòng trọ của tôi sẽ không bị nổ tung như vậy, đúng là anh nên đền tôi một căn phòng tiện nghi hơn!"
"Cậu thật biết tự dát vàng lên mặt mình."
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi cửa hàng bách hóa."
"Đi cửa hàng bách hóa?"
"Cả người cậu từ trên xuống dưới còn có cái gì xài được?" Lăng Mặc hất hàm.
Khúc Quân nhìn lại mình thì thấy đúng kiểu 'Tứ cố vô thân'.
"Úi quên! Hoa hướng dương của tôi!"
Khúc Quân ngồi xổm xuống đất, vấn đề là ngay cả một mảnh xác nhỏ của gói bưu kiện kia đều không tìm được!
"Cậu thích hoa hướng dương?"
"...Coi là vậy đi."
Tiểu gia thích hoa hướng dương không phải là vì nằm mơ thấy anh thích đó sao?
"Rất hợp với cậu, cho một chút ánh sáng mặt trời liền nở rộ, cho một chút nước mưa liền sống lại."
Lăng Mặc nói xong liền xoay người đi đến lối an toàn.
"Chờ với! Tôi phải bảo vệ anh! Lỡ như có người phục kích ở lối an toàn thì mần sao!"
Dung Chu nhanh chóng xử lý mọi chuyện này, trên di động của Khúc Quân phát ra tin tức nhà trọ nào đó ở thành phố bị nổ tung vì khí gas, nhưng không có tin tức nào nhắc đến chủ nhân nhà trọ.
Khúc Quân đang lướt điện thoại, cũng cảm giác được Lăng Mặc cầm quần áo ướm thử trên người cậu hết bộ này đến bộ khác, khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy anh đã quẹt thẻ tính tiền.
Hơn nữa còn có một đống túi quần áo xếp hàng ngay trước mặt Khúc Quân.
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đến chỗ ở và phòng nghiên cứu của tôi."
Khúc Quân nhìn hàng túi giấy ngay ngắn kia, cảm thấy một mình xách đi nhiêu đó quả thực không khả thi chút nào.
Lăng Mặc đi tới cửa bỗng quay đầu lại nói "Vừa rồi tôi đã gọi công ty giặt khô tới lấy chỗ quần áo kia đi, tám giờ tối nay sẽ đưa đến chỗ tôi."
Khúc Quân sờ sờ gáy, giáo sư Lăng chính là giáo sư Lăng nha, giặt khô hân hạnh phục vụ tận cửa!
Lăng Mặc có một phòng nghiên độc lập ở ngoại ô, nơi này được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, quân sự hóa quản lý, Lăng Mặc dẫn Khúc Quân đến địa phương chuyên biệt, cầm hồ sơ của trụ sở chính tập đoàn Cự Lực đến bộ phận chuyên thu thập thông tin sinh học, sau khi tiến hành kiểm tra sức khỏe, lấy được vân mắt, vân tay, khuôn mặt, giọng nói, tiếp theo cấp thẻ công tác cho Khúc Quân cùng với nhân viên hướng dẫn.
Phòng nghiên cứu vi khuẩn cũng là nơi chuyên biệt, càng được canh giữ sâm nghiêm hơn.
Lúc Lăng Mặc tiến hành nghiên cứu vi khuẩn thì Khúc Quân không thể đi theo anh được, chỉ khi Lăng Mặc đi ra ngoài mới có thể đi với khúc Quân.
"Tôi nghỉ ngơi ở đâu?"
"Cậu ở với tôi." Lăng Mặc đáp.
Khúc Quân xém nữa bị sặc.
"Anh... Anh mà chịu ở cùng với tôi á?"
"Chẳng lẽ cậu thích đứng canh gác trước cửa phòng tôi hơn?"
===Hết chương 74===
Chương 75:
Khúc Quân lập tức lắc đầu.
Sau đó Khúc Quân mới hiểu ra Lăng Mặc ý là nói phòng nghiên cứu phân phát phòng ở cho các nghiên cứu viên.
Những lúc cần gấp rút nghiên cứu, nghiên cứu viên chỉ có thể ở lại đây mấy ngày không về nhà, khi có tiến triển gì trong quá trình nghiên cứu thì có thể chạy ngay tới trong vòng vài giây.
Lăng Mặc mở cửa bằng vân tay, bên trong là một căn phòng vô cùng đơn giản gọn gàng, tuyệt đối là phong cách của Lăng Mặc.
Diện tích khoảng 15 mét vuông, hai bên tường có để hai chiếc giường tầng, vì để tiết kiệm không gian, phía trên là giường, ở dưới là bàn đọc sách và tủ quần áo.
Phòng trọ của nghiên cứu viên cũng có phòng tắm vòi sen, nhưng không gian không lớn lắm.
"Nơi này trước đó trừ anh ra còn người khác ở nữa à?" Khúc Quân tò mò hỏi.
"Là trợ lý nghiên cứu, cũng là học sinh của tôi."
"Vậy anh ta còn về đây ở không?" Nếu người ta về đây ngủ mà thấy giường của mình bị chiếm thì không tốt lắm đâu!
"Lần đó phi cơ bị tai nạn, cậu ta không cứu được." Lăng Mặc vừa nói vừa cởi áo khoác treo vào trong tủ quần áo.
"À ừm... Xin lỗi."Khúc Quân gãi gãi cái gáy.
"Cậu không cần xin lỗi, cậu ta không phải vì cậu mà chết." Lăng Mặc đáp.
Kết thúc đề tài nói chuyện, Khúc Quân cảm giác mình tiếp tục không nổi nữa...
Mấy ngày sau đó, Khúc Quân mới chân chính cảm nhận được sự 'tột cùng của nhàm chán'.
Hoạt động mỗi ngày của cậu là sáng sớm đi theo Lăng Mặc từ phòng trọ đến bên ngoài cửa phòng nghiên cứu, thật ra thì đoạn đường này tuyệt đối an toàn, dựa theo quan sát của Khúc Quân, xác suất có thể đột nhập vào đây tuyệt không hề lớn. Sau đó Khúc Quân có thể quay về phòng trọ, bên ngoài phòng nghiên cứu không có wifi, ngay cả đường truyền điện thoại cũng bị ngăn chặn, cậu chỉ có thể mở máy tính xem phim chiếu rạp, niềm an ủi duy nhất ở đây chính là kho phim luôn được cập nhật phim mới.
Mỗi ngày đều xem phim ăn cơm hộp, thỉnh thoảng đi đón Lăng Mặc đi quãng đường từ phòng nghiên cứu về phòng trọ không tới 50 mét, sinh hoạt như vậy làm Khúc Quân cảm thấy như đang ngồi tù!
Cậu cảm thấy sở nghiên cứu này an toàn đến mức quá đáng, căn bản không cần người bảo vệ 24/24! Quả thực ngay cả ông nội cậu cũng méo hiểu nổi, rốt cuộc Lăng Mặc dẫn cậu tới đây là để làm cái giống gì?
Vốn nghĩ là cậu có thể gần gũi Lăng Mặc, nhưng hiện thực như tát vào mặt cậu, bởi vì Lăng Mặc thường sẽ ở trong phòng nghiên cứu suốt hai, ba ngày liền rồi về phòng trọ tắm rửa nghỉ ngơi. Rõ ràng là anh hay thức xuyên đêm, mặc dù bộ dáng tuấn tú vẫn còn đó nhưng lại vác đôi mắt gấu trúc chành bành thế kia, thử hỏi sao Khúc Quân cậu có thể nói chuyện phiếm với đối phương đây?
Khúc Quân bi ai suy nghĩ, trong khoảng thời gian này, Trần Đại Dũng không gọi điện được cho cậu, lỡ như người ta đọc được tin nhà trọ cũ của cậu bị khí gas nổ tung còn tưởng rằng cậu về tây thiên rồi ấy chứ!
Đau thương quá đi!
Sau đó Khúc Quân phát hiện thêm một chuyện, ở đây ngoài phim ảnh ra, còn có hơn mười ngàn bộ tiểu thuyết!
Tiểu thuyết còn thú vị hơn phim nhiều, trước giờ Khúc Quân chưa tiếp xúc với những thứ này nên lập tức đắm chìm vào đó.
Đúng lúc Lăng Mặc không có ở đây, Khúc Quân có thể tải tiểu thuyết vào di động, sau đó ôm điện thoại nằm trên giường chăm chú đọc. (giống tui =v=)
Ai ngờ đọc đến khúc cao trào thì Lăng Mặc trở về.
Khúc Quân không thể làm phiền giấc ngủ của Lăng Mặc nên đợi anh ngủ rồi cậu mới mở điện thoại lên đọc tiếp.
Đọc truyện đến bốn giờ sáng, Khúc Quân thấy mắc tiểu nhưng lại đang đọc dở khúc đặc sắc, vì thế cậu vừa nhìn di động vừa leo xuống giường, kết quả do quá mê mẩn nên đạp hụt chân suýt chút nữa ngã xuống.
Nhưng Khúc Quân vẫn không dời mắt khỏi điện thoại, nhanh tay túm mép giường ổn định thân thể.
Bỗng có người giữ lấy eo của cậu, lòng bàn tay ấm áp dọc một đường vuốt xuống, trái tim của Khúc Quân chớp mắt bị nắm chặt, cậu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lăng Mặc đang đứng bên cạnh giường cậu, tay anh đang đỡ lấy cậu.
"Anh... Anh tỉnh."
"Ừ." Ánh mắt của Lăng Mặc sáng ngời trong bóng tối.
"Anh tỉnh lúc nào vậy?"
"Mới tỉnh." Lăng Mặc cúi người nắm lấy cổ chân của Khúc Quân đặt lên bậc thang "Cậu đang xem gì đó?"
Lúc trước Khúc Quân luôn muốn nói chuyện với Lăng Mặc, bây giờ Lăng Mặc lại chủ động bắt chuyện với cậu, Khúc Quân lập tức bắn rap, nhiệt tình giới thiệu bộ tiểu thuyết mình đang đọc, giống như muốn nói hết những gì dồn nén suốt nửa tháng qua ra.
"Anh không biết đâu, những người trộm mộ trong đây đúng là lợi hại, lợi hại hơn cả tôi luôn đó! Nhìn thấy xác chết ngàn năm cũng không hề sợ hãi chút nào!" Khúc Quân giải quyết nhu cầu xong trở về ngồi dựa vào đầu giường, quần ngủ của cậu được Lăng Mặc mua cho, có lẽ là lúc mua chọn size hơi lớn nên hay bị tuột, lúc leo xuống giường đi vệ sinh dứt khoát không mặc.
"Cậu cũng rất lợi hại." Lăng Mặc nghiêng mặt sang nhìn cậu nói.
"Tôi biết tôi lợi hại mà, nếu không anh cũng sẽ không kêu tôi tới bảo vệ..."
"Dám ở trước mặt tôi để trần hai chân." Lăng Mặc nói.
Khúc Quân phịch một cái đỏ mặt.
Rõ ràng lời nói của Lăng Mặc không có ý gì khác, chẳng qua anh luôn ăn mặc nghiêm trang, nhất định không thích dáng vẻ không mặc quần ngủ của Khúc Quân.
Nhưng một giây kia, trong đầu Khúc Quân hiện lên hình ảnh bọn cậu ở trong kí túc xá của nhà thi đấu, Lăng Mặc từ bên phía giường đối diện leo quan giường của Lộ Kiêu, nắm chặt cổ chân của cậu...
"Thật xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ của anh rồi."
Khúc Quân thầm đoán có lẽ là cậu nói nhảm nhiều quá làm cho Lăng Mặc không vui, dù sao Lăng Mặc cũng thuộc loại nghiên cứu viên có lối sống nề nếp chuẩn mực mà.
Khúc Quân rúc hai chân vào mền, tìm quần ngủ mặc vào.
Có lẽ là liên quan đến việc đọc tiểu thuyết trong mấy ngày qua, tâm trạng hưng phấn vì được nói chuyện với Lăng Mặc của Khúc Quân dần bình tĩnh lại, không lâu sau liền xoay người ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân chợt nhớ mình phải đưa Lăng Mặc đi phòng nghiên cứu liền ngồi bật dậy, nhìn sang bên kia thì thấy Lăng Mặc đang tựa lưng vào đầu giường nghiêng mặt nhìn cậu, bộ dáng kia của anh làm Khúc Quân sinh ra ảo giác rằng anh đã ngắm mình rất lâu rồi.
Sau đó Khúc Quân cảm giác phía dưới man mát, cái quần ngủ chết tiệt kia lại tuột xuống nữa.
Khúc Quân lập tức kéo quần bị tuột từ bắp chân lên, mặc vào đàng hoàng.
"Anh... Hôm nay anh không đi phòng nghiên cứu sao?"
"Không, tôi nghỉ ngơi. Chờ những người khác làm xong báo cáo gửi đến đây."
Lăng Mặc tiếp tục xem điện thoại.
"Vậy hôm nay chúng ta có thể đi ra ngoài không?"
Khúc Quân cảm thấy ở đây hoài chẳng khác gì ngục giam, còn hơn cả cái đảo lưu đày kia nữa.
Ít ra đảo lưu đày còn có biển có cát, còn ở đây chỉ có bốn vách tường lạnh lẽo.
"Cậu muốn ra ngoài thì cứ đi dạo vài vòng đi, tôi ở đây đợi." Lăng Mặc nói.
"Hử? Giáo sư Lăng! Anh suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu rồi lại về đây ngủ nghỉ, sinh hoạt chỉ gói gọn trong hai chỗ, không nhàm chán sao, anh không cảm thấy mình cần rèn luyện thân thể, hít thở không khí trong lành à?"
Dù là ở trong quân ngũ thì cũng có người nói chuyện cho bớt cô đơn.
Khúc Quân không cảm thấy mình có thể nói chuyện với Lăng Mặc để giết thời gian.
"Tôi phải xem cho xong bộ tiểu thuyết này của cậu." Lăng Mặc nói.
Khúc Quân khẽ run, ba chân bốn cẳng leo xuống giường rồi lại ba cẳng bốn chân leo lên giường Lăng Mặc, kề sát đầu vào anh nhìn màn hình điện thoại.
Phắc nó! Lăng Mặc đang đọc tiểu thuyết đạo mộ kìa.
"Anh không cảm thấy nó rất hư cấu phi logic sao? Đặc biệt không khoa học sao?"
"Nhưng tất cả chi tiết đều được tác giả giải thích dựa trên mặt khoa học. Làm nghiên cứu cũng cần có trí tưởng tượng."
Lăng Mặc nghiêm túc nhìn màn hình điện thoại, giống như là đang đọc luận văn vậy.
"Tôi nói anh hay nè, đọc cái nhiều tối nằm mơ thấy cương thi đuổi theo ăn não của mình đó!"
"Cương thi mở óc cậu ra sẽ thất vọng." Lăng Mặc nói.
"..." Khúc Quân cảm thấy đầu mình bị tên bắn xuyên thủng.
Ngay lúc Khúc Quân cúi đầu muốn leo xuống bậc thang thì Lăng Mặc chợt vươn tay ra xoa đỉnh đầu của cậu.
"Có phải cậu rất muốn ra ngoài?"
"Đúng!"
"Quả thật nên vận động thư giãn gân cốt. Nếu không chúng ta đi bơi lội đi?"
"Được đó!"
"Vậy thì, thân là sư đệ, cậu biết nên làm thế nào để xin tôi chứ?" Lăng Mặc liếc nhìn cậu.
Rõ ràng rất bình tĩnh, thậm chí ánh mắt có chút lãnh đạm, nhưng Khúc Quân thấy trong đó tựa hồ lóe lên ý xấu.
"Giáo... Lăng Mặc, xin anh dẫn tôi đi bơi lội đi!"
Khúc Quân suýt chút nữa gọi 'giáo sư Lăng', nhưng chợt nhớ Lăng Mặc không thích xưng hô này.
"Thỉnh cầu không thành thật, dẹp bỏ."
Lăng Mặc tiếp tục nhìn tiểu thuyết.
"Xin anh dẫn tôi đi bơi đi mà!" Khúc Quân rất muốn nặn ra hai giọt nước mắt, khổ nỗi vì đọc tiểu thuyết quá lâu nên mắt bây giờ khô ráo, một giọt cũng không có.
"Cậu biết làm thế nào để xin tôi." Ngón tay của Lăng Mặc quẹt một đường trên điện thoại, bắt đầu đọc chương tiếp theo.
Khúc Quân cứng người tại chỗ, cậu dĩ nhiên biết Lăng Mặc muốn nói gì, cậu không hiểu tại sao Lăng Mặc lại cố chấp với xưng hô 'Lăng sư huynh' này a!
"Lăng... Lăng sư huynh, dẫn tôi ra ngoài bơi lội đi." Khúc Quân mém chút cắn trúng lưỡi.
Khóe môi của Lăng Mặc khẽ nhếch, Khúc Quân biết người này đáng rất cao hứng.
"Cậu nói gì thế? Tự nhiên lắp bắp?"
Mọe nó! Tên này chơi mình!
Tiểu gia đâm chết anh!
"Không muốn ra ngoài thì thôi. Quyển tiểu thuyết này còn tới 340 ngàn chữ nữa, đủ cho tôi đọc."
Tức chết!
Nếu không phải vì quyền hạn của Khúc Quân không đủ, nơi này toàn phân biệt thân phận ,Khúc Quân đã sớm ném Lăng Mặc tự mình đi ra ngoài hóng mát rồi!
"Lăng sư huynh, anh mau dẫn tui ra ngoài đi dạo đi, tui sắp chết ngộp ở đây rồi." Lần này Khúc Quân thật sự mở to mắt đáng thương xin Lăng Mặc.
Lăng Mặc nghiêng mặt sang đến gần Khúc Quân.
Chóp mũi của anh rất cao, cũng rất đẹp, thậm chí Khúc Quân còn cảm thấy đối phương muốn hôn mình, suýt chút nữa té xuống.
"Trước kia tôi có một nguyện vọng, chính là muốn nuôi một tiểu sư đệ, ngoan ngoãn nghe lời tôi."
Khúc Quân suýt chút nữa sặc nước miếng, không ngờ Lăng Mặc lại có khẩu vị nặng như vậy, thích chơi trò dưỡng thành mới ghê!
Khoan đã... Như thế làm sao có thể giống trò chơi dưỡng thành được, rõ ràng là giống nuôi một chú cún hơn!
Lúc này, không biết Lăng Mặc lấy thứ gì ở đầu giường nhẹ nhàng đụng vào trán của Khúc Quân.
"Cầm đi. Nhỏ xong ngủ một giấc. Sau đó tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài."
Khúc Quân cầm lên nhìn thì thấy đó là bình nhỏ mắt.
Có lẽ mắt cậu toàn tia máu nên Lăng Mặc không chịu nổi?
"Anh còn mấy trăm ngàn chữ chưa đọc kìa!"
"Với tôi mấy trăm ngàn chữ chỉ cần hai giờ là đủ." Lăng Mặc đáp.
Vì thế Khúc Quân liền quay về giường ngủ, lúc nhấc chân leo lên thì quần ngủ lại tuột xuống.
Khi cậu cúi người kéo quần lên thì không nhịn được quay đầu lại, lần này... Cậu chắc chắn Lăng Mặc đang nhìn mình.
Khúc Quân cảm thấy phía sau của mình bị nóng rớt một lớp da.
"Cậu đang xấu hổ?"
"Không có!"
Khúc Quân leo lên giường của mình, quay lưng về phía Lăng Mặc, bỗng nhiên nhớ ra cái quần tuột của mình, vội vàng kéo lên, khi quần đã được mặc đàng hoàng, lúc này Khúc Quân mới an tâm ngủ.
Không biết có phải là vì nơi này có Lăng Mặc không mà bầu không khí xung quanh đều là mùi hương Khúc Quân thích, không lâu sau, Khúc Quân xoay người ôm chăn về phía Lăng Mặc ngáy khe khẽ.
Không biết qua bao lâu, Khúc Quân tựa hồ cảm giác có cái gì đó thổi nhẹ qua hàng mi của mình, cậu chợt mở mắt ra, phịch một phát ngồi bật dậy, phát giác mình không phải ở doanh trại mà là trên giường.
Cậu thở hắt ra một hơi, cúi đầu xuống nhìn thấy Lăng Mặc.
"Cậu gặp ác mộng?"
"Không... Không phải."
Khúc Quân nhìn chằm chằm tay của Lăng Mặc, nhưng nó vẫn yên tĩnh rũ ở nơi đó, một chút cũng không hề giống những 'động tác nhỏ' của thời thiếu niên trong giấc mơ kia.
Ây da, có chút thất vọng be bé...
"Vậy đi thôi. Dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, có quần bơi không?"
"Không có." Khúc Quân lắc đầu.
"Vậy thì mua trên đường."
Lăng Mặc không nói thêm gì.
Khúc Quân vội vàng níu quần ngủ leo xuống giường, nếu bình thường còn hai nấc thang, cậu đã sớm nhảy xuống cho khỏe, nhưng lúc này chỉ có thể xuống cẩn thận từng bước.
"Nếu không thì mua thêm một bộ quần áo ngủ nữa vậy. Cái quần này rộng quá."
"Không phải có dây thun sao? Cậu rút lại là được rồi."
"Cái gì? Có dây thun?" Khúc Quân lò mò lưng quần hồi lâu, mới phát hiện có đầu dây thun nhỏ ở bên hông, thiết kế quần kiểu gì không biết, cứ như sợ người ta thấy không bằng!
Lăng Mặc đã đi ra cửa, vì không để giáo sư Lăng phải đợi mình, Khúc Quân vội vàng thay cái quần khác rồi đi theo ra ngoài.
Lên xe Lăng Mặc rời khỏi sở nghiên cứu, hai bên đường là đất trống hoang vu, Khúc Quân nhìn mà chán.
Khúc Quân gắn miếng che nắng lên kính xe rồi nghiêng đầu muốn ngủ.
Lăng Mặc lên tiếng "Tôi nhớ công việc của cậu là bảo vệ tôi."
"Nơi này đồng không mông quạnh, nếu có ai muốn giết anh thì chỉ có nước bắn tên lửa tầm xa thôi— Nói thế tôi cũng bó tay! Duy nhất có thể làm được cho anh là bồi anh lên tây thiên đi chơi!"
Không biết có phải ảo giác hay không mà Khúc Quân cảm thấy lúc cậu nói 'bồi anh lên tây thiên đi chơi', Lăng Mặc phảng phất như đang cười.
Có thể được hưởng thụ giáo sư Lăng làm tài xế, tâm tình của Khúc Quân rất thoải mái, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Mặc dù thời gian này ánh nắng mặt trời không còn gắt nữa nhưng vẫn còn chút chói mắt, Khúc Quân nhíu mày hé một con mắt ra, thấy Lăng Mặc đang đeo kính mát, thật giống như minh tinh đóng phim điện ảnh.
Khúc Quân không vui, ngồi bên phó lái mà không được trang bị đầy đủ là sao!
Cậu không thể làm gì khác hơn là lấy mũ trùm lên đầu, còn kéo thấp xuống che tầm mắt.
Sau đó ánh sáng không còn chiếu vào nữa, Khúc Quân ngoẹo đầu giả bộ ngủ, còn thiếu điều muốn ngáy khò khò.
Cảm giác có chiếc xe ngược chiều chạy ngang qua bọn cậu, Khúc Quân giật mình tỉnh lại, lúc mở mắt ra thì thấy xe đang quẹo cua, đúng lúc có tia nắng rọi đến, một cánh tay bên cạnh duỗi tới vừa vặn che trước mặt cậu, khi xe ổn định lại chạy thẳng thì đối phương liền rút tay về, tiếp tục nắm vô lăng.
Khúc Quân dựa lưng vào ghế không nhúc nhích, trong xe trừ cậu ra chỉ có mỗi Lăng Mặc, chẳng lẽ Lăng Mặc giúp cậu che nắng?
Khúc Quân cố ý tiếp tục giả vờ ngủ, trong lòng thầm mong chờ liệu lát nữa Lăng Mặc có vươn tay che nắng cho cậu nữa không?
Cứ như vậy khoảng vài phút sau, cuối cùng Lăng Mặc cũng lên tiếng.
"Cậu không thấy chúng ta sắp vào thành phố rồi sao, nếu cậu tiếp tục giả vờ ngủ, người của Hắc Tước mà có tới thật thì chẳng phải cậu phải bồi tôi đi tây thiên à?"
Khúc Quân lập tức lau miệng ngồi thẳng dậy.
"Làm sao anh biết tôi giả vờ ngủ?"
"Lúc trước tôi không biết cậu giả vờ ngủ, giờ mới biết."
Khúc Quân nhìn gò má đẹp trai cool ngầu của Lăng Mặc, cực kỳ tức giận.
Vất vả lắm mới được rời khỏi sở nghiên cứu, nhưng bây giờ Khúc Quân nhìn cái gì cũng thấy khả nghi...
Bao gồm học sinh đeo cặp sách tràn đầy tuổi thanh xuân phấn chấn, người bán hàng rong trên vỉa hè, cặp vợ chồng trẻ tuổi đẩy xe em bé nói cười vui vẻ, mặc dù nhìn có vẻ tốt đẹp nhưng Khúc Quân lại cực kỳ khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com