Chờ Bọn Anh! (Cao H, 3P)
Thân mình cô co rút run rẩy ở giữa hai người đàn ông, hai huyệt trước và sau không ngừng phun mật dịch, vách tường thịt nộn dùng sức xoắn chặt quấn quanh côn thịt giống như hy vọng hai anh có thể bắn thêm nhiều tinh dịch. "Ha a... Em không được... Em sắp điên rồi... Ân ân... Ha a..."
"Nghiên Nhi, đợi chút... Chờ bọn anh... Cùng nhau phun ra tới... Ngô." Mộc Trạch Uyên dùng quy đầu ma xát điểm mẫn cảm kéo dài cơn cao trào của cô, thỉnh thoảng thay phiên với Tư Đồ Dịch cắm đến chỗ sâu nhất, muốn bức ra cực hạn trong thân thể cô.
"Không... Dừng lại a... Ân a... Sắp hỏng rồi... Muốn phun ra ngoài... Huhu... Ha a..." Thân mình trong cơn cao trào dị thường mẫn cảm, tay của hai người đàn ông không ngừng di động lên xuống khiêu khích mỗi một chỗ mẫn cảm trên người cô. Tiểu huyệt bị hai anh tàn nhẫn đâm vào chỗ sâu trong, xương sống giống như có dòng điện xẹt qua, hoa kính không tự giác co chặt lại. Đột nhiên, hai người đàn ông tạm dừng động tác dưới thân, sau đó lại mau chóng dùng tốc độ nhanh hơn đâm vào chỗ sâu trong. Một người thì đặt tay ở trên đùi cô, một người đè tay trên vai cô, hai anh dùng phương hướng tương phản tăng lên khoái cảm cao trào của Mạc Nghiên.
"Kẹt chặt một chút... Nghiên Nhi, kẹp chặt thêm một chút... Hô... Thật giỏi.... Đúng rồi, chính là như vậy...." Tư Đồ Dịch dùng bàn tay to hung hăng vỗ ở trên mông Mạc Nghiên. Cảm giác đau đớn làm cúc huyệt càng thêm dùng sức kẹp lấy côn thịt, anh bừa bãi đĩnh động vòng eo tinh tráng, đong đưa hạ thân, đâm chọc mị thịt trong cơ thể Mạc Nghiêm khiến cô phun mật dịch ra. Hỗn hợp dịch sa đọa chảy dọc theo côn thịt xuống dưới làm khăn trải giường nhiễm chất lỏng dâm mi của cô và anh.
"Bảo bối không được cao trào... Chờ bọn anh nữa..." Đôi mắt xanh lục càng thêm sâu thẳm, Mộc Trạch Uyên cực kỳ dùng sức xoa bóp hoa đế của Mạc Nghiên. Cô co rút tiểu huyệt, gắt gao xoắn lấy côn thịt của anh, mãnh liệt khoái cảm xông thẳng lên đầu anh. Miệng tử cung nhỏ xinh bị anh mạnh mẽ tách ra, côn thịt hung hăng đâm thẳng vào sâu trong tử cung. Mật dịch bên trong không ngừng chảy ra rồi lại bị côn thịt cắm ở tử cung lấp kín, chỉ có khi anh rời khỏi mới chảy ra một ít nhưng trong nháy mắt lại bị côn thịt đâm vào ngăn trở.
"Ân a... Hừ... Anh...." Khoái cảm cả trước và sau gần như nuốt chửng Mạc Nghiên. Cô không nghe được mệnh lệnh bá đạo của Mộc Trạch Uyên. Cô hoàn toàn quên mình đang ở chỗ nào, chỉ biết thả lỏng thân thể của mình và phối hợp yêu cầu không ngừng nghỉ của hai anh.
Hai anh mạnh mẽ rút côn thịt ra, sau đó lại hung hăng cắm vào chỗ sâu trong, mỗi một lần càng thêm dùng sức. Có thể nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của hai người đàn ông rất dữ tợn. "Sắp tới... Ha a a a..." Đột nhiên, trước mắt cô hiện lên một tia ánh sáng, hai huyệt không chịu khống chế gắt gao xoắn lấy hai cây côn thịt vào bên trong rồi kéo dài liếm mút.
"Bảo bối, đón nhận..." Mộc Trạch Uyên và Tư Đồ Dịch đâm mạnh côn thịt vào sâu trong, tinh dịch đặc sệt liên tục phun đánh lâu dài ở vách trong sưng đỏ. Mật dịch bên trong trào ra tiếp, chỗ sâu trong hai huyệt đều có hỗn hợp mật dịch và tinh dịch, bụng nhỏ bình thản lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi phình lên.
Trên gương mặt tuấn mỹ của hai anh toàn là biểu tình thỏa mãn, Tư Đồ Dịch chậm rãi rút côn thịt ra, từng luồng chất lỏng phun trào ra ngoài làm ướt khăn trải giường. Mộc Trạch Uyên bước chân vững vàng ôm cô gái đã hôn mê đi vào phòng tắm, trong quá trình vẫn không chịu rút côn thịt ra. Mỗi bước đi về phía trước, côn thịt liền đâm vào sâu hơn.
"Ân a... Hừ a..." Cái miệng nhỏ vô ý thức rên rỉ, giọng điệu điềm mỹ nghẹn ngào khiến đàn ông lại muốn tiếp tục đóng cọc ở trong cái miệng nhỏ.
Mày cũng thật phóng túng... Bảo bối đã mệt muốn chết rồi mà mày vẫn còn tiếp tục làm." Tư Đồ Dịch đầy mặt không đồng ý nhìn Mộc Trạch Uyên.
"Nếu đổi lại là mày thì mày có buông tha cho miếng thịt đã dâng đến tận miệng không?" Mộc Trạch Uyên liếc Tư Đồ Dịch rồi tiếp nhận chiếc áo sơmi trong tay anh, sau đó mặc giúp bé con.
Tư Đồ Dịch nhíu mi đưa máy sấy cho Mộc Trạch Uyên." Sẽ không..."
"Vậy không phải đều giống nhau sao?!" Mộc Trạch Uyên bất nhã phiên ánh mắt xem thường cho Tư Đồ Dịch xong để người Mạc Nghiên dựa vào trong lòng ngực của mình, ngón tay mới lạ mà xoa nhẹ mái tóc ướt át của cô. Đợi tóc hoàn toàn khô hết, anh lại cởi áo sơmi của Mạc Nghiên ra.
Tư Đồ Dịch bôi thuốc mỡ trong suốt lên trên da thịt tràn đầy dấu dâu tây. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Mạc Nghiên hơi thả lỏng lông mày.
Bôi xong, Tư Đồ Dịch lại mặc áo sơmi cho cô, sau đó cầm một viên thuốc bỏ vào trong miệng rồi cúi đầu luồn qua cánh môi của Mạc Nghiên.
"Uống nhiều có thương tổn đến thân thể không?" Mộc Trạch Uyên nhìn lọ thuốc đặt trên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn Tư Đồ Dịch.
"Không đâu... Tác dụng của loại thuốc này rất ôn hòa... Đồng thời còn có thể điều dưỡng thân mình của Nghiên Nhi....." Tư Đồ Dịch dùng bàn tay to vuốt nhẹ bụng nhỏ bằng phẳng của Mạc Nghiên.
Lời Tư Đồ Dịch nói làm Mộc Trạch Uyên nhướng mày."Mày muốn..."
"Không phải... Nhưng ý muốn của con người tùy thời đều sẽ thay đổi... Ai có thể biết trước được những chuyện sẽ xảy ra sau này... Mày không phát hiện là chúng ta có chút quá chú ý cô ấy sao? Thật không biết cô ấy đã bỏ thuốc gì cho chúng ta uống?" Tư Đồ Dịch túm cái cằm nhỏ xinh của Mạc Nghiên, ngón trỏ nhẹ xoa khuôn mặt xinh đẹp của cô, biểu tình ngưng trọng làm người cảm thấy bất an.
"A, chắc là bên cạnh chúng ta có quá nhiều tre già măng mọc, mà thân mình của bảo bối lại thích hợp với khẩu vị của chúng ta." Mộc Trạch Uyên khịt mũi coi thường bĩu môi mỏng. Rõ ràng đáy mắt anh tràn ngập sự khinh thường nhưng lại có vẻ dị thường mê người.
Nghiên Nhi sao lại không thể giống những cô gái khác, chủ động dán lên chúng ta a?" Môi mỏng thân mật cọ xát trên môi đỏ, bàn tay to lướt nhẹ qua cần cổ mảnh khảnh giống như chỉ cần anh đưa ra quyết định thì liền sẽ không chút do dự kết thúc mạng sống của cô.
Thật lâu sau, Tư Đồ Dịch mở mắt ra, sắc mặt ngưng trọng mang theo một chút hàn ý, ngón tay cái ái muội vuốt ve cánh môi phấn nộn." Nghiên Nhi, tốt nhất là em cũng đừng làm cho bọn anh thất vọng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com