Chương 31: Sắc lam
I
"Nhìn kìa, bầu trời xanh quá."
Zapihha nói, anh đang ngẩng nhìn lên không trung. Những đám mây tuyết đang giãn ra, để lộ cả một vùng trời xanh ngăn ngắt. Đã lâu lắm rồi anh mới lại được thấy màu da trời đẹp đến thế.
Huệ Nha cũng nhìn lên, đối với nàng thì đây là lần đầu tiên nàng được thấy màu xanh của bầu trời Trái Đất, vì từ khi nàng đến hành tinh này trời luôn chỉ có mưa và tuyết. Thứ màu xanh này cũng thật yên bình như màu bầu trời ở Ajamina vậy, nó khiến trong lòng nàng thoáng bâng khuâng.
Hai người vẫn đang cưỡi trên lưng con sói tuyết di chuyển trên biển băng mênh mông, và ở phía trước họ vẫn là siêu robot Arelgon lừng lững như một tòa tháp kim loại.
"Có lẽ chúng ta đang ở trong vùng mắt bão." Zapihha nói, khung trời trong lành kia khiến anh cứ muốn ngắm nhìn mãi. "Sẽ không được lâu đâu, nhưng dù sao cũng thật tuyệt. Anh muốn được bay lên đó quá."
"Vậy em sẽ đưa anh lên." Huệ Nha nói.
"À, em có bộ giáp có cánh mà nhỉ. Nhưng anh tuyệt đối không để em ôm anh bay lên trời đâu nhé."
"Vì sao?"
"Vì lỡ em tuột tay đánh rơi anh thì sao."
"Em sẽ ôm anh thật chặt mà."
"Không, anh... nặng lắm, rất nặng."
"Zapihha, anh sợ độ cao phải không?"
"Hả, sao em lại nghĩ vậy..."
Chợt, một luồng sáng đỏ vụt lóe lên trong không trung. Tình huống xảy ra hết sức chớp nhoáng. Luồng sáng đỏ phóng thẳng vào bên vai trái của Arelgon, và thổi bay luôn cả cánh tay trái của con robot.
UỲNH!!
Cánh tay kim loại lớn như một tòa cao ốc ấy văng về phía sau, và rơi thẳng xuống đường chạy của con sói tuyết! Khiến con sói phải tức tốc phóng vọt sang một bên, vừa kịp tránh được khối kim loại khổng lồ trong tích tắc. Zapihha cũng hút hồn, hai tay anh túm chặt hết mức lớp lông trên mình con sói. Cánh tay trái của con robot thì đập ầm ầm xuống mặt biển băng, sức nặng của nó khiến từng lớp băng lún sụp xuống và vỡ nát.
"Chuyện gì vậy, Arelgon bị tấn công ư?" Nhịp thở của Zapihha vẫn dồn dập. "Luồng sáng đỏ đó là gì? Nó phóng ra từ đâu?"
"Đó là một con quái vật có khả năng tàng hình." Huệ Nha nói, con mắt bạc đang phát sáng của nàng dường như có thể thấy được những thứ mà Zapihha không thể nhìn thấy.
"Quái vật tàng hình?" Một nỗi sợ mơ hồ đang bao phủ lấy Zapihha.
Arelgon giờ đã mất đi một cánh tay, cánh tay còn lại của nó đang bật lên siêu quang kiếm và thủ thế. Trong khoang điều khiển của nó, Ebenie và Huafiqar cũng đang trong tâm trạng nặng nề căng thẳng, vì họ vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của kẻ địch. Vài giây trôi qua im ắng. Thế rồi...
CHÍÍU!!
Một luồng sáng đỏ rực khác lại chợt bắn ra từ một nơi vô định giữa không trung, lần này nhắm vào đầu Arelgon. Nhưng con robot đã kịp vung siêu quang kiếm lên chặn lại, khiến những tia sáng đỏ và xanh tỏa văng rực rỡ.
BÙM!
Arelgon nhanh chóng bắn ra hai trái bom điện thẳng vào vùng không gian mà luồng sáng đỏ vừa phóng ra. Một trái cứ thế bay đi xa tắp, còn một trái thì đã phát nổ giữa khoảng không khi chạm phải một vật thể vô hình nào đó.
Những luồng điện sáng rực tỏa rộng ra, cùng với đó là sự hiện hình của một con quái vật khủng khiếp...
Nó có một màu đen kịt thật rùng rợn...
Và kích thước của nó thật kì vĩ...
Zapihha nhìn lên với đôi mắt mở căng không chớp, hình dạng của con quái vật kia ghê rợn hơn bất kì con quái vật nào anh từng thấy trước đó. Cùng với những tia điện ngoằn ngèo nổ lách tách, nó đang dần hiện nguyên hình như thể một hung thần hủy diệt.
"Thứ quái quỷ gì vậy...?" Zapihha nuốt khan, tim anh đập mạnh đến tức ngực.
"Một con rồng ma Cakarh." Ebenie đáp.
"Hả, cô làm ơn đừng có lên tiếng đột ngột như thế được không?" Zapihha hết hồn, bởi Ebenie đang ngồi ngay phía sau lưng anh không biết từ lúc nào nữa.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay! Arelgon sẽ cầm chân con rồng!" Huafiqar gấp gáp nói, anh vừa từ không trung đáp xuống và ngồi sau lưng Ebenie, bộ giáp Tajvium lập tức được gỡ bỏ.
"Này, hai người sao không bay bằng mấy bộ giáp mà lại cưỡi lên sói của chúng tôi hả?" Zapihha quay lại hỏi.
"Để tiết kiệm năng lượng mà." Ebenie nói.
"Và tôi cũng muốn được thử cưỡi sói tuyết một lần." Huafiqar nói.
"Tội nghiệp con sói quá." Zapihha thở dài.
Vậy là con sói tuyết Mevyh giờ đang phải cõng theo tới 4 người trên lưng, tuy vậy những bước chạy của nó dường như chẳng hề suy giảm sự dũng mãnh, và nó vẫn cứ phóng đi vun vút về phía trước.
Ở phía sau, hình dạng của con rồng quái vật đã hiện ra đầy đủ. Kích thước của nó còn đồ sộ hơn Arelgon vài phần. Toàn thân nó mang một màu đen đậm đặc như bóng tối bên trong hố đen vũ trụ, với một đôi cánh rách rưới tang tóc như những cánh buồm của những con tàu ma. Trên đầu nó thay vì những chiếc sừng thì lại là 8 chiếc xúc tu bạch tuộc đen thẫm không ngừng co duỗi ngoe nguẩy. Và giữa trán nó là một viên hồng thạch rất lớn với khả năng bắn ra những luồng laser đỏ cực mạnh. Đó chính là Cakarh, một trong những loài rồng đáng sợ nhất!!
* Cakarh: Rồng ma. Xếp hạng: Quái vật cấp 11. Thuộc họ rồng đất vì không biết bay. Khả năng đặc biệt: Tàng hình.
Mây giông đang xâm lấn bầu trời trở lại, và những làn tuyết lại bắt đầu đổ xuống ào ạt.
Một tiếng gầm khốc liệt và điên cuồng vang lên.
Arelgon và con rồng ma Cakarh đang ầm ầm xông thẳng vào nhau. Đây chắc chắn sẽ lại là một trận chiến kinh thiên động địa!
.......
II
Ánh sáng bừng lên nơi chân trời.
Một cột mây hình nấm từ từ bốc lên cao, cùng với đó là những quầng sáng màu xanh lam tỏa rộng ra xung quanh.
"Vậy là Arelgon đã tự phát nổ rồi..." Ebenie cất giọng u sầu.
Lúc này, nàng và 3 người còn lại đã được con sói tuyết đưa tới một vị trí an toàn, cách rất xa vụ nổ kia. Và họ đang đứng lặng nhìn sự hy sinh của Arelgon, con robot đã tự phát nổ để tiêu diệt con rồng ma Cakarh.
"Đó là cách duy nhất." Huafiqar nói, đôi mắt xám của anh ánh lên sắc lam từ những quầng sáng phía xa. "Con rồng quá mạnh, trong khi Arelgon đã gần cạn kiệt năng lượng, hỏa lực cũng đã sử dụng hết. Nó không muốn trở thành một khối sắt vô dụng, đứng bất động giữa biển băng này để lũ quái vật khổng lồ dễ dàng nghiền nát. Và nó đã chọn cách chết như một chiến binh."
Nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt Ebenie, chảy xuống môi nàng, lóng lánh, đắng mặn. Arelgon đã gắn bó với nàng trong suốt 4 năm, cùng nàng trải qua biết bao trận chiến. Nó đã luôn bảo vệ cho nàng, và đây là lần cuối cùng... Nén những cảm xúc trong lòng, nàng dõng dạc nói:
"Những cuộc chiến tạo nên những người anh hùng, và anh là một trong số đó, Arelgon. Anh đã chiến đấu vì loài người, hy sinh vì loài người. Chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ về anh với một niềm tự hào, biết ơn và trân trọng. Mặc niệm!"
Cả Ebenie và Huafiqar cùng hướng thẳng về phía vụ nổ và đưa tay lên chào theo nghi thức trang nghiêm, họ cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi ánh sáng màu lam nơi chân mây hoàn toàn lịm tắt.
Zapihha cũng cúi đầu xuống bày tỏ sự tôn trọng với Arelgon, trong lòng anh man mác. Những ngày qua anh đã quá quen với bóng hình khổng lồ ấy luôn đi ở phía trước dẫn đường cho mình, hay luôn đứng một cách trầm lặng canh gác sự an toàn cho mọi người, nhưng từ nay sẽ không còn nữa rồi...
"Vĩnh biệt, Arelgon." Huệ Nha khẽ nói. Con phượng hoàng đậu trên vai nàng cất lên một tiếng kêu thanh khiết.
...
...
...
Tuyết sương giăng kín lối. Con sói Mevyh vẫn mải miết chạy trên biển băng giá buốt, mang theo 4 người trên lưng.
Nó cứ chạy mãi, xuyên qua cơn bão tuyết trùng trùng, xuyên qua những làn gió dữ thét gào, rồi xuyên qua những lớp sương mù dày đặc.
Thế rồi tất cả bỗng trầm lắng.
Sương và tuyết tan dần, loãng dần.
Không gian ngập tràn ánh hoàng hôn tím biếc.
Nhìn về chân trời phía Tây, mặt trời như một trái cherry tím đang chìm dần xuống đáy cốc shiro nho sóng sánh.
Nhìn về phía Đông, họ thấy một đàn ngựa kì lạ đang ầm ầm phi tới. Thân thể chúng được bao phủ một lớp vảy trắng muốt, nhỏ xíu và xếp đều đặn như vảy cá chép. Phần lông bờm và đuôi của chúng rất dài và có màu vàng đỏ như những dải lửa.
"Hỏa mã Ehnia, loài thú đặc trưng của châu đại dương." Ebenie hân hoan nói.
"Nghĩa là sắp đến châu đại dương rồi ư?" Zapihha hỏi.
"Đúng vậy." Ebenie mỉm cười đáp.
* Ehnia: Hỏa mã, ngựa lửa. Xếp hạng: Quái vật cấp -1, nghĩa là cực kì không nguy hiểm.
Con sói tuyết phi nước kiệu chậm lại, vì đàn hỏa mã đông tới cả ngàn con kia đang lũ lượt phóng ngang qua phía trước mặt nó. Chúng quả là những sinh vật tuyệt đẹp, với lớp vảy sáng bóng, và những đám lông bờm và đuôi tung bay phấp phới. Sắc đỏ rực rỡ trên sắc trắng. Chúng đang tràn qua như một dòng sông cuồn cuộn sóng. Cảnh tượng ngoạn mục này có lẽ Zapihha sẽ còn nhớ mãi.
"Chúng ta có nên bắt vài con để cưỡi không?" Huệ Nha hỏi.
"Không không, anh thích cưỡi sói hơn." Huafiqar nói.
Chờ cho bầy ngựa Ehnia phi qua hết, con sói mới lại tiếp tục tăng tốc. Đúng như lời Ebenie nói, nó chỉ cần chạy thêm một quãng nữa là đã thấy một dải đất liền hiện ra ở xa xa.
Đôi mắt màu lục ngọc của Ebenie sáng ngời lên, châu đại dương kia rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com