7
Gần đây, Tóc Tiên càng ngày càng không ổn.
Đồng Ánh Quỳnh phát hiện cô thường xuyên nhìn vào điện thoại, dành nhiều thời gian hơn để đờ đẫn trong văn phòng, thậm chí có một ngày cô còn đi hai chiếc giày khác màu đến công ty.
Buổi sáng người khác hoảng sợ phạm sai lầm Đồng Ánh Quỳnh có thể hiểu, nhưng Tóc Tiên tuyệt đối không có khả năng mắc sai lầm.
Có vẻ như cô và bạn gái chưa làm hòa.
Lý do cuối cùng cho sự hả hê ban đầu hay yếu tố mấu chốt khiến Đồng Ánh Quỳnh có thể mừng rỡ là cô hoàn toàn biết rằng hai người kia không có khả năng chia tay! Tuyệt đối không có khả năng!
Vì vậy, có thể Tóc Tiên bị người ta "vứt bỏ" một lần, Đồng Ánh Quỳnh mới cảm thấy được xả giận — nhưng mọi việc đang dần phát triển theo chiều hướng không mong muốn, Đồng Ánh Quỳnh nhất định phải dính líu một chút, làm cho hai người làm hòa.
"Xảy ra chuyện gì, sao số điện thoại của Lan Hương lại không tồn tại?"
Đồng Ánh Quỳnh đẩy cửa văn phòng của Tóc Tiên ra thì nhìn thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn khung ảnh trên bàn làm việc.
Ánh mắt Tóc Tiên dời đến mặt Đồng Ánh Quỳnh, hàng mi mảnh khẽ chớp, "Em ấy đã bỏ điện thoại trước khi về nhà."
"Còn có chuyện như vậy? Vốn tưởng chỉ nóng nảy cãi nhau một chút thôi rồi hai người sớm đã làm hòa, không ngờ Lan Hương lại kiên quyết rời đi như vậy, rốt cuộc tình huống của hai người như thế nào?"
Đồng Ánh Quỳnh kéo ghế tựa trước bàn làm việc, đặt mông ngồi xuống rồi lại tiến lên một bước, hai tay chống lên mép bàn, vẻ mặt chân thành, tha thiết như đại ca tốt quan tâm đàn em.
"Cậu biết đấy, tôi là người từng trải, nói ra đi để tôi còn giúp cậu phân tích xem làm cách nào để theo đuổi lại Lan Hương."
Tóc Tiên không thích nói chuyện riêng tư trong giờ làm việc, vì vậy cô lạnh lùng liếc nhìn Đồng Ánh Quỳnh.
"Cậu đã tìm người giải quyết vấn đề thanh toán hệ thống chưa?"
Đồng Ánh Quỳnh xua tay, nhìn thời gian trên điện thoại — đã 4 rưỡi chiều thứ sáu, ai mà còn tâm tư làm việc?
"Không vội, hôm nay là thứ sáu, thứ hai tuần sau nói tiếp, cậu biết rồi đấy, hợp tác với mấy ngân hàng kia họ chẳng bao giờ vội vàng cả, còn cậu thì chuyên thúc giục bọn họ. Không phải nói cậu với Lan Hương đâu."
Tóc Tiên: "Tôi rất bận."
"Không tiếp khách."
Đồng Ánh Quỳnh hừ hừ hai tiếng, bận còn ngẩn ngơ nhìn khung ảnh?
Nhưng cô cũng không nói trắng ra vì cô biết Tóc Tiên hoàn toàn không phải người như vậy — không phải trầm mặc kiệm lời mà là chuyện gì cũng để trong lòng.
Khi còn học đại học, Tóc Tiên là nhân vật nổi tiếng trong trường, không biết có bao nhiêu người theo đuổi, mê mẩn cô. Nếu cô giống khối băng như bây giờ, liệu những người đó còn hăng say được như thế?
Vừa đến trận bóng rổ, không riêng gì nữ sinh trong trường mà vô số các fan girl đến từ khắp các đại học trong thành phố cũng đến xem Tóc Tiên.
Chỉ là lúc gây dựng sự nghiệp ăn đủ mọi khó khăn vất vả, Đồng Ánh Quỳnh chịu trách nhiệm phát triển kinh doanh, còn Tóc Tiên tập trung vào nghiên cứu và phát triển công nghệ. Điều đó cũng khiến tính cách của Tóc Tiên trở nên điềm tĩnh, kiệm lời hơn.
Với tư cách là một người chị em tốt, là một cộng sự, Đồng Ánh Quỳnh có nghĩa vụ nhắc nhở Tóc Tiên:
"Này, người câm không nói gì thì không có đủ tư cách để yêu đương."
Đồng Ánh Quỳnh chống tay đứng dậy, các đốt ngón tay thon dài gõ hai tiếng lên bàn gỗ màu nâu rồi rũ mắt nhìn Tóc Tiên.
"Có điều, hình như cậu cũng không quan tâm lắm, vậy hoan nghênh tham gia câu lạc bộ hội những người độc thân."
Tóc Tiên mím môi, không nói gì.
Trước khi ra khỏi cửa, Đồng Ánh Quỳnh đột nhiên bị gọi lại.
"Buổi tối uống rượu."
Đồng Ánh Quỳnh cong môi, biết ngay Tóc Tiên sẽ không nhịn được mà.
Đối với Lan Hương, người này lúc nào Tóc Tiên cũng nhẫn nại như vậy.
Khoảng 11 giờ tối, Tóc Tiên mới về nhà.
Hai người đều uống rất nhiều nhưng mấy năm nay Đồng Ánh Quỳnh đi giao tiếp xã giao nhiều nên tửu lượng vô cùng tốt, cô tìm một tài xế lái xe thay đưa Tóc Tiên về nhà trước.
Người say rất nặng, Đồng Ánh Quỳnh vừa đỡ Tóc Tiên vừa phải mò chìa khóa trong túi cô.
Một bên đùi ngứa ngáy, Tóc Tiên say rượu hỏi, "Lan Hương?"
Vốn Đồng Ánh Quỳnh đang "vác nặng đi về phía trước", hoàn toàn không có sức để trả lời, nhìn thấy chìa khóa còn chưa kịp lấy, một giây sau, cô đã bị người đó đẩy ra đến choáng váng.
"Đừng chạm vào tôi."
Tóc Tiên loạng choạng lùi về phía sau, tay không ngừng khua loạn ngăn không cho đối phương đến gần.
"Tôi có vợ rồi."
Đồng Ánh Quỳnh dựa vào cửa sắt thở không nổi, nhìn Tóc Tiên với mái tóc đen bù xù và gương mặt đỏ bừng, thầm nghĩ mình đã làm nên tội tình gì.
Tội nhiều chuyện sao?
Nhưng cả đêm nay Đồng Ánh Quỳnh chẳng hề nghe được lý do gì khiến hai người chia tay, Tóc Tiên bận bịu uống rượu, còn số Đồng Ánh Quỳnh tốt hơn một chút, đi cùng những người bạn khác đến quán bar thì được mỹ nhân cực phẩm chưa bao giờ gặp qua đến bắt chuyện.
Tóc Tiên không ngẩng đầu lên, đáng thương thay cô tự khiến mình dở khóc dở cười, người ta rời đi dứt khoát cũng phải thôi.
"Mẹ kiếp, nhậu nhẹt cả đêm còn chưa đánh, bây giờ lại muốn có vợ."
Nghe thấy giọng nói của Đồng Ánh Quỳnh, động tác của Tóc Tiên mới dừng lại, chớp mắt rồi lại nghe Đồng Ánh Quỳnh nói.
"Cậu muốn sao? Đáng tiếc người ta vốn không muốn làm vợ cậu."
Tóc Tiên ngây người, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trong lòng Đồng Ánh Quỳnh tức giận đến mức nói thẳng như vậy, cô cảm thấy hơi hối hận, lúng túng nhìn Tóc Tiên, phát hiện con người đen sâu thẳm của người ấy vậy mà có những vệt sáng long lanh.
"Fuck! Không phải là cậu muốn khóc... Không phải, ý tôi là, Lan Hương chỉ là bạn gái cậu, chưa phải là vợ!"
Đồng Ánh Quỳnh nỗ lực tìm biện pháp, "Không phải nói là em ấy không muốn làm đâu, Tóc Tiên, chúng ta ngoan ngoãn, cậu đừng vội nhé!"
Một câu nói nhẹ nhàng thế nhưng lại khiến Tóc Tiên khóc.
Khi công ty có nguy cơ bị khủng khoảng lần hai, Tóc Tiên đi theo Đồng Ánh Quỳnh khắp nơi trắc trở nhận hết mọi lạnh nhạt, nhất thời sự việc không có chỗ để xoay chuyển, Đồng Ánh Quỳnh lo lắng đến khóc thế nhưng Tóc Tiên vẫn vừa hút thuốc vừa an ủi.
"Tất cả sẽ trôi qua nhanh thôi."
Cái này tính là gì.
Song dù sao cũng hù dọa người khác, Đồng Ánh Quỳnh gãi đầu,
"Chìa khóa đâu?"
Tóc Tiên lấy chìa khóa trong túi ra, ngón tay trắng nõn run rẩy đưa cho Đồng Ánh Quỳnh.
Đồng Ánh Quỳnh mở cửa hộ tống cô vào, thấy con mèo bự trong ổ mèo, cười nói: "Cậu còn nuôi mèo..."
Nghĩ đến điều gì đó, Đồng Ánh Quỳnh cố ý thấp giọng, vì để đánh lừa Tóc Tiên say rượu rằng Lan Hương vẫn là bạn gái của cô, rằng Lan Hương chưa chia tay với cô nên Đồng Ánh Quỳnh nói nàng đang nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ.
Vì thế Đồng Ánh Quỳnh phải rón rén, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ để không làm phiền bạn gái người ta.
Ai ngờ, Tóc Tiên khàn giọng nói: "Cậu nói đúng, em ấy không cần tôi nữa."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com