Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cơm tối


Từ lúc ba người vô tình gặp nhau, đã lâu rồi Quỳnh mới chạm mặt lại với Phi Nhung ở chung cư, đặc biệt là chỉ có hai người. Trái với khuôn mặt mong chờ của Quỳnh, cô chỉ gật đầu chào hờ hững như hai người bạn không thân thiết. Anh trầm ngâm nhìn sang, trên tay cô là túi vải đựng lỉnh kỉnh mấy món đồ cho buổi tối. Khi thang máy vừa đánh tiếng Ting rồi mở ra, không nói không rằng Mạnh Quỳnh tiến lại nhấc bổng, cõng Phi Nhung trên bờ lưng rộng của mình. Hành động bộc phát và mạnh bạo của anh khiến cô sững sờ đến mức ú ớ không biết nói gì. Trong thang máy chỉ có hai người nhưng huyên náo không kém gì đám đông ngoài đường.

- Nè, anh làm gì vậy hả? Bỏ tôi xuống. Không tôi la lên á.

- Em la lên thì người ta sẽ bắt anh lên công an phường, em nỡ sao?

Mạnh Quỳnh bật cười gian manh, nhất định giữ chặt lấy người đang vũng vầy trên lưng. Anh biết cô sẽ không nỡ, hôm ở bệnh viện anh đọc được trong mắt cô còn rất nhiều vấn vương. Buổi tối hôm anh sốt là một ví dụ điển hình. Thật vậy, Phi Nhung không la lên như cô hù vừa rồi. Không còn cách nào khác, vì sợ té, hai tay Nhung vòng sang cổ Quỳnh theo phản xạ. 

- Vậy mới ngoan. - Quỳnh mỉm cười hài lòng 

- Anh muốn gì? - cô nghiên răng nghiến lợi đáp trả

- Anh muốn ăn cơm em nấu một lần. Tại sao anh ta được ăn còn anh thì không?

Cô nhíu mày trước câu đáp khẳng khái của người đang cõng mình, cố lục trí nhớ xem anh đang so sánh với ai. Mãi lúc sau, Nhung mới nhớ được cuộc gặp mặt tình cờ với Francis hôm trước. Thì ra, Mạnh Quỳnh của sau này không những ngang ngược mà còn rất hơn thua - cô nghĩ bụng rồi thở phào. Dẫu gì thì gì, lý do này vẫn còn có thể chấp nhận được, chỉ sợ anh làm càng hơn thế.

Lúc thang máy gần đến tầng 33, Phi Nhung len lén quan sát anh từ trên lưng. Tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng khi nhìn khẩu hình miệng có thể đoán được Mạnh Quỳnh đang mỉm cười từ nãy giờ. Lúc nhìn xuống tóc anh, ngoài những sợi bạc là vết sẹo ở mảng đầu gần tai. Tự dưng, chi tiết đó làm Nhung khẽ bật cười rồi rất nhanh cất vội vì sợ Mạnh Quỳnh bắt gặp. Hồi ấy, có một hôm cô nghe mấy chị gái làm chung kể chuyện cắt tóc cho con bèn cao hứng đòi về thực hành với Quỳnh. Mạnh Quỳnh vốn nổi tiếng cực kỳ khó tính với mấy tiệm cắt tóc. Quỳnh gần như chỉ tin tưởng vào chú cắt tóc quen gần bệnh viện, Nhung có kéo đi chỗ nào đắt tiền hơn cũng lèm bèm chê cắt không đẹp. Vậy mà, anh nghe cô đề xuất, lập tức đồng ý, chiều Nhung vô điều kiện. "Em cắt sao anh để vậy vào bệnh viện, vợ anh cắt gì cũng đẹp." - lúc nghe cô thỏ thẻ bảo sợ cắt hư tóc bị mọi người trêu. Kết quả để lại là mái tóc lởm chởm và vết sẹo khiến Phi Nhung xót xa luôn miệng. Mạnh Quỳnh ngược lại, trái lại rất vui vẻ bảo rằng đó sẽ là kí ức mãi không bao giờ phai được.

Khuôn mặt Nhung ở rất sát bên tai Quỳnh, hơi thở ngập ngừng, mùi hương nhè nhẹ mang mùi hương của cỏ lá thơm, tất cả hòa trộn khiến anh cảm thấy bị mất bình tĩnh. Cổ họng trở nên khô rát, nhịp tim đập loạn xạ, thật không giống một Mạnh Quỳnh điềm tĩnh bình thường chút nào. Từ lúc gặp lại, chưa bao giờ họ ở trong tình thế gần gũi nhau đến vậy. Ban nãy còn nghĩ mình là người làm cô sợ hóa ra chính Nhung mới lại người làm Quỳnh trở nên lúng túng như vậy.

- Em tính nấu gì tối nay? - Anh bỏ cô xuống trước nhà, trong lúc đứng chờ cô mở cửa bâng quơ hỏi. Hoàn cảnh lúc nào, trông họ như thế một đôi vợ chồng, y hệt lúc xưa. Điều này khiến Quỳnh cảm thấy lâng lâng trong lòng.

- Thịt chiên, đậu bắp luộc chấm chao và canh măng. 

Nghe đến chữ măng, khuôn mặt Mạnh Quỳnh hơi nhăn lại.

- À, nhưng mà anh bị dị ứng măng. - Phi Nhung nói tiếp ngay lúc Quỳnh chưa kịp lên tiếng

- Thì em ăn, em thích ăn măng mà. - anh mỉm cười dịu dàng, hạnh phúc nghĩ đến chuyện cô vẫn nhớ những điều nhỏ nhặt liên quan đến mình - Không phải chiều anh.

- Tôi có bảo là không nấu măng nữa đâu. Anh đến ăn ké thôi mà nhiều chuyện quá!

Phi Nhung đáp lạnh tanh, cửa vừa mở đã đi đến một nước vào nhà đến quầy bếp. 


Rốt cuộc, cô vẫn nấu thêm món canh chua trứng. Người ấy ăn cơm quen có canh, rốt cuộc cô lại cảm giác không đành lòng, muốn anh có bữa cơm tử tế. Phi Nhung tự vấn bản thân, tại sao năm lần bảy lượt lại mềm lòng với con người này. Chừng nửa tiếng sau, bàn ăn đã xuất hiện đầy đủ hai món mặn nhưng tới hai món canh, nhìn quá đủ đầy và tươm tất cho bữa ăn chỉ hai người. Mạnh Quỳnh vừa thấy bóng dáng Phi Nhung xuất hiện chuẩn bị bàn ăn vội sà lại, khuôn mặt thỏa mãn hít hà mùi thơm của đồ ăn. Anh có chút bất ngờ, cô của ngày xưa vào bếp một tí thôi đã phá tan tành, cắt rau củ cũng bị đứt tay. Vậy mà từ lúc nào và vì ai lại trở nên thành thục và khéo léo thế này. Nghĩ đến lời khoe khoang của anh chàng Francis hôm nọ, anh cảm thấy ganh tị ra mặt, hai chân mày chau tít. Phi Nhung liếc sang thấy khuôn mặt không vui đó nửa đùa nửa thật hỏi:

- Sao vậy, nhìn thấy không ngon nên chê hả?

- Không, anh thấy có vẻ thơm ngon lắm. Chỉ là ... em học nấu ăn để nấu cho người đó ăn hả?

- Sao lại phải vì ai? - Nhung nhún vai bình thản đáp - Chỉ là tôi không muốn chết đói nên phải học làm thôi.

- Anh sẽ không để em chết đói.

Mạnh Quỳnh vừa đưa chén cơm đã xới đầy vừa nói bằng giọng đầy quyết tâm. Cô bị câu nói bất ngờ ấy làm cho hơi hoang mang, sững người ra trong giây lát, một hồi cầm lấy chén cơm, lạnh lùng:

- Tào lao, lo ăn cơm đi, không đồ ăn nguội.

Anh bị cô la nhưng chỉ cười hề hề rồi mau chóng bắt đầu bữa ăn, chỉ sợ còn càn rỡn thì Phi Nhung sẽ đổi ý không cho ăn cơm chung nữa. Những món ăn tuy đơn giản nhưng lại rất đưa cơm và vừa miệng. Thấy Nhung chỉ gắp đậu bắp và măng, Mạnh Quỳnh lẳng lặng cắt phần mỡ và chia nhỏ miếng thịt rồi gắp vào chén người ấy.

- Nè, anh bỏ mỡ ra rồi, đừng ăn rau không như vậy. Mập một chút mới dễ thương.

Lúc hai người còn sống với nhau, Mạnh Quỳnh cũng như vậy, chiều chuộng cô từng chút một. Phi Nhung kén ăn, cô không ăn mỡ nhưng nếu mua thịt nạc không thì lại chê khô. Lần đầu tập kho thịt, vị thì vừa ăn nhưng thịt thì khô cứng, Nhung nhăn mặt không hiểu lý do tại sao cũng bắt chước cách làm của chồng cũ nhưng chẳng được ngon như vậy. Sau này nấu ăn nhiều hơn mới biết là phải kho với thịt mỡ để mềm mại hơn. Cô vốn chỉ biết những miếng thịt nạc đã được anh cắt sẵn, lúc đó mới nhận ra anh đã chăm chút từng tí cho mình như vậy.

- Không ngờ có ngày lại được ngồi ăn cơm với em.

- Do anh lì lợm đòi chứ ai mà muốn.

Mạnh Quỳnh phì cười trước câu đối đáp của cô gái ngồi đối diện. Cô với anh khi mới yêu nhau cũng chính là như vậy, anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cô lại lạnh nhạt, khó khăn với anh.

- Nếu ngày nào cũng được vậy thì tốt. - Quỳnh thầm thì rồi vội và một đũa cơm lớn để che giấu cảm xúc. 

Phi Nhung bị đánh úp hệt như lần ở bệnh viện chỉ lặng người hồi lâu rồi lén ngước lên nhìn Quỳnh. Anh nói xong lại bình thản ăn cơm, nét mặt không rõ đang nói vu vơ hay bộc lộc thật tình. Thấy Phi Nhung đang nhìn mình, anh chợt khựng lại, chăm chú ngắm nhìn đợi chờ câu trả lời tiếp theo. Rốt cuộc, cô chỉ gắp đồ ăn vào chén rồi bâng quơ nói. Một câu nói đủ để Mạnh Quỳnh biết mình vẫn là nên im lặng thì hơn.

- Cơm hôm nay hơi nhão.


Sau bữa cơm ngon nhất trong sáu năm trở lại đây theo Mạnh Quỳnh định nghĩa, anh lại lò dò theo cô vào bếp, đứng một góc quan sát thân ảnh quen thuộc. Thời gian sống chung, Quỳnh đi làm vất vả cỡ nào nhưng chỉ cần ở nhà thì công chúa của anh sẽ không cần làm gì cả. Mỗi lần ăn cơm xong mà thấy cô đứng rửa chén, kiểu nào anh cũng ôm lấy bắt cô phải ra ngoài ngồi chơi để mình làm thay. Cô nũng nịu đòi phụ, có vậy thôi mà cả hai cũng cười vang không ngớt. Hạnh phúc đã từng là những thứ rất nhỏ nhặt.

Cảm giác nhìn theo bóng lưng Nhung cũng khiến anh nhớ lại chuyện ở nước Úc những năm trước. Từ đó về sau, mỗi năm anh đều đến nơi đó ít nhất một lần, đúng nơi họ từng thấy nhau. Chỉ tiếc rằng, chẳng bao giờ Mạnh Quỳnh tìm thấy bóng hình mà anh đã chậm trễ vụt mất một lần.

Vậy mà, bỗng dưng, cuộc đời lại đẩy đưa để cô xuất hiện trước mặt anh lần nữa để khiến anh sống dở chết dở như bây giờ. Nghĩ đến cảm giác hụt hẫng, thất vọng ở Úc, anh lại không làm chủ bản thân, tiến đến ôm lấy người ấy. Cái ôm đột ngột khiến cô giật thót, nắm chặt lấy chiếc ly đang rửa dở. Mạnh Quỳnh không lỡ thời cơ, vội vàng giãi bày:

- Ban nãy, anh tự dặn lòng không được làm gì quá lố, không được làm em ghét anh. Nhưng rốt cuộc, anh thất bại rồi. Anh thấy em ở rất gần bên anh, nhìn em ở trong bếp loay hoay rửa chén, cảm giác thân quen đó không cách nào cưỡng lại được. Cái ôm này, anh đã chờ suốt sáu năm qua. Làm sao đây, anh không có cách nào từ bỏ được em.

- Mạnh Quỳnh! Buông tôi ra! Anh đừng nói nhăng cuội nữa đi!

- Mình quay lại được không? - anh ngoan cố tiếp tục một câu hỏi khác

- Buông ra!

- Được, anh sẽ buông. Trả lời anh một câu thôi: em thực sự hết yêu anh?

- Chúng ta thực sự đã hết từ cái hôm ấy, lúc anh chọn lựa cứu hắn ta. Anh nhớ điều đó mà phải không?

- Cám ơn em. Vì bữa cơm. Vì cái ôm. Vì anh đã có được câu trả lời.

Mạnh Quỳnh bật cười nhưng tiếng cười buồn thảm đến xé lòng, rồi từ từ buông Phi Nhung ra. Im lặng hồi lâu, anh bình thản đến bồn lấy túi rác, như cả hai chưa từng trải qua giây phút chấn động ban nãy, ánh mắt trầm kha nhìn cô một lúc rồi mới cất tiếng:

- Để anh đem đổ cho em rồi về. Em nghỉ sớm đi.


Khoảnh khắc cánh cửa đóng sập, cô ngồi sụp ngay bếp, ôm mặt khóc nức nở. Mạnh Quỳnh đáng ghét, tại sao lại anh lại xuất hiện trở lại. rồi bắt cô phải đối diện những mập mờ bấy lâu nay. Đồ đáng ghét ấy, tại sao bắt cô phải đối diện với lời nói dối bấy lâu nay mà cô đã tự ru ngủ bản thân. Sáu năm qua, không có anh, cuộc sống của cô chẳng phải rất bình yên, thanh thản hay sao.

Buổi tối hôm đó, cũng có một người xuống công viên chung cư, ngồi lặng im rất lâu. Giữa công viên rộng lớn, vắng vẻ, người đó đã khóc như đứa trẻ. Ai trông thấy cũng chột dạ lo lắng vì trông anh ta ăn mặc rất chỉn chu với sơ mi, quần tây nhưng dáng vẻ thì tội nghiệp vô cùng.

Em biết, tôi làm cách nào cũng không quên được em, không bao giờ hết thương em. Vậy mà sao em lại trở về rồi lại tổn thương tôi lần nữa.



---

Chap này mình viết trước nhưng nó lại là đoạn sau nên thôi mình publish luôn nhé :D bù đắp thời gian vắng mặt quá lâu :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com