Chương 12: Lãng phí đáng xấu hổ
Chương 12: Lãng phí đáng xấu hổ
Đối với suy nghĩ này, ba người đều có thể hiểu được. Trong quan hệ chủ nhà và người giúp việc ít nhiều sẽ xảy ra mâu thuẫn. Mỗi chủ nhà đều nghĩ biện pháp hạn chế vấn đề này. Kiều Ỷ Hạ buông trà sữa trong tay xuống, vỗ nhẹ tay Trần Niệm Vi, ý bảo cô yên lòng, sau đó thấp giọng nói: "Tôi ra ngoài một chút."
Trần Niệm Vi là một cô gái đoan trang xinh xắn, nếu không phải vì việc này, cô sẽ như bao bạn bè đồng trang lứa khác, có những năm tháng thanh xuân tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi Kiều Ỷ Hạ ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn ba người đều lâm vào trầm mặc. Lúc đầu Lộ Tây Trán không nói lời nào, Thương Lục cũng không dám mở miệng, về sau cậu ta thật sự cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, bắt đầu hỏi thăm Trần Niệm Vi vài vấn đề này nọ. Hiển nhiên, Lộ Tây Trán không hứng thú với những chuyện này.
"Lão đại về rồi."
Thương Lục nhìn Kiều Ỷ Hạ đang chầm chậm đi đến, khóe miệng kéo ra một đường cong đẹp mắt, vô cùng đẹp trai. Bàn bên cạnh có hai nữ sinh nhìn chằm chằm cậu ta, giống như đang bàn luận gì đó, thỉnh thoảng còn che miệng phát ra tiếng cười.
Trước mặt Lộ Tây Trán đột nhiên xuất hiện một chiếc bình thủy tinh, phía trên là nắp mở tiện lợi, giữa bình còn có một hàng chữ tiếng Anh xinh đẹp. Thương Lục như có điều suy nghĩ gật đầu: "Lão đại, thì ra chị đến cửa hàng bên cạnh mua sữa tươi, bên đó bán sữa tươi ngon lắm, em rất thích, lão đại thật hiểu em." Lập tức cầm bình thủy tinh muốn mở nắp.
"Dừng tay." Kiều Ỷ Hạ đạm nhạt nói: "Liên quan gì cậu."
Thương Lục bất mãn rút tay về, khẽ hừ một tiếng. Trước đây cậu ta từng nhiều lần nói với Kiều Ỷ Hạ rất thích sữa tươi ở cửa hàng kia, cho nên lần này hiểu lầm là chuyện bình thường nha.
Chỉ thấy Kiều Ỷ Hạ mở nắp bình ra, sau đó cắm ống hút vào, lần nữa đẩy đến trước mặt Lộ Tây Trán: "Lộ giáo sư sẽ thích đấy."
Lộ Tây Trán nhìn bình sữa trước mặt, chớp chớp mắt, sau đó ấm áp nói: "Cảm ơn."
Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng cầm bình thủy tinh đặc biệt xinh đẹp. Nàng cắn ống hút uống một ngụm sữa tươi, không biết có phải do ảo giác, Thương Lục cảm thấy khóe miệng lạnh băng của nàng tựa hồ xuất hiện độ cong hiếm thấy. Lộ Tây Trán lại mở miệng, lần nữa nói: "Trần tiểu thư, chúng tôi đến nhà cô xem một chút?"
Trần Niệm Vi buồn rầu nhíu mi: "Tôi chỉ xin phép nghỉ hai tiếng, nếu lại nghỉ nữa, ông chủ sẽ đuổi việc. Trong nhà chỉ còn một mình ba, tôi sợ mọi người đến sẽ làm ông ấy kích động." Cô đau khổ lắc đầu: "Tôi gần như đã mất tất cả, không thể lại mất việc, nếu không, cũng không biết làm sao nuôi sống gia đình. Hy vọng các cô thông cảm."
Hiển nhiên Thương Lục không hài lòng với câu trả lời này, phá án là công việc giành giật từng phút từng giây, còn chậm trễ một ngày, chính là cho hung thủ cơ hội tiếp tục gây án. Lộ Tây Trán ngược lại ung dung gật đầu: "Không sao cả, vậy ngày mai đi."
Sau khi Trần Niệm Vi rời khỏi, Thương Lục buồn rầu gãi đầu. Theo lời Trần Niệm Vi nói, hung thủ lần này là một kẻ vô cùng hung hãn. Cậu ta thật không biết nếu còn chậm trễ sẽ có bao nhiêu người vô tội bị hại. Lúc này, hai nữ sinh tóc dài bàn bên cạnh có chút ngượng ngùng đi tới, trên gò má còn có chút đỏ ửng. Cô gái mắt to ngại ngùng hỏi số điện thoại Thương Lục, hỏi có thể cùng cậu ta làm bạn được không. Thoạt nhìn không phải lần đầu tiên Thương Lục gặp loại chuyện này, rất hào phóng viết số điện thoại xuống. Sau đó cô gái hưng phấn ôm tờ giấy vào lòng, trở lại chỗ ngồi.
"Thật chuyên nghiệp." Kiều Ỷ Hạ ngoắc ngoắc khóe môi trêu chọc.
Thương Lục lúng túng cười cười: "Dù sao cũng không thể từ chối." Thương Lục nhìn Lộ Tây Trán đang chăm chú uống sữa tươi, đột nhiên mở to hai mắt hỏi: "Lộ giáo sư, hiện tại xem như chúng ta đã có hiểu biết cơ bản về tên hung thủ, chị có thể cho chúng em một bức chân dung tâm lý không?"
Chân dung tâm lý là phương pháp vô cùng hiệu quả trong quá trình điều tra phá án. Nó không phải tranh vẽ như nghĩa đen, mà là dùng từ ngữ miêu tả diện mạo bề ngoài, xu hướng và cách thức gây án của hung thủ. Người có thể nắm giữ phương pháp này không nhiều lắm, bởi vì một khi suy luận sai lầm, hướng điều tra sẽ ngày càng lệch lạc.
"Nam tính."
Thương Lục nhanh chóng lấy giấy bút trong túi ra làm ghi chép. Lộ Tây Trán dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Dáng người cao gầy, kiểu người hướng ngoại. Thân cao khoảng 1m77-1m82, tướng mạo đoan chính, cử chỉ nghiêm túc. Có đồng nghiệp, địa vị xã hội không cao, rất có khả năng là lái xe, thợ mộc, công nhân xây dựng hoặc là không có việc làm. Có một chút bệnh về nhân cách."
Thương Lục gật đầu: "Đã nhớ kỹ." Sau khi nói xong cậu ta lại nhíu mày, có vẻ khó hiểu: "Nhưng Lộ giáo sư, em có thắc mắc."
"Nói."
"Cái này, vừa rồi chị nói, hung thủ là người hướng ngoại, nhưng căn cứ theo nhà hình thể học người Mỹ Shelton, kiểu người hướng nội mới là người xã giao không tốt, tâm tư kín đáo, dễ dàng có tư tưởng lệch lạc. Theo như nghiên cứu của ông ấy, những người có khuynh hướng phạm tội đa phần là người hướng nội, mà người hướng ngoại lại rất ít." Lúc Thương Lục nói chuyện, thoạt nhìn rất giống những mỹ nam trong manga, vừa nghiêm túc vừa xinh trai.
Lộ Tây Trán nhìn bình thủy tinh trong suốt trong tay nói: "Nhà tư tưởng vô sản vĩ đại Lenin đã từng nói, phân tích vấn đề phải dựa vào tình huống cụ thể."
"Thương Lục, đừng chen ngang, để Lộ giáo sư nói tiếp." Kiều Ỷ Hạ kiên nhẫn trấn an cậu ta: "Lộ giáo sư, có thể miêu tả cụ thể diện mạo của hắn không?"
"Lỗ tai to, lông mày đậm, đôi mắt to nhưng con ngươi nhỏ, mắt một mí, làn da thiên đen. Trang phục nghiêm túc, bề ngoại của hắn sẽ mang đến cho mọi người cảm giác người này là thành phần tri thức trong xã hội thượng lưu."
Lúc này Thương Lục không chen ngang, Kiều Ỷ Hạ cũng lộ vẻ suy tư. Lộ Tây Trán liếc qua Thương Lục, sau đó nhàn nhạt nhìn Kiều Ỷ Hạ bên cạnh, bổ sung: "Đương nhiên, tôi đang miêu tả hắn của hiện tại."
"Hắn hiện tại?" Thương Lục lại bị lời nói của Lộ Tây Trán làm cho rối rắm: "Chẳng lẽ hắn đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi?"
Lộ Tây Trán khẽ lắc đầu, sau đó khóa ánh mắt trên người Thương Lục, đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào mắt cậu ta, làm cậu ta vừa hưng phấn vừa khẩn trương, chỉ nghe Lộ Tây Trán dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Thương Lục, suy xét vấn đề nhất định phải toàn diện, kiên nhẫn, không thể nhìn mọi việc một cách phiến diện, cũng không thể nóng lòng cầu thành."
Thương Lục giống như cậu học trò ngoan, bạt mạng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ ghi nhớ lời Lộ Tây Trán dạy bảo.
Kiều Ỷ Hạ bên cạnh nhắm chặt hai mắt, tay nắm thành nắm đấm, giống như đang cố gắng nhớ lại gì đó. Thương Lục hỏi nàng làm sao vậy, nàng chỉ nói: "Cảm thấy... có chút quen thuộc." Người trong bức họa cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời vẫn không nhớ rõ người này rốt cuộc là ai, đã gặp ở nơi nào, khi nào gặp qua?
Lộ Tây Trán một tay cầm bình thủy tinh rỗng, một tay cầm bình sữa tươi khó uống vừa rồi lên nói: "Vậy từ từ suy nghĩ. Hiện tại, tôi muốn rời khỏi nơi này."
Sau khi ra ngoài, Lộ Tây Trán thuận tay ném bình thủy tinh rỗng vào thùng rác, trở lại xe, từ từ uống phần sữa khó nuốt kia. Thương Lục thay Kiều Ỷ Hạ lái xe, Kiều Ỷ Hạ cùng Lộ Tây Trán ngồi ở ghế sau. Thấy Lộ Tây Trán rõ ràng không thích loại sữa này nhưng vẫn bắt buộc bản thân uống, Kiều Ỷ Hạ thắc mắc: "Nếu đã không thích cần gì miễn cưỡng bản thân."
Từ biểu hiện vừa rồi của Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ biết nàng không quen uống loại sữa tươi này. Sữa ở tiệm trà sữa chắc chắc không tinh khiết, hương vị kỳ lạ cũng rất bình thường. Trong quyển vở Thanh Diệp cho nàng đã ghi rõ, Lộ giáo sư thích uống sữa tươi, đây là loại đồ uống yêu thích nhất trong các loại đồ uống yêu thích.
"Lãng phí đáng xấu hổ." Nhìn đôi mày xinh đẹp của Lộ Tây Trán hơi nhíu lại, không hiểu sao trong lòng Kiều Ỷ Hạ như bị buộc chặt. Chẳng biết sao, nàng không thích nhìn Lộ Tây Trán miễn cưỡng bản thân.
"Lộ giáo sư, trà sữa vừa rồi quá ngọt, tôi có thể uống sữa của cô giải khát không?"
Lộ Tây Trán dời môi mỏng khỏi ống hút, thoáng kinh ngạc nhìn Kiều Ỷ Hạ: "Cô?" Kiều Ỷ Hạ có bệnh thích sạch sẽ, điều này Lộ Tây Trán biết rất rõ ràng, nhưng lúc này đây lại muốn uống sữa dư của nàng.
Kiều Ỷ Hạ túm lấy bình sữa trong tay Lộ Tây Trán, kéo một cái, hướng nàng cười rạng rỡ: "Nếu không phản đối, xem như cô đồng ý." Sau đó cặp môi đỏ mọng kiều diễm ngậm lấy ống hút, thản nhiên mà uống. Dường như đây là chuyện vô cùng bình thường, dường như các nàng đã quen thuộc từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com