Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20

- "Sức khỏe của cậu bé hồi phục khá tốt. Thậm chí là có thể nói nhanh hơn người bình thường nhiều lần. Cậu ấy đã có thể xuất viện được rồi." _ Bác sĩ nói sau khi nhìn vào biểu đồ theo dõi bệnh của Somun.

- "Dạ cảm ơn bác sĩ."_ Nghe bác sĩ nói mà cả nhóm thợ săn chỉ có thể mỉm cười cho qua chuyện. 'Tất nhiên là nhanh rồi sức mạnh của thợ săn quỷ gấp mấy lần người bình thường lận mà'.

Tính đến hôm nay thì Somun cũng đã nằm viện được 3 ngày rồi. Hên là sự việc diễn ra vào thứ 5 nên 3 ngày trôi qua rơi vào cuối tuần. Hôm nay là thứ 2 nên tính ra cậu đã mất hết 3 buổi học. 'Dô lớp học chép bài xỉu luôn đây.' _ Somun thầm nghĩ trong lòng.

Nhanh chóng thủ tục xuất viện đều đã hoàn thành, cậu đã được về nhà. Khi thấy cậu về ông bà liền vui mừng hỏi thăm cậu rất nhiều. "Công việc bận lắm sao? Mà sao cháu ở lại chỗ làm lâu vậy?" hay "Cháu hết thương ông bà già này rồi đúng không? Đi liền mấy ngày không về?" hoặc "Nói thật đi có phải cháu có bạn gái rồi hay không? Trốn ông bà đi chơi với người ta." ... Các kiểu bla ... bla... Làm cậu chóng hết cả mặt, cậu phải liên tục giải thích nhiều chuyện cho ông bà. Tất nhiên đó là những chuyện đó đều là bịa đặt và nói dối.

_____________《《《《《《》》》》》______________

Sáng sớm cậu đã ra khỏi nhà và đi đến trường. Đi được một đoạn đường khá dài thì cậu nghe có tiếng xe đạp từ phía sau và tiếng phanh xe một cái "két". Khỏi phải nói cậu cũng biết là ai đang ở phía sau.

- "SOMUN!" _ Ju-yeon lớn tiếng kêu tên cậu.

- "Cậu đã đi đâu mấy ngày nay hả? Cậu biết bọn tớ lo cho cậu lắm không? Đi đâu mà không nói không rằng. Không đến trường đi học và cũng không có ở nhà. Rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy hả?" _ Ju-yeon xả một hơi dài như đại bác liên thanh khiến cho Somun phải bịt chặt lỗ tai lại nếu không sẽ bị điếc mất.

- "Tớ xin lỗi. Tớ phải giải đi giải quyết một số chuyện gấp quá không kịp nói với các cậu." _ Somun giải thích

- "Ít nhất cậu cũng phải gọi cho bọn tớ một cuộc chứ. Có biết bọn tớ lo cho cậu lắm không?" _ Ju-yeon nói trong uất ức

- "Tớ xin lỗi mà. Tớ không phải cố ý không gọi cho các cậu mà tớ không gọi được. Tớ hứa lần sau sẽ không có chuyện này đâu. Các cậu đừng giận nữa mà." _ Somun làm đôi mắt cún con mà nhìn lấy 2 người bạn của mình.

Ung - min thì thở dài 1 cái còn Ju - yeon thì liếc cậu một cái.

- "Thôi mà! Đừng giận nữa. Chúng ta mau vô lớp đi sắp trễ giờ rồi." _ Vừa nói cậu vừa nắm lấy tay của 2 người kia rồi kéo đi.

Đi tới cầu thang thì cậu 1 hướng Ung-min và Ju-yeon 1 hướng. 'Quái lạ! Sao hôm nay cửa lớp lại đóng vậy?' Cậu suy nghĩ trong đầu khi nhìn thấy cánh cửa lớp bình thường vẫn mở thì đột nhiên hôm nay lại đóng. Nhưng không suy nghĩ nhiều cậu liền bước tới mở cửa ra. Vừa mở cửa thì cậu nhìn thấy không khí trong lớp thật là căng thẳng các bạn thì đứng lại 1 tụm với nhau về 1 phía, còn phía còn lại thì 1 bạn nam đang đứng 1 tay ôm bụng 1 tay ôm mặt đang nhìn đăm đăm về phía trước và phía trước cậu ấy chính là Shin Hyeok-u.

___________<<<<Flash Back>>>>__________

- "Ê! Tụi bây nghe gì chưa? Nghe nói ba của Hyeok-u được ra khỏi tù rồi đó."

- "Thiệt hả?"

- "Tin đúng hông vậy? Cậu coi chừng lộn ai đó."

- "Sao mà lộn được ba tớ làm quản ngục ở đó mà. Ông ta được thả ra rồi. Nghe là do ở trong đó khám bệnh được chẩn đoán là bị bệnh teo não nên được thả đó."

- "Tên khốn Shin Hyeok-u lại có người chống lưng rồi. Không biết nó lại làm chuyện gì nữa đây."

- "Thì đó. Ba nó về rồi nó lại lộng hành cho coi."

- "Tụi bây sợ cái đếch gì? Ba nó cho dù có ra tù thì sao? Bây giờ ổng chỉ là người bình thường, nói đúng hơn là người bệnh sắp chết. Làm được cái thá gì nữa đâu mà sợ."

- "Cũng đúng."

- "Êh! Êh! Nó tới kìa." _ Nói rồi cả đám theo hướng cửa lớp, thấy Hyeok-u bước vào mà cả đám cứ nhìn chăm chăm như thể nhìn thấy một điều mới lạ

Chẳng biết từ đâu tin Shin Mi-yeong Hwi đã được thả ra khỏi nhà giam lan truyền khắp nơi. Bây giờ ở đâu ai cũng bàn tán xôn xao nhất là ở trường học. Đám học sinh trong trường nghe tin liền hùa nhau bàn tán.

Trái ngược với lần trước khi bị bàn tán, Hyeok-u sẽ chọn cách lẳng lặng trốn tránh nhưng lần này cậu vẫn hiên ngang đi qua, không lẫn trốn, chỉ mặc kệ lời nói của bọn họ đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, mở cặp lấy sách vở ra.

- "Êh! Tụi bây coi tao làm trò vui cho mà coi nè."

Một đứa trong đám vừa rồi không biết điều lại đi thẳng đến chỗ cậu, cả đám nghe thấy liền nhìn theo thằng mới vừa nói câu đó. Nó bắt đầu giở giọng mỉa mai.

- "Ai cha! Con trai của ngài thị trưởng siêng năng nhỉ? Vừa đến lớp đã ngồi vào bàn học lấy sách vở ra tự học rồi."

Nói xong hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.

- "Ấy chết! Tao quên bây giờ ba mày không còn là thị trưởng nữa mà thành kẻ giết người rồi. Sao hả? Nghe nói ba mày mới được thả ra đúng không? Sao hả gia đình đoàn tụ có vui không?"

Thay vì đáp lại lời chọc ghẹo đó thì Hyeok-u vẫn chỉ im lặng mà làm tiếp việc mình đang làm không quan tâm đoái hoài gì đến tên kia.

Tên kia thấy Hyeok-u không phản ứng theo những gì hắn nghĩ thì có chút cay cú liền không biết trời cao đất dày mà tuông thêm 1 tràng.

- "Sao? Mày không vui khi ba mày về hả? Ông ta về là mày lại có chống lưng rồi đó. Mày nên mở tiệc ăn mừng đi rồi mời tụi tao đến chung vui. À mà tao nghĩ chắc cũng không ai đến đâu. Vì đâu ai muốn chơi chung với con của kẻ giết người."

Vừa nói xong câu đó thì cả đám kia liền mở miệng ra cười 1 cách khoái trá. Như thể đây là 1 câu chuyện hài hước nhất mà bọn chúng được nghe. Tên kia cũng cười thật lớn trước mặt Hyeok-u để chọc tức cậu. Nhưng trái với suy nghĩ của cậu ta rằng Hyeok-u sẽ phản ứng lại thì Hyeok-u cứ trơ ra mà không đá động gì bọn chúng.

Tên khốn kia thấy không chọc được cho Hyeok-u điên lên thì có vẻ độ cay cú tăng thêm mấy phần không nghĩ ngợi gì hắn liền lao vào túm lấy cổ áo của Hyeok-u xách lên.

- "Nè! Mày bị điếc hả? Không nghe thấy lời tao nói sao?"

Lúc này Hyeok-u mới nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào thằng khốn đó, nở một nụ cười khinh miệt và nói

- "Nghe thì sao? Mà không nghe thì sao?"

Nghe được câu nói đó, máu điên trong người tên kia liền tăng lên mấy phần liền định tẩn Hyeok-u một trận. Nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị Hyeok-u đấm một cú thẳng vào mặt. Cú đấm đó không những đấm vào mặt tên khốn đó mà còn là đang vả thẳng vào mặt đám nhiều chuyện kia. Bọn họ nhìn thấy tên không biết sống chết kia bị đánh 1 cái liền hoảng hốt mà đứng túm tụm lại vào nhau.

Tên kia bị đấm 1 cái thì say sẩm mặt mày phải lui lại mấy mét. Hyeok-u sửa sang lại chỗ cổ áo bị nắm, đi ra phía ngoài từng từng bước tiến lại chỗ tên gây sự. Tên kia sau khi bị đấm lùi lại thì liền nhìn Hyeok-u với ánh mắt căm phẫn, định lao vào sóng mái với cậu một phen. Nhưng chưa kịp làm gì thì Hyeok-u tiến đến chỗ hắn nắm lấy cổ áo hắn và rồi dọng tiếp cho hắn một cú.

- "Tao thấy mày nói nãy giờ hơi nhiều rồi đó. Sao hả? Muốn tao trả lời đúng không? Đây chính là câu trả lời tao dành cho mày đó. Thằng chó!"

Đang tính bước tới cho hắn thêm một cú nữa thì bất ngờ cửa lớp mở ra. Tiếng động thu hút ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía đó. Người đứng ở cửa không ai khác chính là Somun.

_______<<<< End Flash Back>>>>________

Bọn kia nhìn thấy Somun thì liền mừng như bắt được vàng. 1 đứa trong đám đầu nhảy số liền bật mode diễn sâu lên.

- "Somun! Somun à! Cứu bọn mình với. Shin Hyeok-u - cậu ta điên rồi. Cậu ta đang đánh Jung-won kìa."

- "Đúng đó! Đúng đó." _ Cả đám nghe thấy cũng liền bật mode diễn viên mà hùa vào phụ họa

Somun nghe vậy liền nhìn vào Hyeok-u, mặt của cậu ấy thì lạnh nhưng đôi mắt lại đang liếc xéo qua cậu. Rồi Somun lại quay sang nhìn tên Jung-won kia. Trên mặt hắn, ngay chỗ khóe môi đang rỉ máu, hắn thì một tay ôm lấy bên má bị đánh tay còn lại đang ôm lấy thân mình. Nhìn sơ qua thì liền biết ngay hắn mới vừa bị ăn hành. Tên kia vì muốn lấy lòng tin từ Somun mà liền giả vờ lui loạng choạng về sau mấy bước rồi té ngã ra sàn.

Somun nhìn cảnh tượng hiện tại mà thấy có chút khó xử. Một bên là Hyeok-u một bên là bạn bè trong lớp cậu không biết phải xử lý như thế nào.

Hít vào một hơi lấy sự bình tĩnh cậu liền đi đến ...  nắm lấy tay Hyeok-u mà kéo đi trước những con mắt tròn xoe, há hốc ngạc nhiên mà nhìn điều cậu đang làm. Cả đám ngơ ngác nhìn nhau mà không hiểu gì.

- "Somun đang làm gì vậy?" _ Một đứa trong đám liền lên tiếng hỏi

Cả đám quay qua nhìn người vừa mới hỏi đó kiểu "Ai mà biết."

Hyeok-u bị Somun kéo đi thì cũng để yên cho cậu kéo mình đi. Đi đến phía sau trường nơi để những bộ bàn ghế cũ không sử dụng nữa thì Hyeok-u mới dằn tay mình ra khỏi tay Somun.

- "Cậu làm cái gì vậy hả? Sao lại đánh cậu ta?" _ Somun quay lại chất vấn chàng trai tóc nâu

Nhưng đáp lại cậu là một sự im lặng. Somun thấy Hyeok-u không trả lời liền lặp lại câu hỏi một lần nữa.

- "Tôi hỏi lại lần nữa tại sao cậu lại đánh cậu ta?"

- "Đó là chuyện của tôi không liên quan đến cậu."

- "Cậu ta đã làm gì cậu sao?" _ Somun nhẹ nhàng hỏi

Nhưng Hyeok-u không trả lời mà nhìn đi hướng khác. Chỉ nhiêu đó thôi Somun biết mình đã đoán đúng rồi.

- "Đừng quan tâm tới những lời nói của bọn họ. Họ không phải là bạn của cậu. Nên họ có nói gì thì cứ mặc kệ. Cậu bỏ đi chỗ khác là được mà."

Somun tiến tới chỗ Hyeok-u định an ủi cậu, nhưng đổi lại là sự né tránh của cậu ấy.

- "Cậu ... tránh xa tôi ra. Bớt lo chuyện bao đồng lại."

Nói rồi không để Somun kịp làm gì Hyeok-u đã nhanh chóng bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com