Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37. Tương Kế Tựu Kế

Bọn hạ nhân không biết từ khi nào Thái Tử đã ở trên khán đài ,phất tay ý bảo bọn họ lui ra ngoài, lúc sau Mộ Kha thấy Lạc An Ca cầm lấy phối sức kia , ngón tay thon dài tùy ý khảy một chút xúc xắc bạch ngọc ,chợt ẩn hiện đậu đỏ tươi đẹp được chạm rỗng hoa văn bên trong, mắt sáng một mạt hồng.

Mộ Kha ánh mắt nhu tình, hắn nhẹ giọng thì thầm:
-" Linh Lung Đầu Tử an đậu đỏ,
Tận xương tương tư có biết không"
Tiêu Tiêu, tâm ý của ta, ngươi cũng thật minh bạch?

Lạc An Ca do dự nhìn hắn, có chút cảnh giác xê dịch ra phía sau , tựa hồ muốn kéo ra khoảng cách giữa hắn với chính mình

Mộ Kha thấy y bên này hành động xa cách , ánh mắt trầm xuống , một tia hung ác nham hiểm chợt lóe qua.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói:
- Tiêu Tiêu, ngươi hẳn là biết ta thích ngươi, ta cũng không cầu ngươi có thể thích ta, ít nhất ngươi có thể hay không đừng như vậy sợ ta, xa cách ta, có thể hay không lưu ta lại bên tâm người một chút?

Thân đường đường là Thái Tử Đại Ý điện hạ, lại như thế hạ mình , cơ hồ là dùng ngữ khí cầu khẩn quả thật không dễ .

Nhưng Lạc An Ca chỉ cảm thấy lồng ngực rầu rĩ , khó chịu, giống như tắc nghẽn, không thông .

Y cười lạnh một tiếng, trào phúng nói:
- Thái Tử nói thích ta? Nhưng ta thật ra không biết kiểu thích một người của Ý triều lại độc đáo như thế . Nguyên lai thích một người liền lấy mười vạn thiết kỵ công phá thành của hắn, bức cho hắn bò lên trên tường thành gió lạnh trầm thân , nguyên lai thích một người liền đối hắn mọi cách phải chịu nhục nhã, thời điểm hắn yếu thế còn muốn tàn sát con dân hắn , nguyên lai thích một người liền phải cưỡng bách hắn ủy thân thừa hoan, làm hắn hàng đêm kinh hồn táng đảm……

Lạc An Ca nói xong lời cuối cùng, đã có chút khó có thể tự giữ uất nghẹn.

Y vốn dĩ chỉ muốn trào phúng Thái Tử một phen, nhưng mỗi câu nói đều làm y bi thương khổ sở, đều làm y nhớ tới những ủy khuất trước đây. Đến cuối cùng cảm xúc giống như thủy triều mạnh mẽ dâng lên, Lạc An Ca cũng không kiềm chế bản thân được nữa .

Y hít sâu một hơi, cường ngạnh áp chế nội tâm mãnh liệt, đột nhiên đứng lên, cởi xuống xúc xắc bên hông ném tới trên bàn, khóe mắt hằn lên tia máu đỏ rực, lạnh lùng nói:
- Thứ này ta không cần.

Nói đúng hơn Linh Lung Đầu Tử này , vẫn là chỉ Thái Tử thích.

Lạc An Ca đứng dậy muốn đi, thị vệ canh giữ ở cửa muốn cản hắn.

Mộ Kha trong mắt không biết là loại cảm xúc gì , phức tạp khó có thể nhìn thấu, nhưng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hai thị vệ kia tránh ra :
- Thôi, cứ để hắn đi .

Lạc An Ca xoay người nhìn hắn một cái, rồi quay người đi , chỉ có tay áo màu bạch nguyệt chuyển động qua lại trong tầm mắt một chút, như ánh trăng đêm đông ẩn hiện một thoáng liền biến mất .

Mộ Kha gắt gao nhìn chằm chằm Lạc An Ca rời đi ở cửa, bên tai vọng tới tràn ngập giọng hát kịch uyển chuyển trên sân khấu , nhưng lại như là một đoạn phối nhạc lỗi thời .

Hắn vẫy tay gọi người lại đây, đem trà trên bàn đổi thành rượu.

Đúng vậy, Lạc An Ca nói không sai, hắn luôn miệng nói thích y, rồi lại không lưu tình chút nào tổn thương y , nhưng hắn có thể làm sao bây giờ ?

Không công phá Uẩn Nhạc, hắn vĩnh viễn không thể ở bên Lạc An Ca. Mộ Kha biết ở trong lòng y quan trọng nhất chính là Uẩn Nhạc, chính mình lại đem trân bảo của y đánh nát.

Mộ Kha xác thật rất áy náy , cho nên vẫn luôn hỗ trợ cứu trợ nạn nhân Uẩn Nhạc , hỗ trợ việc trị vì Uẩn Nhạc. Tuy rằng hổ thẹn, nhưng chưa bao giờ hối hận. Hai người gặp gỡ từ lúc bắt đầu chính là sai, cũng chỉ có thể để một người sai đến cuối cùng , người như bọn họ , không thể so với con cái gia đình bình thường, là không có một bắt đầu tốt hơn.

Lạc An Ca lúc chạy từ khán đài ra liền hối hận, ngày mai y phải mạo hiểm trốn khỏi cung , hôm nay lại cùng Thái Tử đối chọi gay gắt như vậy , vạn nhất cành mẹ đẻ cành con, ngày mai bỏ chạy thất bại, bản thân y không có cái gì phải sợ , chết thì chết, chỉ là lo lắng sẽ liên lụy Mai Lục chi.

Nhưng lúc ấy y chính là không thể chịu đựng được, vừa nhìn đến cái loại ánh mắt chân thành tha thiết của Mộ Kha , Lạc An Ca liền bực bội giống như kiến bò trên chảo nóng, khi phục hồi tinh thần lại , những lời chống đối châm chọc đó đã buột miệng thốt ra.

Lạc An Ca biết chính mình vô thức bài xích Thái Tử, muốn đẩy hắn ra xa , xa cách hắn, tóm lại chỉ với mỗi Mộ Kha, Lạc An Ca không muốn cùng hắn nhấc lên quan hệ.

Lạc An Ca thở dài, theo đường nhỏ trở về tẩm điện.

Đêm nay Mộ Kha không trở về cung , Lạc An Ca một mình nằm ở trên giường lớn trống trơn, mở to mắt nhìn màn che hoa lệ trên đỉnh đầu .

Y không hiểu Thái Tử vì sao không trở về tẩm điện ngủ, trên thực tế bữa tối cũng không thấy hắn .

Lạc An Ca tự an ủi chính mình, có lẽ là Thái Tử bị chính vụ vướng chân, không kịp hồi Đông Cung, lại có lẽ là đi gặp Hoàng Hậu, bị lưu lại bên ấy một đêm .

Nghĩ là nghĩ như thế , nhưng Lạc An Ca vẫn là có chút ẩn ẩn bất an, như thấy trước mặt một mảnh hắc ám, y tuy biết dưới chân có một con đường kéo dài đến phương xa, lại kiêng kị giấu kín mãnh thú ở trong bóng tối .

Sáng hôm sau Mộ Kha cũng không thấy trở về, dò hỏi các cung nữ hầu hạ thay quần áo đều không có kết quả , mãi cho đến lúc dùng điểm tâm , Lạc An Ca cũng không thấy hắn .

Bất quá hiện tại y cũng không rảnh lo suy nghĩ Thái Tử đi đâu, hôm nay chính là ngày gánh hát rời cung .

Lạc An Ca âm thầm tính thời gian gánh hát rời cung , trước tiên ,trong nửa canh giờ tới tìm cớ cho hạ nhân lui xuống , thay đổi y phục nhẹ nhàng , thu dọn ít đồ vật , hướng phía sau đi nhanh đến tiểu viện kia .

Lần trước bị Tứ hoàng tử phát hiện giáo huấn, lần này Lạc An Ca rất cẩn thận, mấy phen quay đầu lại kiểm tra có không người theo dõi, thật vất vả mới tới được cửa tiểu viện , trên lưng Lạc An Ca phía sau đã khẩn trương toát lên một tầng mồ hôi mỏng.

Mai Lục Chi lại không ở nơi đã hẹn chờ hắn, Lạc An Ca vừa ra hạ hãn lại đi lên, hắn bất an ở góc tường đảo quanh vài vòng, đi qua đi lại, tâm tình nhẫn nại đợi nửa khắc , nhưng trước sau vẫn không thấy người tới.

Lạc An Ca bắt đầu hoảng hốt, không khỏi suy nghĩ miên man , đang muốn tiến vào trong viện tìm người hỏi một chút, bỗng nhiên từ bên kia đi đến một nam nhân thấp người hơn bốn mươi tuổi , ăn mặc một thân áo bào màu tro không chớp mắt .

Người nọ mọi nơi nhìn nhìn, thấy Lạc An Ca đeo tay nải nhỏ đứng ở góc tường mờ mịt , liền đi qua, chắp tay khom lưng nhất bái :
- Bệ hạ!

Lạc An Ca cả kinh, theo bản năng lui một bước về phía sau , phảng phất đối với hai chữ "bệ hạ" vô cùng xa lạ .

Ở Đông Cung không ai gọi y như vậy , bọn họ đều xưng y là thiếu Khanh, thân cận chút sẽ gọi công tử, nhưng không ai đem y coi như quân chủ Uẩn Nhạc .

Lạc An Ca ôm chặt trong lòng ngực tiểu tay nải, do dự không chừng nhìn nam tử áo bào tro , không thể xác định có phải hay không nên đáp lời hắn.

Nam tử áo bào tro lại đi tới phía trước một bước, hạ giọng nói:
- Bệ hạ, là Mai đại nhân kêu ta tới, xin đi theo ta .

“Mai đại nhân? Lục chi?” Lạc An Ca cẩn thận quan sát dung mạo người này, hắn cũng nhớ không rõ khuôn mặt này có hay không ở Uẩn Nhạc từng xuất hiện qua, là thủ hạ của Lục Chi sao?

Thấy Lạc An Ca đứng tại chỗ bất động, nam tử áo bào tro đành phải nói lại :
- Sự tình có biến, Mai đại nhân hiện tại không thoát thân được, chỉ có thể phái ta tới đón bệ hạ, bệ hạ mau cùng ta đi thôi, Mai đại nhân đang chờ , nếu không sẽ không kịp.

Lạc An Ca lúc này mới nhớ tới nửa canh giờ sau gánh hát liền phải rời cung, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền gật gật đầu,
- Thỉnh cầu ngài dẫn đường.

Nam tử áo bào tro lại bái bái, liền dẫn hắn hướng một đường nhỏ rời đi.

Lạc An Ca đi theo hắn, đi rồi có trong nửa khắc , tổng cảm thấy đã cách sân chính gánh hát khá xa, trừ bỏ ngẫu nhiên một hai tiếng chim hót, chung quanh an tĩnh đáng sợ, không khí ẩn ẩn không thích hợp.

Lạc An Ca nhìn chằm chằm cái bóng xám thấp bé kia , mở miệng hỏi:
- Ngươi là cấp dưới của Lục đại nhân?Chức quan là gì ?

Nam tử áo bào tro không quay đầu lại, chỉ thực cung kính nói:
- Hồi bệ hạ, một giới xa phu thôi.

“Xa phu?” Lạc An Ca ẩn ẩn bất an, Mai Lục chi như thế nào lại phái một xa phu tới tiếp ứng y ? Chẳng lẽ hắn bên người nhân thủ không đủ? Hoặc là nói thật bị phiền toái cuốn lấy thân?

Lạc An Ca trong lòng tính toán có phải hay không nên hỏi lại cẩn thận chút, lời Mai Lục Chi dặn dò lúc trước giống tia chớp bỗng nhiên xẹt qua trong đầu , làm y đột nhiên cảnh giác.

Mai Lục Chi từng nói , gánh hát không có người của bọn họ, muốn y cẩn trọng hành sự, bất luận kẻ nào đều không cần tin tưởng!

Lạc An Ca phản ứng đầu tiên đây chính là người của Tứ hoàng tử , muốn đem hắn lừa đến chỗ không người giết chết, nhưng ngay sau đó y lại cảm thấy Tứ hoàng tử không có tâm kế này , trong đầu suy nghĩ một phen, Lạc An Ca đã hoảng sợ.

Y không khỏi dừng chân lại, không chịu đi về phía trước.

Lúc này đã lạc vào trong một tiểu viện độc đáo , khắp nơi quạnh quẽ, không thấy cung nữ thái giám.

Nam tử áo bào tro kia quay đầu, cười một cái
- Bệ hạ như thế nào lại không đi rồi?

Lạc An Ca lui ra sau hai bước, không biết vì sao liền cảm thấy trên gương mặt hiền lành tươi cười kia trở nên âm trầm quỷ dị .

- Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? Lục chi ở đâu?

- Bệ hạ đây là nói cái gì?
Nam tử áo bào tro đẩy cổng phía trước mặt ra , buông tay hướng vào bên trong,
- Mai đại nhân đang ở bên trong chờ .

Lạc An Ca bán tín bán nghi liếc hai mắt hướng vào bên trong , chỉ có thể thấy trương bút sau bình phong miêu hoa lớn , cụ thể tình hình y cũng thấy không rõ.

Lạc An Ca không có cách nào , đành phải căng da đầu cùng hắn đi vào, vòng qua phía sau bình phong lớn kia , nội thất treo rèm châu kim sắc , mơ hồ thấy bên trong một trương sạp, mặt trên là một trương bàn nhỏ, mà bên cạnh có một người ngồi .

Nam tử áo bào tro kia ân cần vì y vén rèm châu
- Thỉnh

Lạc An Ca do dự mà hướng bên trong đi một bước, cùng lúc chạm tầm mắt đối tượng ngồi ở trên sạp

Lạc An Ca đột nhiên hít một hơi, toàn thân cơ hồ cứng đờ, hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ trắng bệch
- …… Mộ Kha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #cổtrang