36
Phu nhân Phác thấy Trân Ni khuôn mặt lấm tấm nước mắt mà đau lòng, bà tiến lại đỡ nàng, khẽ ôm lấy tấm lưng run rẩy đó. Trân Ni cười gượng khi thấy bà không ngừng lo lắng cho mình.
- Trân Ni, từ nãy giờ con đã đi đâu? Có biết rằng Jisoo đã tìm có rất nhiều...
- Hắn tìm con có chuyện gì sao ạ?.
- Ni, thằng bé vì lo sợ con đói mà đã lấy một chén thức ăn cho con. Khi quay về má thấy thằng bé buồn lắm, chắc là không tìm thấy con...
- Con cần hắn quan tâm chắc!
- Ni! Thằng bé dù sao cũng là chồng của con! Ăn nói cho tử tế vào, má thấy chỉ có Jisoo nó là chịu nổi tính của con. Chứ...
- Má à!.
- Được rồi, con lên gặp thằng bé một chút đi. Tí nữa bọn họ về rồi cũng lên chào hỏi một tiếng!.
- Con không lên đâu ạ, họ muốn thì tự mà xuống đây nói chứ con không rảnh!.
- Ôi trời, cái con bé này...- bà cũng chịu thua trước độ bướng của nàng, bà thôi không khuyên nàng nữa mà lắc đầu rời đi.
Bà mặc nàng muốn làm gì thì làm, chứ giờ bà đau đầu lắm. Không nói nổi nàng nữa rồi, Trân Ni thấy bà bất lực rời đi thì cũng thở dài.
Jisoo trong khuôn viên đầy hoa tươi mà lòng nặng nề, nó khó thở ngước mắt lên trời như muốn ngăn dòng nước mắt sắp rơi. Trong đầu nó giờ đây rối ren, còn nơi ngực trái thì đau nhức khó tả, nó hận trái tim mình sao lại không nghe lời nó. Rõ ràng trái tim là của nó nhưng tại sao lại đi theo nghe lời người kia.
Thái Anh đứng sau lưng nó mãi nhìn, em nhìn tấm lưng cao lớn mảnh khảnh đó mà lòng chợt bừng lên tia ấm áp không rõ vì sao. Thái Anh đi tới đặt tay lên vai họ rồi đứng đối diện họ, Jisoo nhíu mày nhìn em đầy khó hiểu.
- Ngài quên em rồi sao? Còn nhớ khi ngài đi đường mà bị em đụng trúng không? - Thái Anh nở một nụ cười tươi rói nhìn người kia, lòng em rộn ràng khi phải đối mặt với khuôn mặt này.
Em thích nhất là đôi môi nhỏ trái tim đó, thật muốn một lần được chạm vào.
- À là cô sao? Cô là em của Ni...
- Phải... Chẳng phải hôm nay là ngày vui của ngài sao, sao ngài lại ở đây mà ủ rũ? Không vào uống với mọi người sao ạ!?.
Jisoo bật cười chua chát, lúc lắc đầu, nó đưa mắt nhìn đôi bàn tay của mình đang nắm lấy nhau, chiếc nhẫn đó quả thật rất đẹp khi được đeo lên tay nó. Nhưng sao nó cảm thấy thật hài hước quá, khi nó luôn cố tỏ ra rằng mình không sao nhưng tận sâu bên trong thật sự lại không ổn.
Nhớ lại cảnh lúc nãy nó thấy mà nó càng cười nhiều hơn, họ vì sợ người kia buồn mà muốn đưa tay tháo ra chiếc nhẫn đôi với mình. Đó là nhẫn cưới, là vật gia truyền mà cha nó để lại. Nó rất quý trọng nhưng với người kia thì cũng chỉ là một chiếc nhẫn bình thường thôi, huống hồ gì họ lấy mình chỉ vì ép buộc.
- Tôi không vui nổi, em biết đó người được cho là vợ tôi...tôi và cô ấy không thể...em rõ hiểu mà, lòng căm hận đế quốc sâu sắc...hôn lễ này cũng là vì ép buộc, thật sự chẳng có niềm vui nào cả mà toàn là sự giả tạo!
- Ngài...ổn chứ...
- Tôi luôn ổn, bây giờ là như thế. Tôi cũng không muốn hôn lễ này đâu, nhưng bác của tôi lại vì quyền lợi của mình mà lợi dụng cháu của mình...tôi không có quyền lựa chọn. Chính vì chuyện đó mà lòng căm hận đó ngày một càng nhiều, cứ hễ có chuyện gì là y như rằng tất cả là tại tôi...
...Cô ấy luôn cho rằng mọi thứ đều là do một mình tôi làm, cô ấy đỗ hết mọi lỗi lầm đó lên đầu tôi mà không hay biết rằng...một phần cũng là do cô ấy...
Thái Anh nghe những lời này từ tong giọng trầm ấm khẽ run run mà mắt em cay xè, em không biết vì sao Trân Ni lại bướng như vậy trong khi rõ biết cô ấy cũng là vì tổ chức nhưng cô ấy vẫn chỉ cho rằng một mình Jisoo là có lỗi...
Thái Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi đó, đột nhiên em không tự chủ được mà muốn đưa tay xoa dịu khuôn mặt đó, em muốn xóa đi mọi gánh nặng của họ.
Em thật muốn ở bên cạnh chăm sóc họ mà không biết tại sao, em chỉ biết rằng con người này quá đáng thương đi mặc dù không đáng để em bận tâm.
- Thái Anh!! - giọng nói đanh thép kia thốt lên làm em giật mình buông vội bàn tay mình xuống khỏi gương mặt mịn màng đó, Jisoo cũng giật mình mà lùi lại. Nó cũng không hiểu vì sao lại để yên cho Thái Anh chạm vào nữa.
Trân Ni hùng hổ tiến tới, nàng nhếch mép cười khinh bỉ nhìn hai người đang vụng trộm. Jisoo cuối đầu xuống như bị bắt gian tại trận còn Thái Anh thì vẫn hiên ngang như không có chuyện gì, đôi lông mày chợt nhíu lại nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Trân Ni như vẻ thách thức.
- Chị ba! Có chuyện gì sao?.
- Má tìm em, sao Em không vào trong với má đi, sao lại ở đây mà tình tứ với anh rể của mình như thế này!?
- Chị ba, chị ăn nói cho đường hoàng! Em không có tình tứ gì cả, em chỉ là đang nói chuyện với anh ấy thôi!
- Vậy sao? Nói chuyện bình thường mà tay sờ mặt, đụng chạm nhau như thế sao!?.
- Chị...chị muốn nghĩ sao thì nghĩ, em với anh ấy không có gì là được! Em vào trong đây không muốn đôi co với chị nữa!
Thái Anh mặt tức đỏ lên mà rời đi, Trân Ni nhìn theo mà khinh thường.
Nãy giờ cô tìm khắp nhà không thấy đâu, hóa ra là ở ngoài này với tên ngố đó. Nàng quay lại nhìn Jisoo, Jisoo vẫn giữ nét bình thường đầu đã ngẩng lên đối diện với nàng.
- Hay nhỉ!? Vừa mới là chồng của người ta mấy tiếng trước giờ lại ở đây cưa cẩm em gái người ta, cũng hay quá nhỉ!?
Trân Ni vỗ tay, tông giọng mỉa mai cất lên đầy giễu cợt dành cho người kia. Jisoo vẫn im lặng nhìn nàng nhưng rồi cũng tránh đi, nén tiếng thở dài.
- Chưa gì mà đã có tư tưởng lấy thêm vợ rồi, có lẽ như lời nói của bác mình anh để ngoài tai nhỉ!?
- Vâng...em cứ việc mỉa mai tôi...tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, tôi cũng muốn được tình yêu như bao người. Nếu vợ tôi không cho tôi được thì cô gái khác cho được thì tội gì tôi không đón nhận! Huống hồ chúng ta chỉ là kết hôn vì bị ép buộc.
- Anh!!!
- Em luôn là như vậy mà!? Em luôn không coi tôi ra gì, chút chuyện này em quan tâm làm gì!.
- Tôi chỉ không muốn người khác coi thường cha tôi thôi! Khi anh mang tiếng là con rể nhưng lại có thứ tình cảm ghê gớm với em gái của vợ, tôi chưa có chết mà anh lại dám hiên ngang bên em gái tôi như vậy. Coi xem người ngoài thấy liệu họ có cười vào mặt cha tôi không? Anh thì không sao, nhưng cha tôi thì khác!.
- Phải rồi...
- Tôi xin lỗi là do tôi sai, em vợ cũng chỉ là an ủi tôi khi thấy tôi buồn rầu mà thôi...Tôi chỉ cảm thấy thất vọng rằng, tại sao em chỉ vừa mới trao nhẫn cho tôi thôi mà đã đến bên người khác rồi, em không nên như thế. Em đã dùng đồ cưới bái đường với tôi mà rơi vào lòng người khác, thậm chí chiếc nhẫn mà cha tôi để lại em còn có ý định muốn vứt nó đi. Nếu em không muốn đeo nó thì hãy trả lại cho tôi hoặc là cất đi không nên vứt bỏ như thế...còn chuyện của nhà báo Rosé chạm vào tôi là do tôi sai khi không lại đứng im... Cũng trễ rồi, tôi vào xin phép đại tá và phu nhân rằng tôi phải về thôi....Ở lại thêm cũng chỉ khiến em căm ghét rồi chúng ta lại cãi nhau nữa! Khi khác gặp lại, chào em!
Một cái cúi đầu lịch sự rồi nhanh chóng rời đi..
Trân Ni ngỡ ngàng nhìn họ rời đi...
Đôi tay bấu chặt lại, trong lòng lại nhói lên khó thở...
Nàng sao lại cảm thấy tội lỗi khi nghe những lời đó!
Rõ ràng nàng yêu Thống nhưng tại sao khi người này bắt gặp nàng với Thống thì nàng lại lo sợ, sao lòng nàng lại khó chịu như thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com