Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01. sương rơi đáy mắt




Mọi thứ bắt đầu với những ngọt ngào, những mộng mơ, những viên kẹo anh đào bọc trong giấy gói hồng và một lá thư tình có hình trái tim ở dòng cuối.

***

Yashiro Nene gặp Yugi Amane vào năm nàng mười bảy tuổi. Ngày đó, một mối tình đẹp như truyện cổ tích diễn ra giữa hai người họ, với điểm khởi đầu cũng đẹp như truyện cổ tích. Bàn tay họ chạm nhau, ánh mắt họ chạm nhau, trong lúc hoàng hôn ngập rạng trời chiều, rỏ những tia sáng cuối ngày mang sắc đỏ, vàng và cam xuống dãy hành lang vắng vốn dĩ chỉ thuần một màu trắng sạch. Yashiro cảm thấy ngại ngùng, hẳn rồi, nàng luôn dễ ngại ngùng trước những chàng trai có ngoại hình đẹp hoặc tốt bụng, và chàng trai trước mặt nàng là loại thứ hai. Cậu ấy đã giúp nàng nhặt nhạnh những tờ giấy trong xấp tài liệu mới đây hãy còn dày và nặng, đủ dày và đủ nặng để hạn chế tầm nhìn của nàng, khiến nàng hụt chân ngã. Mà kể cả khi không hạn chế tầm nhìn đi chăng nữa, thầy giáo nào lại đi bắt một cô gái chân yếu tay mềm phải mang vác thứ mà đáng lẽ nên chia làm hai, ba phần cho hai, ba người cùng mang chứ? Nhưng nhờ thế mà nàng đã gặp được ai đó sẽ đưa tay cho nàng, đỡ nàng dậy khi bị ngã, thậm chí còn tử tế xếp lại xấp giấy sao cho gọn phẳng, và chỉ vậy đã là đủ. Một khung cảnh lãng mạn, một chàng trai dịu dàng. Những thiếu nữ như nàng còn có thể đòi hỏi gì hơn đây?

Chỉ là, ánh mắt chàng trai ấy trông có vẻ không để tâm đến nàng. Hoặc ít nhất, là không để tâm đến nàng nhiều như nàng đã nghĩ.

Yashiro Nene biết ánh mắt đó. Mỗi khi vào tiết học nhưng tâm trí lại muốn tha thẩn trên những tầng mây, nàng thường hay nhìn giáo viên đứng trên bục giảng với ánh mắt như thế này. Đó là khi tầm nhìn của bạn vẫn hướng vào thứ gì cần hướng, nhưng phần lớn sự chú ý đã phân tán đến nơi nào, và may sao nó còn lại một phần nhỏ đủ để bạn phản ứng kịp thời khi bị gọi tên hay rơi vào vài tình huống bất ngờ khác. Mặc dù vậy, nếu tập trung quan sát hơn nữa, chỉ một chút nữa thôi, và không phải quan sát cái vẻ thờ ơ hững hờ kia nhé, nàng sẽ nhận ra không chỉ người trước mặt thật tuyệt, mà cả đôi đồng tử của người đó cũng thật tuyệt nữa.

Và nàng nhận ra thật. Nàng còn nhận ra một điều xa hơn, bên dưới vẻ ngoài óng ánh của hai viên thạch anh vàng tưởng chừng đã được người nghệ nhân tài hoa nhất giũa mài đẽo gọt đến từng chi tiết, là bóng tối sâu thẳm. Rộng lớn và mênh mông như đại dương. Chủ nhân của chúng không nói gì với nàng, chân quỳ một gối trên sàn gạch, đôi tay vẫn thoăn thoắt xếp lại những giấy tờ rơi nghiêng ngả, rồi đưa cho nàng một nửa. Nửa còn lại cậu ấy cầm, Yashiro vội lên tiếng, bảo rằng hãy mang chúng đến phòng giáo viên nhé, Tsuchigomori-sensei đang đợi. Cậu gật đầu, tay kéo lại vành mũ làm chiếc bóng lửng lơ trong đôi mắt thêm trầm, cái vẻ trầm sâu khó mà lý giải được, rồi đi hướng ngược lại với Yashiro, tấm lưng gầy khuất bóng cuối dãy hành lang buổi chạng vạng.

Sao phải tốn công đi đường vòng chứ, nàng tự hỏi? Hoàng tử muốn tránh mặt công chúa hay sao? Hay do nàng có đôi chân củ cải nên cậu ta không hứng thú? Hẳn rồi, cậu ấy có để tâm đến nàng đâu. Ánh mắt cậu ta trông xa xăm đến thế kia mà. Nhưng dù sao đi chăng nữa, đó vẫn là một đại dương. Một đại dương của ngàn lời không nói.

Một đại dương thinh lặng.

Thế mà thoắt cái năm trôi qua năm, tháng trôi qua tháng, họ gặp nhau vài lần tiếp theo. Những sự trùng hợp khó tin. Hay nếu nói là duyên thì sẽ dễ tin hơn nhỉ? Phải rồi, nàng sẽ tin nó là duyên. Mọi thứ đã có một khởi đầu tốt đẹp. Một khung cảnh lãng mạn, một chàng trai dịu dàng. Những thiếu nữ như nàng có thể tin rằng chúng không phải duyên sao?

Sau đó nàng phát hiện một điều đáng lẽ phải phát hiện sớm, họ hoá ra lại là bạn cùng lớp. Bởi khi đấy cậu ta để tóc mái loà xoà, thêm việc kéo mũ xuống sâu hơn nên Yashiro mới không biết gì. Mà biết làm sao được nữa nếu ngay từ đầu chỉ để tâm đến hồn mắt sâu thẳm? Hơn nữa trước đây họ cũng chẳng tiếp xúc nhiều. Tất cả những gì Yashiro rõ là cậu ấy tên Yugi Amane, một cậu trai hoạt bát vui vẻ nhưng không chơi thân với nàng. Giọng cậu ta trong, đủ mềm, đủ ấm. Cậu ấy có tính hay đùa giỡn với vài ba người bạn, chỉ vào những lúc đáng-để-đùa, và thường được nhận xét là trẻ con hơn tuổi. Vậy mà chẳng hiểu sao, khoảng thời gian gần đây Amane đột nhiên rất trầm. Mỗi lần Yashiro mở lời nhờ cậu làm chút việc, cốt để lại có dịp cùng đi với cậu qua dãy hành lang vắng, chỉ hai người họ và hai người họ mà thôi, tay đan tay trong lúc chiều tàn, cậu ta chẳng hồi âm gì ngoài cái gật đầu thường lệ. Cũng như mỗi lần được thoả nguyện sánh vai bên cạnh cậu trai kiệm lời đến lạ đó, nàng lại cảm thấy thật yên bình. Tưởng chừng đại dương trong đôi mắt cậu đang rì rào sóng vỗ, còn nàng là cô gái chân trần nhặt vỏ sò và xây lâu đài cát trên bãi biển, ngắm nhìn những dải nước chuyển màu từ xanh lá sang xanh da trời trước lúc chìm vào bóng tối vô biên.

Chỉ cần hay rằng đại dương đó chịu sáng lên một chốc thay vì phủ ngập đêm nhung như lần đầu chạm mặt, nàng đã thấy hạnh phúc.

Đến tận bây giờ, khi họ về sống chung dưới một mái nhà và nên duyên vợ chồng, nàng cũng thấy hạnh phúc. Cả hai đã có con, đã có tổ ấm yên bình, còn Yashiro vẫn là cô gái đi chân trần, nhặt vỏ sò rồi xây lâu đài cát trên bãi biển. Chỉ khác là giờ nàng không cần phải lo đôi mắt kia sẽ mang vẻ tối tăm thâm trầm nữa. Đại dương đó đã sáng vì nàng, nó sẽ tiếp tục sáng vì nàng từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau. Kể cả sóng gió có ập tới thì hai người cũng đủ khả năng vượt qua được. Hoàng tử nhỏ của họ sẽ tiếp thêm sức mạnh cho họ làm điều đó. Thằng bé ngày càng lớn và ngày càng giống cha, giống như từ một khuôn đúc ra vậy. Lắm lúc Yashiro trêu đùa rằng liệu nó là con của nàng thật hay là một bản sao khác của Amane đây. Nghe đến đó, Amane chỉ cười cười. Sau này lớn lên hẳn nó sẽ thừa hưởng cái tính mơ mộng và hay xấu hổ của em, kể cả dù nó là con trai đi chăng nữa, anh đáp lời, lại như chiều như chuộng. Giọng anh trong, đủ mềm, đủ ấm. Vâng vâng, nàng đỏng đảnh, tất nhiên phải thế rồi, đến cái tính mà nó cũng giống anh thì tôi sẽ từ mặt nó mất. Và cả hai cùng nhìn vào đứa trẻ đang say giấc an lành trong cũi gỗ, Yashiro cười híp mắt, tay đan tay với chồng, lòng tràn ngập thứ cảm giác êm đềm vô phương.

Và năm lại trôi qua năm cũng như tháng lại trôi qua tháng. Buổi sáng thanh bình diễn ra khi mặt trời bắt đầu ló rạng, Yashiro vươn vai thức dậy khi ánh đầu ngày đã tràn mi, làm phiền đến nỗi ngay cả rèm che cũng chẳng giúp nàng nổi. Nàng trước giờ luôn vậy, rất mẫn cảm với nắng sáng, còn chưa kể đến việc giường phòng nàng được kê cạnh cửa sổ. Một tay che đi cái ngáp dài vì hãy còn ngái ngủ, người phụ nữ với mái tóc trắng dài đến lưng, đôi sợi lạc nếp do chưa kịp chải chuốt quay sang nhìn khoảng trống bên cạnh mình. Amane đã dậy trước, nàng biết thế, nàng dậy sớm nhưng anh còn dậy sớm hơn. Nếu coi nàng nhạy cảm với ánh sáng như điên thì anh hẳn phải như ma vậy, một con ma có thể biết được khi nào thái dương bắt đầu nhô lên từ phía đằng đông. Rồi Yashiro cũng rời giường, dùng lược cùng dây chun để sẵn cạnh đó buộc tạm tóc cho gọn, nhanh chóng làm những công việc vệ sinh cá nhân hàng ngày để kịp chuẩn bị bữa sáng. Chưa sát giờ đi học của hoàng tử nhỏ hay giờ đi làm của Amane và nàng, nhưng làm sớm xong sớm, nàng không muốn để nước đến chân mới nhảy. Kinh nghiệm sau từng ấy lần suýt đi học trễ thời thiếu nữ giúp nàng nhận ra để dư một chút thời gian luôn là lý tưởng, và Amane đồng ý với điều đó.

Chỉ chốc lát nữa thôi, cậu hoàng tử kia cũng sẽ lại vươn vai rồi ngáp ngủ, khuôn mặt bầu bĩnh và đôi tay ngắn tũn của nó khi đó trông dễ thương đến lạ. Amane đã phì cười bảo rằng nó cũng có nét giống nàng như lời anh nói đấy, song nàng chối đây đẩy tựa đang dỗi đang hờn, giống gì mà giống, chỉ là học được vài thói quen. Nhưng có những cái đâu thể học được, như là cả hai người đều dễ thương như nhau này, anh vừa nói vừa trao cho nàng một cái ôm ấm áp từ phía sau, cằm tựa lên vai nàng và tay vòng qua eo. Yashiro vẫn đang bận bịu với những lát bánh mì sandwich, bơ lạt, mứt cam, mứt dâu, cà phê cùng sữa nhưng chẳng tài nào làm lơ anh được. Nàng hôn anh, nụ hôn nhẹ nhàng vừa đủ tiếp sức cho buổi sáng. Còn Amane thoải mái tận hưởng những gì được trao bởi người anh thương, bao gồm cả hương thơm dìu dịu như được ướp trong hoa nhài trên làn tóc trắng mượt. Anh biết nàng đã dùng loại dầu gội và dầu xả anh tự tay mua cho nàng vào tối qua, hẳn rồi, và nàng cũng biết anh sẽ đeo chiếc cà vạt có màu xanh như màu chiếc váy công sở hôm nay nàng định mặc. Trước khi ra đến cửa, anh cũng sẽ nhờ nàng thắt cà vạt hộ anh, bởi vì đó là Amane nên nàng còn lạ gì nữa.

Chỉ cần đó là Amane, nàng sẽ không lạ gì nữa. Luôn luôn như thế. Ngoại trừ bóng tối đổ lên đại dương năm đó, và sương mù phủ lên đáy mắt anh.

Từ rất lâu, thứ đen đặc kia đã rời đi, để lại một khung cảnh quang đãng. Không khí đong nặng vị muối, gió mát lùa vào tóc mượt. Nhưng sương vẫn còn lại ở lại. Sương trên biển. Loại sương xám xịt nhuộm lên màu nước vắt trong, làm sắc xanh lá pha hoà xanh da trời biến mất, như chưa từng tồn tại. Loại sương tồn tại, dai dẳng không rời. Loại sương lưu lạc cả ở ngoài khơi xa. Tất nhiên, chỉ đôi lúc thôi. Những khi khác mặt biển trong mắt anh vẫn xinh đẹp như nó đáng lẽ nên thế.

Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ mách bảo nàng, đó là những điều tốt nhất nàng nên cảm thấy "lạ". Những điều không nên biết thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com