40
- Em có mệt lắm không?
Câu trả lời mà mình nhận được là cái lắc đầu cùng ánh mắt lạnh lùng của đối phương nhưng nó không buồn mà lại vui vẻ mỉm cười an tâm gật đầu với nàng.
Dù xung quanh toàn là những thứ tiếng lộn xộn nhưng ngôn ngữ chập chững của giọng nói duy nhất mà nàng nhận ra giữa tiếng ồn ào xung quanh vẫn luôn là tiếng của người bên cạnh.
Giữa khung cảnh ngột ngạt ấy vẫn luôn có một cỗi cảm giác xúc động dâng trào thấm thía vào cõi lòng. Phu nhân Phác cùng đại tá Phác tách nhau ra một bên như cố tình giao lại con gái cho người có trọng trách đang đứng kế bên là cái người đang đưa tay lau lấy mồ hôi trên trán, nụ cười vẫn luôn nở trên môi...
Tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, dần dần mọi người đã đi về gần hết chỉ còn lại người nhà của hai bên gia đình ngồi lại bên nhau cùng nhau trò chuyện của đôi bạn trẻ. Jisoo thấy Trân Ni gật gù như đã mệt lắm rồi thì có chút xót, vội nắm lấy tay nàng đứng lên đưa nàng đi vào phòng.
Jisoo có chút gượng gạo khi mở cánh cửa phòng của nàng, khi cả hai đã đi vào Trân Ni liền thở dài đi đến ngồi xuống trên chiếc giường của mình.
Jisoo thấy nàng mệt mỏi như vậy liền lên tiếng :
- Em có thể nghỉ ngơi được rồi...thay đồ đi tắm đi...hôm nay ở lại đây ngày mai chúng ta sẽ về nhà riêng của mình...
- Ừ!
- Tôi sẽ không làm phiền em nữa...em nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài đây!
Jisoo cúi đầu lịch sự mở cửa bước ra ngoài nhưng khi cánh cửa đã được đóng lại thì một lần nữa nó được mở ra. Thứ gì đó đã đẩy Jisoo lại vào trong, Jisoo lấy làm khó xử đưa tay lên gãi đầu ái ngại nhìn nàng đang không hài lòng.
- Xin lỗi... nhưng họ không cho tôi rời đi...họ bảo tôi phải ở với em...
- Được rồi!
- Có thể em sẽ không được thoải mái lắm...nhưng hãy cố chịu nhé...hôm nay thôi ngày mai em sẽ được thoải mái hơn...
- Tôi đi tắm!
Trân Ni giọng cọc lốc, vội gom những "vật dụng" cần thiết mà nhanh chóng rời đi. Jisoo vẫn cứng đờ tại chỗ khi vẫn chưa thể hiểu hết những gì vừa diễn ra.
Nó thở dài không biết nên làm gì nên chỉ ngồi một chỗ chờ Trân Ni quay lại. Đầu ngó nghiêng xung quanh tìm thú vui đỡ chán nản, nó ngó vào trên bàn trang điểm của nàng thấy có một tờ giấy nhỏ liền tò mò mà đứng lên tiến về phía đó.
Không biết trong tờ giấy đó ghi những gì mà khi nó vừa đưa lên đọc liền thay đổi sắc mặt, trái tim có tiếng vỡ vụn. Nó đưa tay chống lên bàn như làm điểm tựa để đứng vững, rồi lại lặng lẽ quay về vị trí cũ.
Trân Ni mặc bộ bà ba đơn giản mở cửa đi vào, nàng thấy người kia ngồi khoanh chân trên sàn vẻ đăm chiêu nhìn có chút buồn cười. Rồi lại dời ánh mắt lên bộ đồ trên người họ, có vẻ như là Jisoo không có ý định sẽ thay nó ra.
Nghe tiếng động nó liền quay lại, Trân Ni ra vẻ không quan tâm mà đi tới bên giường lau tóc. Jisoo nén tiếng thở dài, ánh mắt dõi theo từng hành động của nàng ta.
Miệng như muốn lên tiếng hỏi nhưng rồi lại thôi, cụp mặt xuống mà hai tay không ngừng chà vào nhau với vẻ bối rối.
- Cứ như vậy mà đi ngủ luôn sao? Không thay đồ à?
- Không...tôi quen rồi...
- Nếu anh nói...mặc quân phục tôi cũng tin đằng này...là hanbok không khó chịu sao?
- Không, tôi thích nó lắm!
- Tùy anh vậy!
Lắc đầu từ chối hiểu con người đó rồi chải tóc, cả căn phòng lại rơi vào im lặng. Jisoo mím môi nhìn nàng rồi giọng nói trầm ấm khẽ run :
- Em có muốn đọc lá thư mà ông của tôi đã gửi từ tháng trước vào lễ ăn hỏi không?
Trân Ni thấy ánh mắt chờ đợi của người kia liền miễn cưỡng nhẹ gật đầu chiều lòng họ như thể là quan tâm đến nội dung của bức thư. Jisoo vui vẻ rút tờ điện tín trong túi áo của mình ra đưa cho nàng.
Trân Ni nhìn bức thư đã nhàu nhĩ, chứng tỏ người kia đã đọc qua nhiều lần. Ánh mắt đầy tự hào của nó mãi hướng về phía nàng chờ đợi, Trân Ni nhận lấy bức thư mà xoay ngang xoay dọc tỏ vẻ không hiểu, Jisoo thấy vậy liền bật cười.
- Em đảo ngược rồi sao đọc được, em đang giả vờ không hiểu có phải không?.
- Thì có biết đọc thật đâu! Tôi chỉ biết nói tiếng Anh thôi chứ không biết đọc chữ!
Trân Ni bực dọc lên tiếng, giận dỗi ném lá thư lại về phía chủ nhân của nó. Jisoo không tức giận mà càng vui vẻ hơn nhích người lại gần nàng một chút, ánh mắt dịu dàng khẽ nhìn nàng cất tiếng :
- Học trò của thầy David đây sao?
- Tôi chỉ học những thứ cần thiết!
- Ông ấy chắc đã quên dạy em câu này rồi, tôi dạy em nhé?! Là một câu tiếng Hàn đó!
- Liên quan!
Nàng vội vàng từ chối, Jisoo thôi không chọc nàng nữa mà cúi đầu nhìn lá thư rồi khẽ mỉm cười giọng nói trầm ấm lại cất lên :
- Em không thật tò mò sao?
- Thế trong đó viết gì?
- Thì ra là có quan tâm à?
- Tôi chỉ ra vẻ thế thôi. Nếu không muốn thì không cần đọc làm gì!
Giọng nói càng cọc cằn khiến Jisoo vội vàng tuôn ra một tràng tiếng Anh như thể đã thuộc lòng, chất giọng ấm áp pha lẫn xúc động cùng vẻ buồn rầu.
"Fate lets you meet and become husband and wife
I hope you will love each other for the rest of your life
(Định mệnh đã cho hai đứa gặp nhau và trở thành vợ chồng...
...Ông hy vọng hai đứa sẽ yêu thương nhau đến hết đời này...)
May the love and happiness you feel today
Since through the years..."
( Cầu chúc cho tình yêu và hạnh phúc của hai con hôm nay sẽ tỏa sáng suốt cuộc đời...)
- Tôi đọc có vẻ em đã hiểu nhỉ? Không cần phải dịch lại làm gì có phải không?
Nàng mím môi im lặng, thấy không có hồi đáp Jisoo lại tiếp tục đọc dòng cuối cùng của lá thư.
" May the love you share today
Grow stronger as you grow old together..."
( Cầu chúc cho tình yêu đôi lứa luôn vững bền cho tới ngày đầu bạc...)
Jisoo khẽ mím môi, nhẹ nhàng cất đi lá thư như một món đồ quý giá. Ánh mắt đượm buồn hướng về nàng nhưng rồi lại cụp xuống, nụ cười gượng gạo, giọng nói rụt rè cất lên.
- Xin thứ lỗi vì đã phá đi không khí của em...thật buồn cười khi phải đọc những câu chúc đó...em đừng chế nhạo nhé, ông của tôi không biết cuộc hôn nhân này...người tưởng rằng hai ta đến với nhau vì tình yêu...
Nói rồi Jisoo lùi lại vị trí cũ, hai tay lại liên tục chà vào nhau chờ giọng nói người kia cất lên. Nhưng đợi mãi chẳng có thanh âm gì nên buộc mình phải lên tiếng lần nữa.
- Chắc em cũng mệt rồi nhỉ...đi ngủ nhé...? Tôi...sẽ ngủ ở dưới đất...tôi sẽ không xâm phạm lãnh thổ của em...nên hãy cứ yên tâm mà ngủ nhé...ngủ ngon...
Trân Ni không nói gì chỉ gật đầu rồi lặng lẽ đi lên giường mặc cho người đó có chăn đắp hay không. Jisoo thấy vậy cũng không muốn hỏi gì mà chỉ lặng lẽ nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo...
Jisoo hiền đến mức chấp nhận mình sẽ bị cái lạnh làm cho khó ngủ mà không một lời trách móc người kia sao lại quá nhẫn tâm...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com