Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Hiện tại có thể nói Ly Trân thật sự có xúc động muốn làm thịt Phong Phác San. Nếu trong tay nàng có đao thì chắc Phong Phác San cách vận mệnh thịt vụn cũng không xa.

- Ngươi... - Ly Trân không ngừng tự nói với mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếm tấu kia của Phong Phác San thì cơn tức vừa nguôi lại nổi lên, nàng hít sâu một hơi - Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đừng tìm ta và nói rằng ngươi thích ta, ta không tin - Bị nàng ta thích cũng là một loại tra tấn. Âm hồn không tiêu tan quả thực là từ dùng để miêu tả Phong Phác San này.

Phong Phác San vừa nghe xong thì không vui, ta thích ngươi thì sao? Ta không thể thích ngươi sao? Chúng ta cũng không phải là nhân thú luyến (tình yêu giữa người và thú), tại sao không thể?

- Ly Trân, ta cứ muốn thích ngươi thì ngươi có thể làm gì ta? Hôm nay ông nói cho ngươi biết, ta chỉ nhận định ngươi, muốn chạy trốn cũng không có cửa. Hoặc là ta chết, nếu không ngươi đừng mơ tránh được lòng bàn tay của ông! Nếu ngươi thích người khác thì ông liền làm thịt người ngươi thích! Ta mặc kệ, ngươi tin cũng được, không tin cũng xong, dù sao ngươi chỉ có thể là người của ta, sống chết đều là - Phong Phác San nói như lẽ đương nhiên, không chút cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao nàng vốn là cầm thú, có gì phải giả dạng?

Phong Phác San sẽ không phải kẻ ngờ ngệch mà đi nói mấy lời dối trá làm người ta buồn nôn, cái gì mà "ngươi hạnh phúc ta cũng hạnh phúc, ngươi vui vẻ ta cũng mừng thầm, cho dù ngươi không yêu ta cũng không sao, chỉ cần ngươi nhớ rõ có một người như ta thì tốt rồi". Mẹ kiếp! Giả tạo muốn chết.

Cho dù dưa hái xanh không ngọt (tình yêu cưỡng ép thì không đẹp) thì Phong Phác San nàng cũng muốn xoay chuyển, không ngọt? Không sao cả, có cái ăn thì tốt rồi.

Hơn nữa đây chính là ở trong mộng của bản thân, nàng có cái gì không dám nói chứ!

Ly Trân thiếu chút nữa tắt thở, bị thổ lộ như vậy thì người khác đã phải cao hứng, nhưng nàng một chút cũng không cảm thấy thế, quả thực là từ ngữ của vô lại! Một nữ tử có thể trắng trợn nói ra những lời như vậy mà mặt không đổi sắc, Ly Trân không thể không bội phục, hơn nữa đối tượng còn là một nữ nhân.

- Ta là nữ! – Ly Trân thật sự không hiểu nổi bốn cầm thú rốt cuộc nghĩ gì lại muốn dính chặt lấy bốn hoa khôi các nàng? Không phải ban đầu chỉ vì muốn lấy tiền thôi sao? Ly Trân cảm thấy có một số việc cần phải nói rõ ràng, nàng không định chơi cùng Phong Phác San một trò chơi lâu như vậy. Nàng chơi không nổi!

Phong Phác San chớp mắt, nàng có chút không hiểu ý nghĩ của Ly Trân, không phải nói ngày nghĩ gì đêm mộng nấy sao? Dựa theo tưởng tượng ngày thường của nàng thì Ly Trân hẳn đã phải sắp sẵn tư thế chờ nàng lâm hạnh mới đúng chứ, sao lại nói nhiều như vậy? Lại còn toàn thứ vô nghĩa!

- Ngươi có điểm nào giống nam? - Phong Phác San khó hiểu - Ta chỉ biết ngươi là Ly Trân, là nam hay nữ không quan trọng, người ta thích là Ly Trân, cũng chỉ là Ly Trân.

Lúc này đến lượt Ly Trân nói không nên lời, bản thân nàng đối xử với Phong Phác San không thể nói là rất tốt, vì sao nàng ta lại thích nàng?

"Ly Trân, chỉ là Ly Trân". Vì sao nghe một câu này lại khiến tâm nàng chấn động lợi hại?

- Vì sao là ta? – Câu này Ly Trân nói rất nhẹ, hơn nữa cũng không như đang chất vấn, giống như đang cảm thán.

Phong Phác San nhìn nét mặt Ly Trân nhu hòa dần, trong lòng cũng thấy như có dòng nước ấm chảy qua. Vì sao chỉ là mộng? Vì sao chỉ là mộng? Oa, đáng tiếc!

- Xuyên qua ngàn năm, ta cũng chỉ đối mặt với ngươi mới có cảm giác hít thở không thông! - Phong Phác San nhắm mắt lại, dần dần mất đi ý thức, thần trí cũng bắt đầu không rõ ràng – Tim...chưa từng đập mạnh như vậy... - Nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.

Ly Trân là bị câu cuối cùng của Phong Phác San là chấn động. "Xuyên qua"? "Ngàn năm"? Cái gì là xuyên qua, nàng không hiểu, nhưng ngàn năm, nàng không thể tưởng tượng được.

Còn nhớ lúc mới gặp, bốn người các nàng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, thường xuyên nói những lời bản thân nàng nghe không hiểu, chẳng trách có thể thản nhiên thừa nhận chuyện mình thích nữ tử, ngàn năm sau...là thế giới như thế nào?

Ly Trân kinh ngạc ngây người, tâm tình phức tạp, ánh mắt dò xét nhìn Phong Phác San, không nói lời nào. Có một số việc nhất định chỉ có thể để ở trong lòng. Ly Trân nhìn Phong Phác San đã ngủ say thì cũng dỡ xuống phòng bị trên mặt.

Ly Trân chậm rãi tiêu sái đi lại gần, cẩn thận chỉnh trang cho người đang ngủ. Tuy rằng trên mặt đầy những nốt đỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra nét thanh tú. Phong Phác San không giống của nàng, nếu không nhìn kỹ thì thật sự rất khó nhìn ra nàng ta là nữ tử. Nhớ tới của hành động vô sỉ và những lời khó nghe của nàng ta thì khuôn mặt lạnh lùng của Ly Trân lại hiện lên một nụ cười ôn hòa hiếm có, đáng tiếc Phong Phác San không thấy được.

Cởi trói dây thừng, Ly Trân thấy ngấn hồng trên da thịt mềm mỏng thì nhướn mày, trong lòng hơi có chút không thoải mái. Xem ra ba người kia xuống tay cũng hơi mạnh!

Như chợt nghĩ ra điều gì, sắc mặt Ly Trân hơi tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nhìn Phong Phác San. Nàng lại có thể bất bình thay Phong Phác San này?

Áp chế xao động bất an trong lòng, cố nén xuống ý niệm chạy trốn trong đầu, Ly Trân rút ra một bao vải từ trong lòng, ngân châm lóe sáng, đâm vào mép tai Phong Phác San. Nhẹ nhàng động châm, vẻ mặt chuyên chú.

Phong Phác San chỉ cảm thấy hơi đau, tỉnh lại một chút, mơ hồ nhìn thấy lọn tóc dài của Ly Trân lướt qua cổ mình, khuôn mặt của người kia gần khuôn mặt nàng trong gang tấc, bờ môi hồng như được đánh bóng. Phong Phác San như ma xui quỷ khiến rướn lên hôn một cái vào đó.

Tư vị này...thật mất hồn! - Đầu óc Phong Phác San sớm đã không thể nghĩ ngợi, vốn chỉ định chạm một cái nhưng giờ càng ngày càng dán chặt - Mộng này...thật quá đẹp...quá duy mĩ! Ta có thể hôn môi Ly Trân? Lâu thêm một chút nữa thôi!

Ly Trân thấy Phong Phác San đang ngủ nên cũng không phòng bị, nhưng nụ hôn bất thình lình vừa xảy ra làm cho Ly Trân suýt trợn tròn mắt, tim nhất thời ngừng đập. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì Phong Phác San đã cắn vào môi của nàng, còn liếm một chút.

Ly Trân cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, nụ hôn đầu tiên của nàng lại bị mất vô duyên vô cớ như vậy! Nhu tình, ôn hòa cái gì lại biến mất, mặt nàng đã đen không thể đen hơn. Một lưỡi dao vung lên, sẵn sàng bổ vào Phong Phác San.

Nhìn Phong Phác San đã ngất xỉu, Ly Trân hận không thể cắt lưỡi của nàng ta. Lớn từng này nàng chưa từng bị ai hôn qua, bây giờ lại bị Phong Phác San nhân cơ hội cướp đi nụ hôn đầu tiên, sao nàng có thể không phẫn nộ!

Đặt tay lên môi, nhớ lại ấm áp trong nháy mắt vừa nãy, lòng Ly Trân rối bời. Tim nàng đập rất nhanh, hô hấp cũng không tự nhiên. Nhớ tới cái cắn khẽ của Phong Phác San, Ly Trân chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng nảy nở trong lòng. Đôi môi phấn hồng, phiêm phiếm trong suốt.

Dựa vào cái gì lại để nàng tập kích mình? Dựa vào cái gì mình lại bị cắn một cái? Tuy rằng cũng không phải là rất đau nhưng vẫn rất không thoải mái.

Bốn bề vắng lặng, ban đêm thật yên tĩnh.

Ly Trân đột nhiên nảy lên một ý tưởng trong đầu, nụ cười lại hiện lên trên môi. Nàng nhổ ngân châm ở mép tai Phong Phác San, nghĩ tới cảnh tượng có thể thấy ngày mai thì tâm tình lại tốt lên. Cất ngân châm rồi chỉnh trang lại cho Phong Phác San, trên mặt có chút trầm tư, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, Ly Trân cúi người xuống.

- Ta sẽ tin ngươi một lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com