Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 1.3: Gặp mặt

Đặng Tri huyện từ từ gấp phong thư lại. Đồng liêu của ông ta sao lại đến vào đúng lúc khó khăn này? Hơn nữa sao phải cải trang? Hay đã xảy ra sự chẳng lành? Tri phủ đại nhân vốn nổi tiếng với cách thức làm việc không theo lẽthường, khéo Địch Tri huyện này được cử đến Mậu Bình để điều tra việc cơ mật nào đó. .. Liệu ông ta có nên cáo ốm? Không nên. Việc này sẽ khiến toàn bộ người trong phủ nghi ngờ, bởi sáng nay ông ta vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Đặng Tri huyện nhanh chóng uống nốt chén trà. Ông ta cảm thấy khá hơn, giọng nói gần như trở lại bình thường khi ra lệnh: “Rót thêm một 1 chén trà và chuẩn bị trang phục cho ta!” 

Lão quản gia giúp Đặng Tri huyện thay bộ áo dài gấm nâu, đưa cho ông ta chiếc mũ vuông đen. Đặng Tri huyện siết đai thắt quanh eo. “Ngươi hãy mời Thẩm tiên sinh vào”, ông ta nói. “Ta sẽ tiếp khách trong thư phòng này. " 

Ngay khi lão quản gia rời đi, Đặng Tri huyện bước tới chỗ chiếc trường ký bằng gỗ mun vẫn dùng tiếp khách. Nó được kẻ sát vách, ngay dưới bức tranh thủy mặc lớn. Ông ta ngồi xuống bên góc trái trường kỳ, từ đây chỉ nhìn thấy một phần bức tứ bình phong. Đặng Tri huyện quay trở lại án thư. Thật may lúc này bước chân ông ta đã trở lại vững vàng. Nhưng liệu tâm trí còn giữ được sáng suốt như bình thường? Ngay khi ông ta đứng đó với những luồng suy nghĩ mông lung, cửa thư phòng bật mớ. Lão quản gia bước vào, trên tay cầm tấm danh thiếp màu đó đề rõ hai chữ tỉnh danh “Thẩm Mặc ” ,còn góc dưới bên trái thì đe chức danh “Thương lái”. 

Theo sau là một nam nhân tưởng cao, vai 
rộng, bộ râu ba chòm đen nhánh. Người này cúi chào ông ta, hai tay thu trong ống áo xanh đã bạc màu. Chiếc mũ đen sờn cũ không tiết lộ thông tin gì về phẩm tước, cấp bậc của người đội. Đặng Tri huyện cúi chào đáp lễ, nói mấy câu thăm hỏi khách sáo rồi mời khách ngồi xuống trường kỉ, bên trái bàn trà. Bản thân Đặng tri huyện ngồi xuống bên phải, ra hiệu cho lão quản gia lui ra để hai người bàn chuyện riêng.

Khi cửa đã khép lại, khách nhân nhìn Đặng Tri huyện với ánh mắt sắc bén và tình anh, cất giọng trầm khoan khoái, “Từ lâu tại hạ đã mong có dịp được tiếp chuyện Đặng đại nhân. Ngay khi còn ở kinh thành, tại hạ đã nghe tiếng đại nhân là một thi nhân xuất chúng và một vị quan vô cùng anh minh.”

Đặng Tri huyện cúi đầu tỏ ý cảm tạ.

“Địch đại nhân quả khen.” Đặng Tri huyện nói. “Tại hạ cũng chỉ làm vài ba câu thơ cho vui nhân lúc nhàn rỗi mà thôi. Không dám mơ tưởng lại được một vị đồng liêu bận rộn, nổi tiếng am hiểu thơ văn, lại là một thần thám như Địch đại nhân để mắt đến.”

Đặng Tri huyện ngừng một lúc, cơn chóng mặt đang quay trở lại khiến ông ta cảm thấy khó mà trò chuyện theo lễ như thường. Đặng Tri huyện lưỡng lự một chốc rồi nói tiếp, “Tri phủ đại nhân có viết rằng Địch đại nhân cải trang vi hành phải chăng là đang điều tra một vụ án nào đó? Thứ lỗi cho tại hạ đường đột, nhưng. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com