Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Phát biểu

"Khụ khụ!" Hiệu trưởng ho khan một tiếng.

"Du đồng học, tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Mã, là Hiệu trưởng Đại học Du Thành."

"Mã Hiệu trưởng, ngài chào ngài!" Du Vãn Chu khom lưng chào Mã Hiệu trưởng. 

Mã Hiệu trưởng cười tủm tỉm hỏi: "Thế nào, Du đồng học, có từng suy xét đến Đại học Du Thành chưa?"

"Nói thật." Du Vãn Chu nhìn Mã Hiệu trưởng, lại quay đầu nhìn về phía Giáo sư Trần Viễn: "Trước đây cháu căn bản không hề suy xét đến Đại học Du Thành."

"Ồ?" Mã Hiệu trưởng cũng không ngạc nhiên. Có thể tiến vào Kỳ thi Toán học toàn quốc, mục tiêu đánh giá cũng nên nhắm thẳng vào những học phủ hàng đầu như Kinh Đại, Tinh Hoa hoặc Đại học Khoa học Kỹ thuật Hoa Quốc. 

"Vậy Du đồng học trước đây đã nghĩ đến thi vào trường đại học nào chưa?"

Du Vãn Chu cười ngượng ngùng nói: "Trước đây cháu cân nhắc mình có thể thi được một trường Đại học hạng hai là tốt rồi."

"Hồ đồ!" Mã Hiệu trưởng còn chưa nói chuyện, ngược lại là Giáo sư Trần Viễn bên cạnh thở phì phò nói: "Em đây căn bản là đang nói bậy, Đại học hạng hai? Đại học hạng hai nào có chuyên ngành Toán học tốt hơn chuyên ngành Toán học của Đại học trọng điểm?"

"..." Đó là ý tưởng trước đây của Du Vãn Chu, còn về hiện tại. Du Vãn Chu dám đánh cược, chỉ cần cậu có thể tung ra toàn bộ thực lực, đừng nói là Đại học Du Thành. Đại học Kinh Thành cũng phải khóc lóc cầu xin cậu vào khoa Toán Đại học Kinh Thành.

Điểm tự tin này, cậu vẫn phải có.

"Đây chẳng phải là ý tưởng trước đây sao?" Du Vãn Chu giải thích: "Còn về hiện tại, cháu vẫn chưa nghĩ kỹ đâu."

"Chưa nghĩ ra?" Giáo sư Trần Viễn nhíu mày một chút: "Thực ra với thực lực của em, tôi cảm thấy em có thể đi Kinh Đại. Bất quá, tôi lại cho rằng em ở Đại học Du Thành cũng không tệ."

"Ân?"

"Bên Kinh Đại ấy à, nói nó tốt, thì cũng khá tốt. Chỉ là giáo viên, học sinh quá nhiều, không thể chăm sóc hết được. Em lại cà lơ phất phơ như vậy, e rằng sẽ không được coi trọng." Giáo sư Trần Viễn phân tích cho Du Vãn Chu.

"Còn ở Đại học Du Thành ấy à... Khoa Toán học cơ sở của Đại học Du Thành cơ bản là con số không. Cũng chính vì là con số không, không có học sinh giỏi, nên tất cả giáo viên, giáo sư các kiểu đều sẽ xoay quanh em. Em tự nghĩ xem, muốn làm đuôi phượng hay đầu gà?"

"Ngạch..." Du Vãn Chu cũng không hiểu rõ Đại học Du Thành, nhưng cậu biết rõ Giáo sư Trần Viễn rất có bản lĩnh.

Trình độ hiện tại của cậu còn kém quá xa so với Giáo sư Trần Viễn, có rất nhiều vấn đề cậu đều muốn thỉnh giáo Giáo sư Trần Viễn. Nếu ở Đại học Du Thành, có thể đi theo Giáo sư Trần Viễn học tập, thì tất nhiên là tốt nhất.

"Giáo sư." Du Vãn Chu thử dò hỏi: "Nếu cháu ở Đại học Du Thành, có thể thường xuyên thỉnh giáo vấn đề với ngài không?"

"Đương nhiên." Thực ra Trần Viễn muốn nói, không chỉ là thỉnh giáo, mà còn có thể tự mình dạy em. 

Mã hiệu trưởng tận dụng cơ hội nói: "Tiểu đồng học, cháu tới Đại Lễ Đường, người nhà có đi theo không?"

"Có... đi theo cháu cùng đến." Du Vãn Chu gật đầu.

Mã Hiệu trưởng lộ ra một nụ cười: "Vậy lát nữa chúng ta nói chuyện tử tế nhé."

"Dạ!" Đại khái chính là nói chuyện vào Đại học Du Thành, phỏng chừng là tuyển thẳng? Du Vãn Chu nghĩ thầm trong lòng như vậy. 

Tống Huy lại gõ cửa một lần nữa, đứng ở ngoài cửa nói: "Giáo sư, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi."

Nhóm người còn ngồi trong văn phòng lúc này đều đứng dậy. Giáo sư Trần Viễn vẫy tay với Du Vãn Chu nói: "Tiểu Du à, em ra ngoài trước đi."

"Dạ!" Du Vãn Chu bước nhanh rời khỏi văn phòng. 

Khi rời khỏi văn phòng, thấy Tống Huy đứng ngay ngoài cửa. Cậu gật đầu với anh. Tống Huy tự nhiên cũng lịch sự đáp lại Du Vãn Chu một chút.

Đi vào Đại Lễ Đường, Du Vãn Trầm vẫy tay với cậu. Đã đợi một lúc rồi, cũng không biết rốt cuộc nói chuyện gì.

Ngồi vào chỗ, Du Vãn Trầm hỏi nhỏ: "Họ gọi em vào nói chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Du Vãn Chu lắc đầu: "Chỉ là hỏi em có muốn đi Đại học Du Thành học không."

"Em nghĩ sao?"

"Em cảm thấy được đấy. Khoa Toán học Đại học Du Thành không tốt."

"Không tốt em còn học?"

"Anh, anh nghĩ xem, chính vì không tốt, nếu thành tích Toán học của em cũng không tệ lắm, thì có phải là em có thể đi theo những giáo viên hoặc giáo sư khoa Toán làm một số dự án nghiên cứu khoa học các thứ không. Đến lúc đó thể hiện tốt, cơ hội cũng sẽ nhiều hơn một chút."

"Em nói như vậy... Thật sự có lý." 

Chuyện đầu gà và đuôi phượng này, bản thân nó là tương đối. Đại học hàng đầu có chỗ tốt của đại học hàng đầu, đại học trọng điểm hạng hai, hạng ba, cũng có chỗ tốt của riêng mình. Chỉ xem người trong cuộc nghĩ thế nào, hiển nhiên, Du Vãn Chu đã nghĩ thông. Cậu giải thích như vậy, anh trai cậu cũng có thể hiểu.

Du Vãn Trầm căn bản không biết Du Vãn Chu đã đạt đến trình độ gì trong Toán học. Còn về Du Vãn Chu, bản thân cậu cũng nửa hiểu nửa không. Cậu chỉ cảm thấy, có lẽ mình ở Đại học Du Thành sẽ tốt hơn ở Kinh Đại một chút. Thực ra, trình độ của cậu, dù có đi Kinh Đại, thì cũng là loại người đứng đầu. Là người sẽ được Kinh Đại dốc toàn lực bồi dưỡng.

Chỉ là cậu căn bản chưa từng trải qua chuyện như vậy, nên mới dẫn đến kết quả là cậu tự nhận mình ở Đại học Du Thành sẽ tốt hơn Kinh Đại.

Đương nhiên, cứ theo trình độ tự học của cậu, thực ra ở đâu căn bản cũng không quan trọng. Chỉ cần cậu muốn nỗ lực học tập, thì cậu nhất định có thể trở thành nhà Toán học cơ sở không thể lường trước mà Giáo sư Trần Viễn kỳ vọng.

Có lẽ, tương lai còn có khả năng trở thành đại sư Toán học các thứ.

....................

"Các bạn học, các vị phụ huynh." Có người đã bước lên bục Đại Lễ Đường. Du Vãn Chu và anh trai cậu cũng không nói chuyện nữa, nghiêm túc lắng nghe người trên bục phát biểu. Đây cũng là một loại tôn trọng. Người ta đang ở trên nói chuyện, họ lại ngồi dưới nói chuyện. Thật sự là đối với người ta không có chút tôn trọng nào.

Các phụ huynh và học sinh tại hiện trường vẫn rất có tố chất, người trên bục vừa nói, phía dưới im lặng như tờ.

"Hôm nay trao giải chính là giải Nhất, giải Nhì cấp tỉnh của Kỳ thi Toán học Thành phố Du Thành. Tiếp theo, tôi gọi đến tên bạn học nào, xin mời bước lên bục nhận giải—"

"Các bạn học đạt giải Nhì cấp tỉnh gồm—"

Tên từng người từng người được đọc, Du Vãn Chu nhìn các bạn học lên bục nhận giải, cậu lại không hề vội. Đã xác định mình đạt giải Nhất, cậu đương nhiên không vội.

"Tiếp theo, các bạn học đạt giải Nhất Kỳ thi Toán học cấp tỉnh gồm—"

"... Du Vãn Chu... Lục Trang." Lục Trang đạt điểm tuyệt đối, tên cậu ta là người cuối cùng được đọc. Khi Du Vãn Chu bước lên bục, Du Vãn Trầm còn cầm máy ảnh chụp ảnh Du Vãn Chu đang nhận giấy khen trên bục.

Mãi đến khi xuống bục, Giáo sư Trần Viễn mới bước lên bục phát biểu. Giáo sư Trần Viễn là giáo sư khoa Toán Đại học Du Thành, lại là người có uy tín Toán học duy nhất hiện tại của Du Thành. Kỳ thi này tìm ông lên bục phát biểu, cũng là điều hợp lý.

Tất cả học sinh đều đang chờ mong vị đại thần trong lời đồn này lên bục phát biểu. Học sinh thi Toán học, ít nhiều cũng nghe nói qua một chút về tên tuổi của nhóm đại ngưu và tiểu ngưu Toán học trong nước hiện nay. Giáo sư Trần Viễn, với tư cách là người Du Thành, trong giới Toán học trong nước cũng là một cái tên vang dội. 

Các học sinh tò mò về hình dáng của Giáo sư Trần Viễn này, còn về phụ huynh, nghe Sở trưởng Sở Giáo dục Du Thành tâng bốc thần kỳ như vậy, tự nhiên cũng rất tò mò Giáo sư Trần Viễn là người như thế nào.

Vừa rồi Sở trưởng Sở Giáo dục ba hoa chích chòe một hồi, khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.

Ngay cả Du Vãn Trầm bên cạnh Du Vãn Chu cũng không ngoại lệ. Anh còn nói nhỏ: "Không phải là ông lão nhìn thấy ở thư viện ngày hôm đó đi?"

"Chính là ông ấy!" Du Vãn Chu đưa cho anh trai mình một câu trả lời chính xác.

"Là thật sao..." Du Vãn Trầm trừng lớn hai mắt. 

Trần Viễn đã chậm rãi lên bục: "Các bạn học, các vị phụ huynh, chào các vị. Kẻ hèn là chủ nhiệm khoa Toán Đại học Du Thành. Xin chúc mừng các bạn học đã đạt được thành tích tốt trong Kỳ thi Toán học lần này. Các bạn học mà tôi gọi tên, lát nữa xin ở lại. Vẫn còn một số chuyện cần thông báo cho các bạn."

Mọi người đều rõ, đó chính là chuyện đại diện Du Thành tham gia Kỳ thi Toán học toàn quốc.

Theo truyền thống cũ, những học sinh ở lại, cũng có nghĩa là có thể giành được giải Nhất, giải Nhì Quốc gia.

Chờ Giáo sư Trần Viễn đọc đến cái tên cuối cùng: "Thành phố Du Thành, Trường Trung học số 18, bạn học Du Vãn Chu."

Toàn bộ Đại Lễ Đường truyền ra một số tiếng kinh ngạc. Có rất nhiều bạn học và phụ huynh qua lại nhìn. Hiển nhiên, rất nhiều người đều không ngờ, một trường trung học bình thường, lại có người có thể đại diện Du Thành tham gia Kỳ thi Toán học toàn quốc. Nhiều năm như vậy, đây quả thực là lần đầu tiên gặp tình huống như thế này.

"Trước tiên, Kỳ thi Toán học năm nay khó hơn các năm trước một chút. Các bạn học vẫn có thể đạt được thành tích rất tốt, chứng tỏ các bạn rất có thiên phú trong Toán học. Tôi hy vọng tương lai, các bạn học có thể đóng góp nhiều hơn cho sự quật khởi của Toán học cơ sở Hoa Quốc. Môn Toán học cơ sở này, quả thực đối với các môn Toán học khác mà nói, cô độc, tịch mịch, thậm chí còn có rất nhiều người không hiểu. Nhưng khoa học của Hoa Quốc muốn phát triển, thì Toán học cơ sở liền cần thiết phải tiến bộ mới được. Không có sự phát triển của Toán học cơ sở, khoa học làm sao có thể thúc đẩy?"

"Tôi rất hài lòng với thành tích của các em, nhưng cũng muốn chỉ ra một điểm, thành tích của một học sinh nào đó, tôi hết sức bất mãn. Học sinh này chắc biết người tôi đang nói là ai. Chơi thì chơi, nhưng tôi hy vọng học sinh này có thể nhìn thẳng vào kỳ thi. Kỳ vọng của tôi đối với em là giành được suất thi IMO thậm chí là quán quân IMO. Tôi sẽ không điểm danh học sinh này, nhưng tôi hy vọng bạn học này có thể nhận thức được vấn đề về tâm lý."

Giáo sư Trần nói như vậy, các học sinh khác đều có chút kinh ngạc. Lời của Giáo sư Trần có nghĩa là -bạn học này là một trong số những học sinh tham gia Kỳ thi Toán học toàn quốc.

Tổng cộng mười học sinh có thể tham gia Kỳ thi Toán học toàn quốc, rốt cuộc Giáo sư Trần nói là ai. Mọi người đều vẻ mặt mơ hồ, chỉ có Du Vãn Chu trong lòng rõ ràng. Người mà Giáo sư Trần Viễn nói khẳng định chính là mình, không thể chạy được.

Lục Trang quay đầu lại, ném cho Du Vãn Chu một nụ cười. Hình như Lục Trang cũng biết người học sinh mà Giáo sư Trần Viễn không điểm danh nói là ai.

"Này." Người bên cạnh đẩy đẩy khuỷu tay Lục Trang: "Lục Thần, cậu nói Giáo sư Trần Viễn nói người này sẽ là ai vậy?"

Lục Trang thu lại ánh mắt của mình, sửa sang lại quần áo nói: "Xem ra, Kỳ thi lần này biến số rất nhiều đấy."

"Có ý gì?" Người bên cạnh bị lời nói khó hiểu của Lục Trang làm cho có chút mơ màng.

"Ý tôi là, trong Kỳ thi Toán học toàn quốc lần này của chúng ta, sẽ có không ít hắc mã?"

"Thế thì đúng rồi. Đánh chết tôi cũng không ngờ, học sinh trung học số 18 lại có thể tham gia Kỳ thi Toán học toàn quốc. Tôi còn tưởng rằng... Ghê gớm lắm thì giải Nhì tỉnh."

Lục Trang cười cười, không nói gì nữa.

Để cho cậu không ngờ, e rằng còn ở phía sau đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com