01. Let's follow the lead of the corpses and dance the dance of corpses
Không biết tự khi nào, Jisung mắc kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn tạp và mông lung cho câu hỏi, Khi nào mình chết? Khi nào cậu chết? Và cậu sẽ chết như thế nào? Hình như—Jisung không nhớ rõ, cậu chỉ là đang cố đếm—cậu đã nghĩ về cái sự khiến mình chết mười lần. Mười lần, mỗi lần lại suy đến một hoàn cảnh khác, một cảnh tượng khác và một cách thức chết khác. Rồi Jisung cứ nghĩ mãi, nghĩ về sự chết và tất thảy mọi thứ có liên quan tới chết, mà nghĩ thì sẽ viết, sở dĩ sống đến đâu, con người ta viết đến đó. Jisung viết những đòng suy nghĩ đó vào một tờ giấy vớ đại trên bàn, ghì ngòi bút xuống thật mạnh, nắn nót kiến tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt vào thời khắc bản thân đã trở thành một phần tách bạch với nhân loại và hơi thở chỉ còn là thứ xa xỉ bất khả sở hữu.
Mắt đờ ra. Đầu hơi nghiêng. Lưng tựa vào tường. Lại một đoạn thời gian khác Jisung nghĩ về cái chết. Nó tới rất mau—không những mau mà còn bất thình lình—nhưng đi thì không mau chút nào. Như một quy luật bất di bất dịch, những nét vẽ mang sắc đỏ bỗng chốc rơi rỏ xuống mảnh giấy trắng trải tràn trong tâm trí. Và trong phút chốc, Jisung sẽ chẳng còn có thể nghĩ gì về cái chết, về cái chết của mình, của người ta, và của mình.
Khắc khoảnh đó đến. Jisung mường tượng ra một khung cảnh mình tử nạn dưới gầm xe của một tay lái nào đó. Máu sẽ chảy ra, chảy ra từ bụng, từ đầu, từ tay và có khi cả từ mắt. Xương sẽ vỡ, có nặng có nhẹ, có cái đâm toạc ra khỏi da thịt, có cái gãy rồi vụn ra ở bên trong. Cậu nằm ở đó, dưới gầm xe tải tối tù mù, xa xa là tiếng la hét thất thanh của dòng người trên phố và tiếng khóc thê lương muốn minh oan của người tài xế. Sẽ không ai kéo cậu ra khỏi gầm xe đó, bọn họ không muốn tự biến mình thành kẻ giết người, và bọn họ cũng không biết một thằng con trai độ tầm mười chín, hai mươi dám ngang nhiên vứt xe sang một bên rồi lao đầu vào một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ bốn mươi ki—lô—mét trên giờ trên xa lộ, liệu có còn sống—và cả còn muốn sống—hay không. Bọn họ thấy máu, máu ở mui xe—quệt thành một đường và có cả những vệt bắn tỏa ở xung quanh, máu chảy ra từ dưới gầm. Máu màu đỏ, còn mới, nhưng chắc hẳn được một lúc rồi cũng ngả thành một loại sắc độ thẫm hơn. Thay vì làm một việc có thể cứu sống một người không còn muốn sống, những con người trên xa lộ bàn tán, vây thành một vòng nghẹt thở, rồi lại bàn tán. Con người thường sợ đối diện với cái chết và con người lại càng chẳng muốn đối diện với cái chết của một người lạ mà bấy giờ, họ còn chưa nhìn thấy được mặt.
Cậu nằm dưới gầm xe, nhắm mắt lại. Jisung không mở mắt ra. Tầm nhìn chìm vào trong một màu đen miên man. Cái màu đen ấy khơi gợi lên bên trong cậu một sự hỗn độn, hỗn độn của nghĩ suy. Jisung chẳng thể nghĩ được gì—mặc dù cậu đã và đang cố suy nghĩ, vì thế nên cậu gọi đó là một sự hỗn động của nghĩ suy. Jisung nghĩ về cái sống, về sự sống. Cậu cố gắng để được sống, nhưng mà dù có cố gắng đến đâu, Jisung cuối cùng rồi cũng sẽ chết.
Cậu không để tâm lắm đến việc Vì sao mình chết?
Jisung chỉ muốn biết, cậu chết như thế nào?
Chết như thế nào?
Chết và đi vào đâu?
Chết. Đi vào đâu?
Vào,
"Jisung."
Thật ra thì chẳng đi vào đâu cả.
Jisung thấy mí mình nặng, nặng đến mức không thể nhấc lên nổi. Cậu cựa mình, cảm giác cơn mỏi truyền từ đôi bờ vai đến đầu gối. Cái mỏi làm chân cậu khuỵu. Cơ thể Jisung gần như là bất động, tâm trí cậu thét gào tựa như bị nhốt chặt trong một cái lồng giam bằng sắt lạnh ngắt, giam khỏi cái ngai điều khiể. Bất khả điều khiển, Jisung nhận ra mình bị tước đi cái quyền cơ bản nhất của một con người—quyền được chuyển động. Jisung được ban cho quyền sống, nhưng cái kẻ ban cho cậu đặc ân đó lại tước đi quyền được chuyển động của cậu. Và điều đó làm Jisung phải nghĩ, làm sao có thể gọi là sống khi không có sự vận động? Nếu không vận động, đâu còn thứ gì có thể chứng minh một con người đang còn sống; nếu như đúng là ngay từ thuở hồng hoan, sự sống là một mệnh đề luôn song hành bên sự chuyển động; nếu như đúng là, chỉ có đi, đi lên, không dậm chân tại chỗ, không chững lại dù bất cứ lý do gì—u sầu, ảo não, vô định, vô hướng, rơi—mới được gọi là sống. Còn không, tất cả chỉ dừng lại ở tồn tại, thậm chí là không tồn tại. Đời người chỉ có thế, chỉ có sống và tồn tại, mà nếu đã là tồn tại, thì tức là không tồn tại.
"Jisung."
Tiếng gọi đó lại vang lên, tiếng gọi đó chất chứa gió, rất nhiều gió. Những cơn gió tưởng chừng là lốc cuồn cuộn, sượt qua màng nhĩ Jisung, làm cho nó rỉ máu. "Jisung", lại là tiếng gọi đó. Jisung cố mở mắt. Đầu cậu ong. Một thứ âm thanh hình như là tiếng rè rè của loa dội ngược lên. Nổ. Tưởng chừng như sắp nổ. Jisung nhận thức được điều đó. Nếu cậu không mở mắt, cậu cá chắc sẽ nổ. Nổ cái gì? Jisung không biết. Jisung chỉ biết là, cái tiếng rè đó là hồi còi cho một vụ nổ. Và đối với Jisung, đó là một vụ nổ lớn.
"Jisung."
Một tiếng bíp kéo dài vẳng lên, Jisung mở mắt. Trước mắt cậu là sân thượng, gió mạnh và Chenle.
Chenle đứng cách cậu một khoảng—anh đứng rất gần cửa, cậu thì không. "Em có muốn nhảy với anh một điệu không?" Anh hỏi.
Jisung ngẩng đầu khi nghe thấy câu hỏi đó ấy, song cậu không trả lời ngay. Đầu cậu ngẩng vừa đủ để đôi mắt cậu thấy được Chenle, tóc cậu bay lả tả trong gió, gió trên sân thượng mạnh, không nhân từ và không khoan nhượng. Jisung ví nó với cái chết, vì cái chết không từ một ai. Cái chết, cũng giống hệt như gió sân thượng, không nhân từ và không khoan nhượng cho bất kỳ sinh vật sống nào. Jisung nghiêng đầu, lưng tựa vào lan can sắt gần gãy. "Nhảy? Điệu nhảy gì?"
"Điệu nhảy của người không ở đây." Chenle cười mỉm, hướng ngón tay trỏ xuống mặt sàn lát gạch. "Điệu nhảy cho người sẽ rời khỏi đây?"
Jisung cau mày. "Chenle, em không hiểu những gì anh đang nói."
"Jisung sao lại không hiểu? Em là người đã góp phần trong việc tạo ra điệu nhảy đó mà." Chenle bật cười khúc khích, đoạn giơ tay, bắt chéo chân làm ra cái dáng hình của một vũ công sắp đặt chân mình lên sàn diễn. "Tử thi hành khúc."
Như một thứ thuốc phiện gây nghiện cùng cực, bốn chữ Tử thi hành khúc ép Jisung phải tìm đến nó. Jisung lọ mọ đứng dậy, và cậu nhận ra mình không còn bất động nữa. Một cỗ xúc động dâng trào lên, Jisung cảm tưởng như mình đã được sống lại, không còn chỉ là một thứ hữu hình đơn thuần tồn tại nữa. Cái suy nghĩ đó khiến cậu sướng đến phát điên lên.
"Nếu em nhảy, em sẽ sống chứ?" Cậu hỏi Chenle. Tiếng nói chạy đi trong gió, gió đi vào tai Chenle, câu hỏi của cậu đi vào tai Chenle.
Và Chenle lắc đầu như một cách thức đáp lại. "Jisung," Anh gọi, Jisung nghĩ rằng Chenle xem việc gọi tên mình như là một niềm vui thú giải khuây. "Làm sao em biết được rằng em đã chết? Để mà em nhận ra, bản thân em còn sống?"
Jisung ngây ra, não bộ cậu ngưng lại trong một khoảnh khắc. Làm sao mà cậu biết được bản thân cậu còn sống đây? Đâu có ai sẽ đi xác nhận giúp cậu về việc cậu đứng ở bên nào của đường tuyến tính sống—chết. Jisung đoán, đoán thôi, "Là không tồn tại. Con người biết khi nào họ sống, hoặc họ tồn tại. Em biết mình sống hay chết là vì nó. Sống là sống, chết là tồn tại."
Chenle bật cười. "Sao mà có thể chứ? Chết đâu có nghĩa là tồn tại hay không tồn tại. Nó không thể được đặt ngang hàng nhau, trên cùng một dòng ghi và phân cách nhau bằng một dấu bằng." Gió lốc làm tóc Chenle bay, bay một cách không theo trật tự. Bay, cứ từa tựa như là rơi, vì rơi thì tóc mới lả tả như thế. "Sống tức là có nhưng chết không có nghĩa là không. Sống là có, chết cũng là có. Phải có rồi thì cái chết mới diễn ra. Nếu là không—không tồn tại, thì chẳng có cái gì diễn ra cả. Không tồn tại đồng nghĩa với việc không được công nhận, càng không được định danh. Mà không có danh, tức là đâu có chết."
Chenle càng nói, Jisung càng thấy cái sướng điên trong người mình đi đâu mất. Lời nói của Chenle khiến cậu hoài nghi, vậy là cậu có đang sống không? Hay cậu đã chết mất rồi? Hay là, cậu có đang tồn tại? Nhỡ đâu đến cái tệp tồn tại còn không chứa đựng cậu, Jisung có phải là một kẻ không tồn tại? Nếu vậy thì làm sao cậu chết đây? Nếu vậy thì làm sao cậu biết mình chết như thế nào—khi mà nếu không tồn tại nghĩa là cậu đâu có chết?
Jisung bối rối và không nói được gì.
"Jisung." Chenle nói trước cậu. "Nhảy với anh đi. Điệu nhảy của xác chết."
Jisung thấy tâm trí mình đang bị ai đó làm cho căng ra và những từ ngữ như "sống", "chết", "tồn tại" là ngón tay chạm vào cái sợi dây đang căng ấy. Chenle dẫn cậu đi theo cái đường đi của riêng anh—một lối đi đầy sỏi, đá và cây cỏ mọc um tùm. Đường đi trông không giống một lối mòn vì kì thực là chẳng có mấy ai đi, kì thực là chỉ có một mình Zhong Chenle đi, giờ đây có thêm một kẻ, một kẻ tên là Park Jisung.
Jisung đứng đối diện với Chenle, cách anh một khoảng xa. Đôi mắt cậu vẫn chút ít dáng dấp của nghi hoặc, song đôi chân cậu đã bắt đầu bước đi. Một bước. Hai bước. Ba bước. Khoảng cách giữa Jisung và Chenle đang dần rút ngắn lại. Một hồi sau, Jisung đã đứng đối diện với Chenle, gần ngay bên anh, gần đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở nóng rẫy của Chenle đang phả lên da mặt mình, gần đến mức cả gió cũng không thể cuốn được cái hơi thở ấy đi mất. Chenle chầm chậm đan tay phải của bản thân vào tay Jisung. Bàn tay của anh ấm hơn, đầy thịt và những ngón tay nhỏ nhắn, phơn phớt cái màu hồng nhạt. Bàn tay của Jisung to hơn, lạnh hơn, trông gầy và chẳng có mấy thịt. Chenle nắm lấy tay Jisung thật chặt, tay còn lại đặt lên vai cậu. Theo tiềm thức, Jisung đáp lại bằng cách ôm eo anh.
Khi chân Chenle nhấc lên và văng vẳng bên tai là một đoạn giai điệu với cái nền nhạc đệm là gió, Jisung biết khúc ca này đã được bắt đầu. Tử thi hành khúc đã được bắt đầu.
Những bước nhảy của Chenle chỉ đường cho cậu bước theo. Chenle tiến chân sang trái, cậu liền lập tức làm theo. Chenle tiến về phía trước, cậu liền lập tức lùi về sau. Bọn họ bắt đầu bằng một nhịp điệu chầm chậm và rồi cái bản nhạc ấy dường như là được soạn thêm vào lệnh crescendo, khi mà âm thanh lẫn tốc độ của nó đang đi về cái đỉnh cùng, tăng tiến về âm vực cao nhất. Jisung không bắt theo kịp cái sự thăng hoa kì quặc này, vì vậy mà cậu bối rối. Cậu cố kiểm soát cơ thể của mình ngay bây giờ. Cậu không làm được. Cậu chỉ có thể tự biến mình thành một con rối, tự nguyện dâng chính bản thân lên Chenle và để anh mặc sức điều khiển. Cho đến khi dây đứt phựt và con rối trở thành một thứ vô tri, Jisung nhận ra đôi chân mình đã không còn trên sân thượng. Thay vào đó, nó lơ lửng giữa không trung.
Và cậu rơi xuống. Mây ôm cậu.
"Jisung."
Tiếng gọi ấy lại vẳng lên, Jisung mở mắt. Sân thượng, gió và Chenle. Hai người bọn họ đang nhảy, Jisung nhắm mắt và điệu nhảy bị buộc phải dừng lại. Tử thi hành khúc bị buộc phải dừng lại. Họ đứng sát lan can, một đoạn đã bị gãy. Jisung đứng ngay trước đoạn lan can bị gãy đó.
Cậu buông tay Chenle ra. Chenle nghiêng đầu, "Em sao thế?", anh hỏi. Jisung không trả lời anh, cậu quay đầu. Cậu thấy gió lộng, cậu dường như đã suy nghĩ gì đó. Chẳng ai biết cậu đã suy nghĩ cái gì. Chenle đứng yên, đợi cậu nghĩ. Jisung nghĩ xong và ngay sau đó, cậu lùi mình, nhảy khỏi sân thượng.
Không phải rơi mà là nhảy xuống. Gió muốn quật cậu lên nhưng mây đã ôm cậu xuống.
"Jisung."
Lại là tiếng gọi ấy, nó không khó chịu nhưng nó làm Jisung phải mở mắt. Cậu thấy Chenle đang nắm tay mình, giọng anh ôn tồn. Bọn họ đang đứng trước cửa ra vào sân thượng.
"Đi thôi." Anh nói.
"Đi đâu?" Jisung hỏi. Chenle mỉm cười, "Đi chết."
Chenle mở cửa, hiện ra trước mặt hai người là căn phòng ẩm ướt, dưới sàn ngập toàn nước. Bốn bức tường ẩm đến kì quặc, Chenle dẫn Jisung bước qua nước. Nước hơi đặc,nó khiến cậu bước chân khó hơn. Tiếng lõm tõm tạo ra từ những giọt nước rơi hòa vào thanh âm hai đôi chân đang cố lội nước. Chenle dẫn Jisung băng qua, đi thẳng đến một cánh cửa. Anh mở cửa ra, hiện ra trước mắt hai người là một vùng không gian trắng. Jisung thấy có rất nhiều người ở đây, già có trẻ có, gái trai đủ cả. Bọn họ đang nắm tay nhau thành những vòng tròn, nhảy múa và ca hát.
Những thi thể đang nhảy múa. Những thi thể đang ca hát. Chúc may mắn cho bạn vì đã thoát khỏi nơi đây. Nơi đây là nơi nào? Jisung không biết.
Chenle đẩy Jisung vào sự hỗn loạn ấy rồi biến mất, để cậu lại trơ trọi giữa lớp lớp người. Rồi bỗng có bàn tay nào đó chộp lấy cổ tay cậu kéo vào vòng người, một người khác nắm lấy tay kia của cậu. Bọn họ bảo Jisung hãy làm theo họ đi.
Jisung hỏi, họ đang làm cái gì.
Họ đáp, họ đang nhảy, nhảy theo một hành khúc.
Tử thi hành khúc. Khúc hành ca của tử thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com