Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mười bốn ;

35.

ngày hôm đó tsukishima không đến trường. hắn và kageyama chỉ quanh quẩn trong phòng, nói chuyện xem phim chờ trôi qua hết một ngày.

kageyama lấy lại tinh thần rồi cứ quấn quanh hắn ríu rít hỏi hết chuyện này chuyện kia. tsukishima cũng vô cùng kiên nhẫn với cậu, không giống mấy hôm trước chê cậu nói nhiều, phiền tai hắn nữa.

hắn biết, qua đêm hôm nay, kageyama sẽ trở lại nguyên vẹn như lúc đầu, có đầy đủ ký ức lẫn định kiến về hắn.

không biết đến lúc đó rồi có còn muốn hắn hay không.

tsukishima nghĩ đến đó chợt thấy hơi suy sụp, vùi đầu vào vai kageyama đang ngồi trước mặt, thở hắt một hơi dài.

"như thế này" hắn đột nhiên nghẹn tức trong lòng. "...làm sao anh từ bỏ được."

lỡ ngày mai kageyama lớn quyết định dứt áo ra đi thì đối với hắn chẳng khác nào bị tuyên án tử. bệ hạ cao quý lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ có thường dân như hắn là không có chút bản lĩnh nào, phải khổ lụy là điều có thể đoán trước.

kageyama cúi đầu nghịch những ngón tay của hắn, chợt chậm rãi mở miệng hỏi: "tsukishima, anh có thích em không?"

trái tim của hắn nảy lên mấy nhịp dồn dập, tựa như đang thay chủ nhân đưa ra đáp án, chỉ có điều tsukishima vẫn cương quyết mím môi không nói một lời nào.

nhưng nhóc con lại không hề tức giận hay nũng nịu, chỉ nghiêng đầu cười với hắn, chân thành nói: "em bây giờ thật sự rất thích anh."

sau đó kéo tay tsukishima đặt lên trái tim mình. "anh ấy sau này cũng vậy."

"vậy nên đến khi đó, anh hãy bày tỏ thành thật một chút nhé."

"bởi vì anh ấy rất ngốc, hơi tự ti, cũng sợ rằng anh không yêu anh ấy."

bé con nghiêm chỉnh dặn dò, bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay tsukishima ghì thật sát vào ngực trái.

buổi tối mùa đông rất lạnh. cơ thể tsukishima trước giờ mang tính hàn, da thịt lúc nào cũng như ngâm trong nước đá. vậy mà lúc này những đầu ngón tay hắn đang chạm lên vải áo lại nóng bừng bừng. dường như kageyama vừa thắp một ngọn lửa đặt vào ngực hắn, lặng lẽ truyền cho hắn hơi ấm mà không thiêu trái tim tsukishima cháy rực thành tro.

"được." tsukishima giả vờ quay mặt đi lau đôi mắt hơi ướt nước, ngượng ngùng đến mức vành tai đã bắt đầu ửng đỏ.

nhóc ngốc nghếch trước mặt vẫn giữ thái độ vô tư hoạt bát đó, bất chợt nghiêng đầu đến trước mặt hắn, tặng cho hắn một chiếc thơm vào má.

36.

tối đó hai người ngủ thật sớm. đến khi tsukishima tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu.

hắn theo phản xạ bao ngày nay đưa tay sang phần giường bên cạnh vỗ nhẹ. bàn tay vừa chạm vào cơ thể người kia, tsukishima như chợt tỉnh giấc, ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp một đôi mắt trong xanh lay láy đang lặng lẽ dõi theo mình.

bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu tsukishima mới dần tìm lại được giọng nói: "...về rồi à?"

"ừ." kageyama bình tĩnh gật đầu. "đã trở về như cũ rồi."

tsukishima lật người sang bên còn lại, dùng hai tay che kín khuôn mặt, mãi hồi sau mới lầm rầm nói nhỏ: "vậy thì tốt."

cảm giác hụt hẫng đúng là không dễ chịu chút nào.

kageyama không nói thêm một lời nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chằm chằm vào hắn. vài giây sau, tsukishima nghe tiếng vải sột soạt bên cạnh, kế đến là cơ thể mềm mại ấm áp dán sát bên mình.

trái tim ngay lập tức nảy lên đến cổ họng, bật thành một âm thanh nhỏ như tiếng nấc.

"cậu không có gì để nói à?" kageyama nhíu mày nhìn hắn. "tớ đã thức từ sớm để chờ cậu đó."

"nói cái gì?" tsukishima lại muốn bắt đầu thói quen ăn nói vòng vo, dùng miệng lưỡi của mình để chèn ép kageyama cho xong chuyện. nhưng chẳng hiểu sao người nọ vừa ấm ức cau mày như muốn dỗi là hắn lại bắt đầu lúng túng không thôi.

ai nói thói quen được tạo trong ba mươi ngày là đồ nói dối! chỉ mới chăm nhóc con thích hờn mát có hơn một tuần mà tsukishima đã bị tập thành thói nhịn nhục cúi đầu rồi!

hắn tự mắng chửi mình không có tiền đồ ba lần trong lòng, sau đó hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ bình thản nhất có thể.

"ngoài chuyện tôi thích cậu ra thì chẳng còn gì để nói hết."

tsukishima suýt nữa cắn vào lưỡi mình.

này này này sao mà run đến mức lạc cả giọng vậy trời ơi?

37.

kageyama yên lặng không đáp, nghiền ngẫm một lúc lâu mới cẩn trọng hỏi lại: "cậu thích tớ à?"

"..." phóng lao thì phải theo lao. huống hồ giờ hắn cũng không còn đường quay đầu nữa, bất lực nói: "đúng vậy. tôi thích cậu từ lâu rồi."

câu tỏ tình đã lặp đi lặp lại vô số lần trong suy nghĩ, đến lúc nói ra đột nhiên lại nhẹ nhõm đến nhường này. tsukishima còn chưa kịp thở dài tự an ủi chính mình đã bị ánh sáng trong đôi mắt người kia thu hút.

kageyama lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình thẳng thắn từ người không bao giờ nghĩ đến, đầu óc đã ngốc nghếch lại càng ngốc nghếch hơn, mặt đỏ tía tai ngồi ngẩn ra với hắn, rõ ràng rất vui vẻ nhưng lại xấu hổ đến độ không thể nói một lời nào.

tsukishima ngớ người nhìn cậu mấy giây, thật sự không nén được tiếng cười.

trong trái tim như có ai đánh rơi bình mật, vừa ngọt ngào lại vừa thơm.

"tôi rất thích cậu." hắn tiến lên một đoạn, cong cong khóe môi nhìn vào mắt kageyama thật lâu, sau đó trả lại cho cậu nụ hôn tối qua vẫn còn mắc nợ.

kageyama chính thức nổ tung, xấu hổ ngượng ngùng co quắp trong tay hắn, nhưng vẫn dụi đầu vào cổ tsukishima lí nhí đáp lại: "thực ra tớ cũng thích cậu nhiều lắm."

tsukishima cuối cùng cũng chờ được người yêu thương quay trở về rồi, còn có thể nói những lời mình muốn nói.

thật là tốt quá đi thôi.

37.

tsukishima ngủ một đêm thức dậy, tuy không còn bé con quấn người nữa, nhưng đổi lại được một cậu bạn trai vô cùng đáng yêu xinh xắn.

thực ra thì...cũng không chắc lắm? hắn đơ mặt nhìn kageyama ngồi trên giường đang đưa tay về phía mình, dáng vẻ xụ mặt phồng má không khác nhóc tobio kia một li nào, hờn dỗi ngoe nguẩy hỏi hắn: "tại sao cậu không bế tớ?"

tsukishima: "..." mẹ nó, có biết cậu nặng bao nhiêu cân không?

nhưng tsukishima là đồ mềm lòng đáng khinh, nên hắn không dám nói câu nào, chỉ biết tuyệt vọng đưa tay ra để cục cưng lớn này nhào vào ngực, thầm niệm nam mô trời phật hiển linh đừng để con gãy một đốt sống nào.

kageyama đung đưa trên người hắn, chốc chốc lại dụi dụi mũi lên mặt tsukishima một lần, thỏ thẻ hỏi hắn lần thứ một nghìn lẻ một trong ngày: "cậu có thích tớ hông?"

"có thích." tsukishima miệng khô lưỡi đắng cũng phải cố mà đáp lại.

"cậu thích tớ nhiều hơn" người được ôm đột nhiên nhíu nhíu mày có vẻ không vui "hay là thích tobio kia nhiều hơn?"

"giống nhau hết mà." đều là bé con đáng yêu của hắn cả.

"không giống nhau." kageyama không đồng ý, nhất quyết bắt hắn phải nói cho ra lẽ.

tsukishima sờ sờ tóc cậu, tự dưng nghĩ tới lời nhóc con vừa cười vừa nói với mình tối qua, anh ấy rất ngốc, hơi tự ti, cũng sợ rằng anh không yêu anh ấy.

cảm giác vừa ngọt vừa chua đông đặc ở đầu lưỡi. tsukishima không thèm đôi co tranh luận với cậu nữa, quyết đoán cúi đầu dán lên môi kageyama, tặng cho nhóc nhiễu sự một nụ hôn ngộp thở.

bé ngốc nghếch hắn nói gì cũng không hiểu, thì cứ dùng hành động để chứng minh vậy.

thời gian của bọn họ còn rất dài. tsukishima không lo lắng gì, hắn có thể hôn cậu thêm một ngàn lần, nói yêu cậu thêm một vạn lần nữa.

đến khi nào bé con nguyện ý tin tưởng hắn mới thôi.

17.09.2024

end.









____

hiuhiu muốn viết cái plot tobio hoá bé xong được nâng niu chiều chuộng lâu rùi  mà giờ mới viết được.

thực ra năm tobio 14 tuổi mình định cho gặp cả bên aoba josai để nói chuyện giải quyết hiểu lầm này kia nhưng mà lười quá. fic này mình chỉ muốn ngắn ngắn gõ nhanh hoàn nhanh thôi (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

hông biết mọi người có để ý hông, tsukishima lúc nào đầu fic cũng stundere một chút nhưng mà hông thể giữ được sự stun đó đến cuối vì mình quá iu tobio và mình muốn tsukishima cũng phải simp tobio như mình 🫶🏻

anw lại thêm một chiếc fic gõ vội hoàn rồi. cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. hi vọng mình sẽ còn gặp nhau ở một chiếc fic khác nhe (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com