Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05. đại dương thinh lặng



Tsukasa biến mất vào năm mười bảy tuổi, và Yugi Amane gặp Yashiro Nene vào năm mười bảy tuổi. Những sự trùng hợp đáng nhớ. Yashiro vẫn hay vui vẻ nhắc lại lần đầu họ nhìn vào mắt nhau, bảo rằng thật khó tin khi chàng trai nắm tay nàng vào năm thanh xuân ấy thực sự đi theo nàng cả một đời. Nàng cũng hay cười khúc khích, tưởng tượng về Akira năm mười bảy, về cách em tìm được người bạn đời của mình bằng cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng đầy kì diệu như cách nàng đã. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra, Amane biết rõ hơn ai hết. Dù thế nào đi nữa, đều sẽ không xảy ra.

Vào một buổi chiều muộn năm vị hoàng tử nhỏ thực sự mười bảy tuổi, Amane trở về nhà sau ca làm. Công việc bàn giấy cùng chuyến xe bus chật đông khách làm người anh mệt rã rời, nhưng tâm thế lại tràn đầy hứng khởi, dù không thể hiện ra. Hẳn rồi, được nghe âm thanh Yashiro bận rộn trong bếp với những món ăn ngon và ngắm Akira nở nụ cười tươi rói, chỉ chừng đó đã quá đủ cho một ngày hạnh phúc. Nắng chiều tà rải xuống con đường mòn. Hoàng hôn mang sắc đỏ, vàng và cam. Bên trên những toà nhà cao ốc, mặt trời đỏ ối dần lặn xuống đường chân trời. Anh bấm chuông vài lần, nhưng lạ thay, chẳng có ai mở cửa. Một sự bất thường đang diễn ra trong mái ấm anh đã dành hàng năm để vun đắp, dù Amane tạm thời chưa đánh hơi được nó, bởi lớp vỏ bình yên giả tạo hẵng còn che đậy kín kẽ lắm. Nhưng không sao, Akira vốn đâu định giấu diếm gì. Em thậm chí còn nghĩ phải làm chuyện này thật hoành tráng mà. Vậy nên em thật lòng chào đón Amane bằng một nụ cười. Dưới ánh chiều buông, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo hình vầng trăng khuyết.

Nắng dệt lên mái tóc đen nhánh những dải sáng thoắt ẩn thoắt hiện, làm sâu thêm một tầng sắc độ trong đôi mắt thạch anh đang phản chiếu hình bóng anh, vừa trong vừa đục. Thật giống Tsukasa trước kia. Món canh trong nồi vẫn còn sôi, trứng rán trên chảo với tiếng lửa tanh tách phía dưới. Thịt đang thái dở, lát mỏng đều đều. Phần cơm rang còn lại từ tối qua đã được hâm nóng. Tất cả mọi thứ đều là chuẩn bị cho bữa cơm ấm cúng, dù rằng người làm ra chúng đã nguội lạnh. Yashiro nằm sõng xoài trên sàn, vẫn còn đeo tạp dề, mái tóc trắng mượt thường ngày giờ xoã tung. Máu chảy loang đầy. Trên tay vẫn còn cầm đôi đũa. Đằng sau đó là con dao nhiễm màu rực đỏ, và Akira đứng cạnh xác nàng, cười cười. Có vết máu đọng lại trên thân áo em.

Năm Akira mười bảy tuổi, em không làm những chuyện Yashiro từng làm. Em làm những chuyện Tsukasa sẽ làm, như là cưỡng hiếp Amane.

Khoảnh khắc đó, vạn vật xung quanh lại chìm giữa lòng biển rộng. Dù Amane vẫn không sao quen nổi với áp lực nước. Nhưng may thay, Akira còn đủ nhân từ để giữ khô ráo căn bếp này. Mà em đâu còn là Akira nữa, anh biết ngay từ khi nhìn vào đôi mắt vàng sắc ấy. Em là Tsukasa. Là Tsukasa trong dáng vóc cậu thanh niên mười bảy tuổi, y hệt như nó lúc biến tan, đến để hành hạ và chơi đùa và hành hạ và chơi đùa và hành hạ và cứ thế tiếp diễn. Anh tự nhìn lại bản thân mình, cũng là dáng vóc cậu thanh niên mười bảy tuổi. Cả hai giống hệt nhau, như hình với hình hay bóng với bóng. Nhưng họ sắp sửa làm những chuyện không tốt đẹp lắm với nhau. Những chuyện không sao nói thành lời.

Lần này, anh đã có đủ quyết tâm để thực hiện ý định cắn lưỡi Tsukasa ngay từ đầu, nhưng vẫn bất thành và chỉ làm da môi nó rách một mảng. Nó phản ứng kịp. Cả hai khởi đầu cuộc chiến trong im lặng, có chăng chỉ là âm thở gấp cùng những tiếng nức nở thầm. Từng ấy năm đủ cho Tsukasa biết Amane sẽ không đáp lại lời chào của nó, nên nó ngừng cất giọng gọi anh, thay vào đó chỉ tiếp tục những nhịp thúc để mãnh liệt cảm xúc tràn vào như sóng biển mỗi đợt thuỷ triều. Nó tra tấn anh bằng nỗi đau thể xác, bằng bạo lực và sự trống rỗng được lấp đầy bởi khoái lạc. Họ gần như vừa làm tình vừa vật lộn. Khi Tsukasa lần thứ hai đè Amane xuống, anh lật ngược thế cờ và cuối cùng là nó dưới anh trên. Nhưng vị trí của cả hai lại thay đổi vào khoảnh khắc Tsukasa bẻ ngược tay anh về phía sau một góc quá ngưỡng khớp cử động có thể làm được, khiến tay anh tê rần trong cơn đau khủng khiếp. Dù vậy, giờ đâu phải lúc thắc mắc liệu xương đã gãy hay chưa. Anh chờ nó tiến vào với tất cả sự thô bạo mà nó có, chỉ để nắm tóc nó, dùng cánh tay lành lặn kéo hết sức sang bên phải như muốn da đầu tróc một mảng giống da môi. Đứa em trai đáp trả anh bằng cách dộng thân anh xuống tường, cho Amane đau tới nỗi chỉ có thể bất lực cào cấu, cào đến chảy cả máu, cào như anh xưa kia. Và dù có thích việc lưng mình tràn đầy dấu móng của anh đến đâu thì đứng yên cũng không khiến mọi chuyện thêm thú vị, nên nó dừng lại trong vài khắc rồi thúc vào anh mạnh hơn nữa. Bây giờ thì ngoài tiếng nức nở và thở gấp, còn có âm động mạnh cùng những nốt lệch nhịp đến từ hông hai người. Máu vẫn loang trong căn bếp được phủ ngập ánh hoàng hôn, ngập như lúc họ đã giết người lần đầu và làm tình lần đầu. Nơi phòng học ấy.

Mặt nước gợn sóng và gió đong đầy muối biển, thấp thoáng ngoài cửa sổ cánh hải âu chao nghiêng. Xuyên suốt cuộc chơi không hề có câu thoại nào. Tất cả chỉ là những vụn im lặng tan vỡ giữa đại dương bao la, trong lúc Tsukasa có cảm giác lừ đừ tựa say sóng. Amane - ngược lại - có được sự tỉnh táo kì lạ. Đó là sự tỉnh táo dẫn anh đến quyết định giết nó vào mùa hè hai mươi năm trước, không nhân từ, không khoan nhượng. Anh nhớ đến lúc Akira bắt đầu hành xử lạ lùng, bắt đầu gọi anh là Amane. Ngay từ lúc sinh ra, thằng bé đã giống anh như cùng một khuôn đúc. Thế giới này chẳng khi nào cho phép những sự trùng hợp quái dị đến vậy, trừ khi, trừ khi—

từ đầu, thằng bé đã được định sẵn là vật chứa cho em trai anh.

Từ đầu, Tsukasa đã lên kế hoạch cho việc biến mất.

Amane rùng mình nghĩ đến việc nó cưỡng hiếp anh, tổn thương anh, trao cho anh những ảo giác không có hình hài về đại dương cùng sóng biển chỉ để chờ thời khắc bị giết chết. Cái man mát của dòng nước chưa bao giờ xoa dịu anh, nhưng nhân từ một cách đáng kinh ngạc với Tsukasa như an ủi, như vỗ về. Họ lại cùng trải qua một mùa hè xanh ngắt, với máu, mồ hôi, nước mắt, và vị mặn y hệt thuở đầu tiên. Sau cùng, Tsukasa vẫn chiếm ưu thế, và anh tự biết tài hèn sức mọn của mình không cứu vãn được gì. Amane thầm buông một tiếng chửi thề trước khi hoàng hôn xinh đẹp ôm lấy mặt biển, tràn vào nơi khô ráo cuối cùng và tra tấn anh lần thứ ba, với áp lực nước đủ để đè gãy toàn bộ xương cốt. Nhưng được rồi, sẽ tốt thôi, nếu chúng có thể rửa trôi mùi tinh dịch cùng giọt lệ lăn trên má gầy. Những vạt mây biếng nhác giờ đây lại lưu luyến mặt trời, cùng dạt về đường ranh giới xa thẳm giữa thiên đường và mặt đất. Amane cũng muốn đến đường ranh giới đó, cầu xin Chúa và mặt trăng cho sự tha thứ, dù biết từ lâu một điều xa xỉ như thế đã chẳng thể khát cầu.

Tâm trí anh nhớ về ngày nhận được tấm thiệp để trong tủ đựng ngăn giày của trường. Tấm thiệp màu hồng nhạt, hồng như cánh hoa anh đào mỗi độ xuân về, bên ngoài được trang trí bằng hình những cụm mây lãng đãng trôi, còn cạnh đó là những viên kẹo ngọt ngào. Khi ấy mọi thứ vẫn còn rất bình yên, hẳn rồi, thứ bình yên không chỉ là vỏ ngoài, thứ bình yên không giả tạo. Giờ Amane hiểu tại sao người gửi thư lại có thể tặng cho anh thứ đồ hợp khẩu vị đến vậy, kẻ trong nhà không tiếp xúc ít thì nhiều, đâu khó để biết được cơn thèm đường luôn đến với anh từ lúc mùa hạ bắt đầu cho tới khi lá vàng rơi rụng vào ba tháng sau. Tsukasa nhìn anh, mỉm cười. Lần đó ở trong mơ, nó chưa nói hết câu. "Em yêu anh" đâu phải là tất cả. Bản đầy đủ nhất phải là, em yêu anh. Em sẵn sàng làm ngược lại những điều Oedipus đã làm, vì anh.

Khoảnh khắc cậu con trai cả nhà Yugi mở tấm thiệp ra, mọi thứ đã chẳng bao giờ trở về bình thường được nữa.

Anh ngắm nhìn hình bóng mình năm mười bảy trong đôi mắt Tsukasa, và có lẽ nó cũng làm vậy, vì nó đã khẽ hôn lên mi mắt anh. Cái hôn tưởng như tích tụ hết thảy dịu dàng mà nó giữ. Sớm thôi, giông tố sẽ ập đến, còn Amane biết anh với Yashiro không thể vượt qua đợt sóng dữ lần này. Sau khi thông suốt mọi chuyện và quyết định mình cần phải làm gì, cảm giác tự nhiên rất bình thản. Dù chỉ là như thế trong giờ phút hiếm hoi này thôi, bởi lát nữa, lệ sẽ lại chảy dài trên gò má. Bình thản tới đau lòng.

Có những con người kì lạ. Có những con quỷ kì lạ.

Amane tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn vùi trong chăn ấm. Anh luôn có những giấc mơ báo mộng, mãi rồi thành quen. Phía ngoài, bình minh xám xanh chờn vờn bên cửa sổ. Amane lia mắt sang bên cạnh, Yashiro với Akira vẫn say giấc. Người anh thương đang ở đây, phập phồng những nhịp thở đều đặn lồng ngực trái. Da nàng trắng mịn, tóc mượt xoã trên gối. Akira còn nhỏ, chưa đến tuổi mười bảy, dù nó đã gọi mẹ bằng họ và cha bằng tên. Sớm muộn gì, nó cũng sẽ trở thành Tsukasa hoàn toàn. Amane không do dự, anh không cho phép mình do dự. Giờ phút này, biển cả lại tràn ngập. Nước xanh trong vắt, nắng đan thành lưới, cơ thể nhẹ hẫng được bao bọc trong cảm giác mát lành. Thật dịu êm.

Theo thần thoại Hy Lạp, Oedipus là kẻ đã giết cha rồi cưới mẹ mình. Anh hiểu ý nghĩa bức thư. Nhưng điều đó có nghĩa Tsukasa chỉ tính đến bước này thôi, mất đi Akira và nó sẽ không thể làm theo nội dung tấm thiệp nó đã gửi. Nếu cứ để mọi chuyện trôi như lẽ tự nhiên, tất cả những điều mà mộng tiên tri báo trước sẽ đến. Yashiro Nene sẽ chết, y hệt cách chúng đã để Amane năm mười bảy biết ngày mai anh sẽ bị cưỡng hiếp và đúng thế thật. Nghĩ thế, anh ngắm nhìn Akira. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt thạch anh, cặp má phúng phính và những ngón tay búp măng ngắn tũn.

Sau rồi anh đặt con mình nằm sấp trên giường, ra ngoài lấy thêm một tấm chăn nữa. Nếu cố gắng gỡ tấm chăn em đang giữ thì có thể em sẽ tỉnh dậy. Anh không muốn Akira mở mắt. Rồi anh quấn chiếc chăn mới tìm được quanh đầu em, quấn đủ chặt để làm em chết ngạt. Vừa quấn vừa khóc.

Anh cũng không muốn có thêm đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com