Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chạm mặt


Sài Gòn một ngày thứ tư vốn dĩ bình thường sẽ rất bận rộn, ai cũng muốn vội vàng cho xong những kế hoạch khi đã quá nửa tuần. Phi Nhung cũng như vậy, thông thường cô sẽ dành ngày này cho khá nhiều cuộc họp với đối tác. Chỉ có hôm nay, vì có người nào đó bất ngờ xuất hiện ở Sài Gòn đã lôi cô ngồi cà phê ở trung tâm lúc này. Cũng may cho anh ta, trời hôm nay rất đẹp, trong xanh và lộng gió nên cảm giác thật như một món quà tưởng thưởng cho bản thân.

Đối diện Phi Nhung ở bàn cà phê nơi góc đường Đông Du là Francis. Anh có vẻ đẹp của con lai Úc - Việt đặc biệt là đôi mắt xanh đẹp mê hồn, người khác giới nhìn vào rất dễ bị đánh gục. Gu ăn mặc không quá cầu kỳ nhưng chỉn chu và tiêu chuẩn cao. Bộ suit anh mặc, đôi giày anh mang đều là hàng hiệu đắt tiền, có như vậy mới hợp với đồng hồ Patek Philippe trên tay. Nhưng dù thế nào, trong mắt Phi Nhung cũng có lúc, Francis là chú bé nghịch ngợm không ai bằng.

- Nào, anh tập trung ăn nhanh đi, em còn về làm việc.

- Em ... có thể tỏ ra tha thiết với anh hơn được không, sao phũ phàng như vậy chứ! - Khi người phục vụ vừa mang tới ly cappuchino nóng của Nhung, Francis chu đáo kéo về phía mình, bỏ một ít đường nâu, khuấy sẵn cho cô nàng, vừa làm vừa buôn chuyện - Công việc hôm nay hủy hết đi. Hôm nay em phải dành thời gian đón tiếp anh, lâu như vậy anh mới về đây mà.

- Anh còn ngang ngược, đó là do anh không chịu về chứ đâu phải em có bắt ép gì anh. Lịch làm việc đã lên hết, nói hủy là dễ dàng vậy sao, còn bao nhiêu việc phải lo.

- Nếu anh nói anh hẹn được cho em với ông Minh Đức, em sẽ chịu hủy để đi chơi với anh không?

- Anh! Sao anh biết? Mà sao anh lại có mối quan hệ với chú ấy? - Nhung trố mắt ngạc nhiên, quen nhau lâu vậy mà cô chưa bao giờ thôi ngạc nhiên về sức ảnh hưởng của Francis trong ngành

- Bingo! Thế nào, trả lời anh đi đã. Rồi anh sẽ nói cho em biết.

- Được rồi. Anh muốn lịch trình đi đâu? Haiz, anh biết không, em rất muốn thắng dự án Alexo. Em cần dự án để huy động vốn, mở rộng công ty sang Singapore.

- Em vừa về đây đã muốn bỏ trốn. Vì điều gì? Vì em gặp lại anh ấy?

Cô cầm tách cà phê, hớp một ngụm nhỏ rồi lơ đễnh nhìn ngắm dòng người qua lại, lắc đầu trần tình:

- Em chẳng chạy trốn ai cả, chỉ là mở rộng thôi.

- Ngốc, em gạt được ai chứ sao mà gạt được anh. Anh đã ở cạnh em suốt sáu năm qua, đã chứng kiến những lúc em sốt mê man gọi tên người đó, đã thấy em khóc khi ..

- Đủ rồi, Francis. Anh nhắc nữa em sẽ đổi ý đó.

- Được. Em là nhất. Nói chuyện này là em trốn chạy như vậy đấy! - Francis vội vàng cầu hòa, anh biết cô như vậy nhưng vẫn thích trêu người này - Quay lại Alexo, con trai ông ta từng có thời gian làm việc với quỹ của bọn anh nên việc anh hẹn được ông ta không khó. Ông ta chắc chắn sẽ hạn chế gặp công khai với các bên như Sen Xanh tụi em thời gian này. 

- Vậy em nhờ anh. Đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?

- Có nhiều lắm, anh soạn sẵn hết rồi. Vì biết con người tẻ nhạt như em chẳng biết được nơi nào hay ho.

- Hứ, cứ coi thường người ta thôi.

- À này, bây giờ Sen Xanh đã ổn định, mấy chuyện làm ăn với Chim Ưng nếu được thì em hạn chế hoặc dứt điểm hẳn đi. Chuyện này để lâu không tốt cho em cũng như công ty. Tuy ở Việt Nam, anh cũng không hẳn quen biết quá nhiều nhưng em gặp khó khăn, anh vẫn có thể giúp, không nhất thiết phải vì vậy mà tiếp tục dây dưa với Chim Ưng. Em hiểu ý anh chứ?

- Anh biết thừa mà, đúng phải muốn dừng là dễ dàng dừng.

- Nếu em muốn, chuyện để đó anh lo.

- Để em suy nghĩ, nếu thực sự không còn cách nào khác, em sẽ nói anh. Francis, anh đã giúp đỡ em quá nhiều suốt sáu năm qua, em không muốn làm phiền anh nữa.

Nghe Phi Nhung nói đến chữ "phiền" Francis có chút không vui, anh nhăn mặt, khẽ gõ lên trán cô, chỉnh đốn ngay lập tức:

- Phiền? Em với anh mà nói chữ phiền? Nếu em sợ phiền, hay là lấy em ra đền đáp cho anh đi? Đâu phải chúng mình chưa ..

- Tào lao nữa, lo ăn đi. Rồi cho em coi danh sách của anh.

- Lúc em bối rối cũng vẫn dễ thương như vậy.

Lúc Francis và Nhung băng qua đường lấy xe, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, miệng nhanh nhảu: "Anh dẫn em qua đường mới yên tâm.". Cô bật cười, làm như anh ấy quen thuộc phố xá Sài Gòn hơn cô vậy đấy. Nhung đã về nước đủ lâu để quen với dòng xe hối hả, không ai nhường ai ở đây, còn anh thì chỉ được vài tiếng. 

Nhưng cô đã quen cảm giác có Francis ở bên lúc ở Úc. Ở bên anh ấy thực sự rất dễ chịu, anh khi cần nghiêm túc thì ai cũng sợ mà lúc vui chơi thì nhiệt tình hơn bao giờ hết. Francis là ân nhân của Nhung những ngày tháng khó khăn nhất, anh đã dang rộng vòng tay để giúp đỡ một người chưa hề quen biết như cô ngay lần đầu chạm mặt. Sự ấm áp, nhiệt tình không toan tính của anh cũng xoa dịu cảm giác lạnh buốt trong lòng của cô. Bạn bè của cả hai đều nghĩ hai người là một đôi, chỉ là cuối cùng cô chưa từng động lòng với Francis.

Hai người sóng bước bên nhau giữa những con phố lộng gió của trung tâm Sài Gòn trông thật đẹp đôi. Giữa lúc căng thẳng như thế này, dẫu sao một ngày nghỉ ngơi, dạo phố, đi xem tranh, bảo tàng rồi lại window shopping cùng Francis thực sự giúp Phi Nhung cảm thấy thư giãn đầu óc.


Xem tranh ở một gallery quen chán thì cũng đã đến giờ trưa, cả hai chọn một quán bán đồ Việt Nam vì Francis bảo thèm ăn món quê hương. Nhung vốn hay phải tiếp khách, việc chọn một nhà hàng không phải quá khó với cô. 

Nhưng có lẽ điều khó nhất chính là cô vô tình chạm mặt người đàn ông ấy ở đây. Từ hôm ở bệnh viện, cô trở nên sợ cảm giác vô tình gặp anh ở chung cư. Thật may sao, có lẽ là anh quá bận rộn, họ vẫn chưa gặp lại. Nhưng khi vũ trụ đã lên tiếng, họ lại gặp nhau giữa lúc cả hai không ngờ tới nhất.

Mạnh Quỳnh vừa nhìn thấy Nhung, ánh mắt lấp lánh, lộ rõ niềm vui. Dường như anh không muốn giấu cảm giác muốn gặp cô.

- Em đi ăn với bạn à? Anh đang ngồi với chú Văn và mấy bác trong viện, hay em vào một chút?

Phi Nhung chưa kịp trả lời, một bàn tay đặt lên vai cô từ đằng sau:

- Ủa, em chưa vào phòng à? Phòng em đặt ở đâu? 

- Đi theo em.

Đó là Francis. Phi Nhung vội nói nhỏ với anh mà chưa trả lời câu đề nghị của Mạnh Quỳnh nên có người ngay lập tức lên tiếng hỏi:

- Anh ta là ai vậy?

- Bạn em? Để anh đoán xem.. - Francis nheo mắt nhìn Mạnh Quỳnh rồi lại mỉm cười đầy ngụ ý với Phi Nhung - Là anh ta hả?

- Một người bạn cũ. Để em giới thiệu hai người một chút. Đây là Francis, một người bạn thân ở Úc. - nói đoạn Nhung nhìn sang Quỳnh, giới thiệu tên nhưng ngập ngừng chưa nghĩ ra nên cho anh danh phận như thế nào - Còn đây là Mạnh Quỳnh...

Nhưng Mạnh Quỳnh thì khác, anh nghiêm nghị đưa tay trước mặt người đàn ông cũng phong độ không kém mình, giọng có chút căng thẳng khi tự giới thiệu:

- Chào anh, tôi là chồng cũ của cô ấy.

- À, anh chính là cái người mà ... - Francis lịch sự bắt tay Mạnh Quỳnh. Trái với sự căng thẳng của Mạnh QUỳnh, anh đáp lại đầy thoải mái

- Này! - Phi Nhung nghiêm giọng cắt ngang, trước khi anh chàng nghịch ngợm này đi qua xa

- Người tôi phải cám ơn vì chắc nhờ có anh, tôi mới được ăn những bữa cơm ngon của Nhung nấu. Chắc thời gian hai người còn sống chung, cô ấy hay nấu cho anh ăn lắm nhỉ?

- Tôi ...

- Anh nói nhiều quá đó, ban nãy chẳng phải anh kêu đói ầm ĩ không chịu coi hết tranh sao. Mau đi vào ăn thôi. - Cô chứng kiến hai người đàn ông đối đáp, cũng nhức đầu không kém, kiên quyết kéo tay Francis đi để chấm dứt cảnh này.

Không gian hành lang chật hẹp, Quỳnh phải nép vào một bên để hai người họ bước qua. Lại lần nữa, anh và cô lại ở rất gần bên nhau nhưng cảm xúc lúc này lại lẫn lộn thật khó tả. Mùi hương nam tính xen lẫn mùi ngọt của rượu gạo bỗng dưng lại khiến cô cảm thấy xao xuyến. Cô quan sát thật nhanh mới thấy mặt anh hơi ửng đỏ, trong bụng thầm nghĩ hi vọng lát nữa anh không say. Mạnh Quỳnh khi say là xấu tính nhất. Khi cả hai vừa đi qua Mạnh Quỳnh, cô sực nhớ ra điều gì nên xoay người khẽ.

- Lát tôi sẽ ghé qua phòng chào viện trưởng.


Mạnh Quỳnh ngẩn ngơ nhìn theo. Vừa nãy, khi thân ảnh cô sát cạnh, anh chỉ muốn dang tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé ấy như những lần hai người ở nhà, anh ngồi ở sofa đọc sách thấy cô lượn lờ qua sẽ không kìm được lòng mà kéo Phi Nhung ôm vào lòng. Nhưng mà vợ cũ của anh đang nắm tay một người đàn ông lạ trước mặt anh, hai người họ còn dường như biết rất nhiều chuyện của nhau. Bụng anh cồn cào khó chịu, có lẽ không chỉ vì rượu, anh chỉ vừa uống một ly nhỏ rượu gạo. Có lẽ là Mạnh Quỳnh đang ghen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com