Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.3


Ánh sáng buổi chiều chiếu qua những ô cửa sổ kính lớn, hắt lên sàn đá mát lạnh của sảnh giới thiệu rượu, tạo ra một mạng lưới vân sáng - tối nhè nhẹ như những dòng nho chảy trên giấy. Tôi, Thidarat, bước qua cánh cửa lớn cùng Film, em họ xa vẫn tràn đầy năng lượng và tinh nghịch. Cô bé kéo tay tôi, giọng líu lo:

“Chị Thidarat, lần này chị sẽ thích lắm đó. Đây là vườn nho của nhà Nannirin, chị sẽ thấy thế nào là rượu được nuôi dưỡng từ cả một đời gia tộc.”

Tôi mỉm cười, cảm giác kỳ vọng xen lẫn tò mò trào lên trong lồng ngực. Villa nhỏ của tôi ở Tuscany dù thanh bình và ấm cúng, nhưng vườn nho của gia đình Nannirin - nơi tôi sắp bước vào - là cả một thế giới khác: tinh tế, nghiêm ngặt và giàu di sản.

Bước chân tôi dừng lại khi nhìn ra khu vườn nho trải dài trước mắt. Những hàng dây nho thẳng tắp, tỏa bóng trên đất đỏ, nhấp nhô theo nhịp gió nhẹ. Hương đất mới, hòa cùng mùi lá tươi, len lỏi vào mũi, khiến tôi hít thật sâu. Đây là hương vị của Tuscany - khác hẳn với không khí Brussels tấp nập và hơi kim loại tôi vẫn quen thuộc.

Film nắm tay tôi kéo đi nhanh hơn, mắt sáng rực:

“Chị phải nhìn kìa, các cây nho này… có lẽ chị sẽ thấy một phần của chính mình trong đó.”

Tôi khẽ cười, nghĩ đến niềm đam mê nghiên cứu rượu qua lý thuyết của mình. Tôi không phải con nhà nòi, nhưng từng trang sách, từng công thức men, từng phân tích hóa học về nho và rượu luôn là thế giới của riêng tôi. Và giờ đây, đứng giữa không gian thực, tôi cảm nhận cảm giác đồng điệu tiềm ẩn với những người hiểu rượu từ trái tim - chứ không chỉ qua sách vở.

Khi tiến gần hơn, sảnh giới thiệu rượu xuất hiện. Nó rộng rãi, trang trí thanh lịch nhưng không phô trương. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên những chai rượu trưng bày trên kệ gỗ, khiến mỗi chai như phát sáng trong vòng ánh sáng dịu dàng. Có khoảng cách đủ để tôi hiểu rằng hầm rượu vẫn là một bí mật tuyệt đối, cách đó hơn ba trăm mét. Không ai có thể vào ngoài Nannirin và những người được phép. Tôi cảm thấy một phần nào đó tôn trọng và nhịp điệu trật tự, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.

Và rồi, tôi nhìn thấy cô ấy.

Nannirin đứng cách tôi một vài mét, dáng điềm tĩnh, ánh mắt chăm chú vào việc chuẩn bị bàn rượu cho khách tham quan. Mái tóc nâu sẫm buông nhẹ trên vai, gió thổi qua, khiến vài sợi lay động. Cô ấy không nhìn thẳng vào tôi, nhưng ngay khi ánh mắt chúng tôi thoáng chạm nhau, tôi cảm nhận một sự đồng điệu tinh tế, một luồng cảm xúc dịu dàng mà không cần lời nói.

“Đó là… Nannirin,” Film thì thầm bên tai tôi, giọng pha chút hào hứng. “Con gái út của gia đình Antinori kiểu Tuscany… Kiến thức về rượu của cô ấy… chị sẽ thấy rất khác.”

Tôi gật đầu, cảm giác hào hứng xen lẫn một chút khiêm nhường. Thật lạ: một người mà tôi chưa từng gặp, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận tư duy về rượu của mình và cô ấy có thể bổ sung lẫn nhau, như lý thuyết và thực hành gặp nhau.

Sảnh giới thiệu bắt đầu nhộn nhịp, khách tham quan tiến vào. Tôi bước theo Film, ánh mắt vẫn không rời Nannirin quá lâu. Khi cô ấy mỉm cười nhẹ với khách, tôi thấy phong thái tự tin nhưng cũng mềm mại, vừa có quyền lực vừa có sự cẩn trọng - điều mà lý thuyết của tôi chưa từng trải qua trong sách vở.

Film kéo tôi lại gần một bàn rượu, nơi một số loại rượu nổi bật được trưng bày: Brunello, Chianti, Rosé, mỗi chai như kể một câu chuyện riêng. Tôi nhìn chúng, nhớ lại từng trang sách mình đọc: quy trình lên men, phương pháp pha chế, phân tích hương vị. Tôi tự nhủ: “Nếu có thể kết hợp lý thuyết của mình với kinh nghiệm thực hành của cô ấy… có thể tạo ra điều gì đó thực sự đặc biệt.”

Nannirin tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn với hầm rượu. Cô ấy giới thiệu với một nhóm khách, ánh mắt thoáng nhìn tôi - nhưng chỉ thoáng thôi, đủ để tôi nhận ra sự quan sát và đánh giá tinh tế, như một nhà quản lý vừa giỏi kỹ thuật vừa quan sát thị trường.

Tôi đứng đó, cảm nhận mùi gỗ sàn, hương nho, vị men còn sót lại trên không khí, và thấy tim mình nhẹ nhõm, bình yên. Một cảm giác hiếm hoi, không phải vì romance, mà vì cùng chung nhịp điệu với ai đó hiểu rượu và trân trọng công việc.

Khoảnh khắc nhỏ này, giữa ánh sáng hoàng hôn len qua cửa sổ và sàn gỗ mát lạnh, tôi cảm thấy một dòng chảy dịu dàng: hai con đường tưởng như khác biệt - lý thuyết và thực hành - đang gặp nhau lần đầu. Tôi không biết mình sẽ học được gì, nhưng hiểu rằng đây là khởi đầu cho một hành trình đồng điệu, nơi tôi và Nannirin sẽ tìm thấy nhau qua rượu, qua tư duy, qua sự tôn trọng lặng lẽ.

Film kéo tôi sang bàn Rosé, trầm trồ trước màu hồng nhạt của rượu, ánh sáng xuyên qua chai tạo nên một vầng sáng nhẹ trên nền gỗ. Tôi nhấp nháp trong trí tưởng tượng: vị ngọt tinh khiết, thanh tao, có chút chua nhẹ của trái cây chín - như chính cảm giác lần đầu gặp Nannirin: ngọt, nhẹ nhàng, nhưng đầy hứa hẹn.

Khi buổi tham quan dần kết thúc, tôi rút ra vài ghi chú trong tâm trí:

Đối tác tiềm năng: Nannirin - kinh nghiệm thực hành, quản lý, phong thái nghiêm ngặt nhưng tôn trọng đối tác.

Bản thân: Thidarat - lý thuyết, phân tích, nghiên cứu sâu, sẵn sàng học hỏi.

Khoảng cách: vật lý và tinh thần đều rõ ràng - không vội vàng, không chiếm lĩnh, mà chỉ là quan sát, đồng điệu và hứng thú.

Tôi bước ra khỏi sảnh, để ánh hoàng hôn nhuộm vàng mái tóc, nghĩ về cách thức kết hợp giữa lý thuyết và thực hành, cảm nhận từng nhịp điệu của rượu, của đất, và của không gian. Khoảnh khắc này - lần gặp đầu tiên - là khởi đầu cho một hành trình chậm rãi, tinh tế, nơi romance sẽ nở ra từ sự tôn trọng và đồng điệu tư duy, không vồ vập, không gấp gáp.

Và tôi biết, từ đây, mỗi lần tôi quay lại sẽ là một khám phá mới, không chỉ về rượu, mà còn về con người đứng phía bên kia sảnh - Nannirin, người con gái mà trí tuệ và trải nghiệm thực tế của cô ấy sẽ dần trở thành đối trọng hoàn hảo cho niềm đam mê lý thuyết của tôi.

-

Buổi chiều ở Tuscany vẫn còn dư âm của ánh hoàng hôn khi Film dẫn tôi tiến gần bàn tasting ngoài trời, nơi những chai rượu được xếp dọc theo bàn gỗ mộc mạc, ánh sáng hắt lên lớp men và chai thủy tinh, tạo nên một dãy pha lê nho nhỏ sáng lấp lánh. Hơi thở của đất đỏ và mùi lá nho vẫn vương vấn trong không khí, len lỏi vào tóc và cổ áo, khiến tôi hít thật sâu, tận hưởng từng nhịp giây.

Film quay sang tôi, ánh mắt lấp lánh: “Chị Thidarat, uống thử chai này đi, đây là sản phẩm thủ công đặc biệt của nhà Nannirin. Không phải rượu nào cũng được mang ra ngoài để thử đâu.”

Tôi cười, cảm giác vừa tò mò vừa háo hức tràn ngập trong lòng. Nhấc ly lên, nhìn qua ánh sáng chiếu vào, tôi thấy màu đỏ ruby nhạt, trong suốt nhưng đầy sức sống. Hơi thở dịu dàng của gió chiều thổi qua làm rung nhẹ ly rượu, như thể nó đang thở cùng đất trời Tuscany.

Nhấp một ngụm nhỏ, tôi nhắm mắt lại, để hương vị lan tỏa: tannin mạnh mẽ nhưng tinh tế, dư vị phức hợp kéo dài trên đầu lưỡi, mùi thảo mộc nhè nhẹ, hậu ngọt tròn trịa. Bất giác, tôi liên tưởng: “Cấu trúc này… thật quen thuộc. Như Barolo mà tôi từng thử ở Milan…”

Khẽ mỉm cười, tôi nghiêng người sang Film:
“Chị nghĩ chai rượu này có cấu trúc tannin mạnh mẽ và hương vị phức tạp, khiến chị liên tưởng đến Barolo mà mình đã thử trong một sự kiện ở Milan.”

Film khẽ cười, nhưng không nói gì thêm. Tôi thở một hơi, cảm giác nôn nao xen lẫn hào hứng len lỏi vào tim. Ngay khi tôi vừa nói xong, Nannirin tiến tới. Cô ấy bước đi uyển chuyển, ánh mắt thoáng nhìn tôi nhưng không chạm lâu - chỉ đủ để tôi cảm nhận sự quan sát tinh tế.

Nannirin mỉm cười nhẹ, giọng êm nhưng đầy uy lực: “Cảm ơn cô đã nhận xét. Thực ra, chúng tôi không cố gắng sao chép bất kỳ loại rượu nào. Mỗi chai rượu đều mang dấu ấn riêng, phản ánh terroir và phương pháp sản xuất thủ công của gia đình.”

Tôi khẽ gật đầu, hơi ngạc nhiên trước phong thái điềm tĩnh của cô ấy. Không gấp gáp, không khoe mẽ, chỉ một thông điệp rõ ràng: rượu là bản sắc, và mỗi con người đứng sau rượu cũng vậy.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, tôi cảm nhận rõ ràng rằng đây là lần đầu tiên mình gặp một người có thể hiểu rượu không chỉ qua trang sách, mà qua trái tim và kinh nghiệm thực tế. Tôi nếm thêm một ngụm, hương thảo mộc và dư vị ngọt tròn len vào từng giác quan, như thể mọi thứ đang kể câu chuyện của vùng đất này và bàn tay con người chăm chút trong từng quả nho.

Tôi hít một hơi thật sâu, và thốt ra: “Thật thú vị. Tôi có thể nhận ra cách lên men kéo dài và chọn nho chín muộn đã tạo nên sự cân bằng tuyệt vời giữa tannin và hương thảo mộc. Đây thực sự là một phương pháp rất tinh tế, khác hoàn toàn với những gì tôi từng thử ở Milan.”

Nannirin hơi nhíu mày, như thể đánh giá từng chi tiết trong nhận xét của tôi. Tôi thoáng chạm ánh mắt cô ấy, và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: chúng tôi có thể đồng điệu tư duy, mặc dù mới gặp nhau. Không phải tình yêu, cũng không phải sự thân thiết ngay lập tức, chỉ là nhịp rung cùng nhau qua hiểu biết về rượu.

Film đứng bên cạnh, dường như nhìn thấy tôi và Nannirin trao đổi ánh mắt, cô ấy cười nhẹ, không chen vào câu chuyện, để tôi trải nghiệm khoảnh khắc giao tiếp tinh tế này một cách tự nhiên. Tôi nhớ lại từng giờ học về rượu, từng phân tích hóa học về tannin, men, terroir nhưng giờ đây, lý thuyết ấy gặp kinh nghiệm thực tế của Nannirin, tạo nên một hợp âm đầy hứng khởi trong trí óc tôi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, rung rinh các tán lá, mang theo mùi đất ẩm và hương trái cây chín. Tôi khẽ mỉm cười, nhận ra rằng, mặc dù Nannirin hơn tôi vài tuổi, phong thái điềm tĩnh và hiểu biết sâu sắc của cô ấy không khiến tôi cảm thấy xa cách, mà là một lời mời gọi khám phá và học hỏi.

Tôi nhìn quanh sảnh, những chai rượu phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, kết hợp với bóng cây nho in trên nền gỗ, tạo ra một bức tranh vừa thực vừa mơ màng. Tôi thầm nghĩ: “Nếu tôi có thể hiểu sâu hơn về từng chai rượu của gia đình cô ấy, có lẽ tôi sẽ học được nhiều hơn cả lý thuyết và kinh nghiệm trong sách vở.”

Nannirin tiếp tục giải thích với một nhóm khách khác, nhưng thi thoảng ánh mắt cô ấy lướt qua tôi, như đo sự quan tâm và tinh thần học hỏi. Tôi lắng nghe từng lời, cảm nhận từng nhịp điệu của âm thanh, mùi vị và ánh sáng, ghi nhớ chi tiết để phân tích sau này không phải để so sánh, mà để hiểu sâu hơn về phương pháp thủ công và bản sắc của gia đình cô ấy.

Film khẽ nói bên tai tôi: “Chị thấy không, mỗi chai rượu đều có câu chuyện riêng và Nannirin biết cách kể câu chuyện đó bằng hành động.”

Tôi gật đầu, cảm giác một niềm hứng khởi dịu dàng lan tỏa: chúng tôi có thể là đối tác tiềm năng - không phải ngay lập tức nhưng cùng nhau khám phá, cùng nhau đồng điệu, và từ đó, mọi thứ sẽ tự nhiên phát triển.

Khoảnh khắc này không ồn ào, không lãng mạn overt, chỉ là sự đồng điệu im lặng giữa lý thuyết và thực hành, giữa những giác quan và trải nghiệm, giữa Thidarat và Nannirin. Mỗi chai rượu, mỗi nhánh nho, mỗi ánh sáng chiếu qua sảnh đều như nhắc nhở tôi về những gì sắp tới: một hành trình chậm rãi, tôn trọng, nhưng đầy hứa hẹn.

Tôi nhấp thêm một ngụm, lần này không phải để phân tích, mà chỉ cảm nhận: hương trái cây, vị tannin mềm mại, hậu ngọt dài, như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều có nhịp điệu của riêng nó, từ rượu, đất, ánh sáng đến trái tim con người.

Khi buổi tham quan kết thúc, tôi đứng ngoài sảnh, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng mái tóc, cảm giác bình yên và hứng khởi đồng thời. Khoảnh khắc lần đầu gặp Nannirin, trao đổi về rượu - chủ động bởi tôi, đáp lại bằng kinh nghiệm của cô ấy - là bước khởi đầu cho một mạch đồng điệu tinh tế, nơi romance sẽ nảy nở từ tôn trọng, học hỏi và cảm giác thấu hiểu tiềm ẩn, không vội vã, không gượng ép.

Tôi bước ra sân, hít một hơi sâu, cảm nhận đất đỏ, mùi lá, ánh sáng hoàng hôn. Trong tâm trí, tôi ghi nhớ từng chi tiết, từng khoảnh khắc, như ghi chú trong một cuốn sách sống về rượu và con người. Và tôi biết rằng, từ đây, mỗi lần quay lại vườn nho, mỗi lần đứng gần Nannirin, tôi sẽ học được thêm một điều mới: về rượu, về tư duy, và về một người phụ nữ tài năng mà tôi vừa gặp lần đầu, nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong nhịp tim và đầu óc mình.

-

Buổi chiều dần chuyển sang vàng nhạt, ánh sáng kéo dài thành những đường vệt lấp lánh trên lá nho. Tôi bước theo Film qua lối mòn nhỏ giữa các hàng nho, hít một hơi thật sâu. Không khí Tuscany đặc trưng, mùi đất đỏ ẩm hòa với hương nho chín, khiến tôi cảm nhận được từng nhịp sống chậm rãi của vùng đất này - hoàn toàn trái ngược với Brussels bận rộn và âm thanh kim loại của tàu điện, xe hơi, tiếng chuông đồng hồ.

Film nắm tay tôi, kéo nhẹ: “Chị Thidarat, chị nhìn xem nho ở đây trĩu quả chưa? Đây là loại đặc biệt, dùng cho rượu mà cô Nannirin vừa giới thiệu.”

Tôi cúi xuống, chạm tay vào từng chùm nho, cảm nhận làn da mịn, hơi dính và mát lạnh. Những chùm nho mọng nước long lanh dưới ánh hoàng hôn như những viên ngọc tím. Nhìn qua, tôi nhận ra sự tỉ mỉ và kiên nhẫn trong cách họ chăm sóc từng gốc nho - không vội, không ồn ào, chỉ là sự kiên định và tinh tế.

Film nhún vai, cười khúc khích: “Em vẫn còn trẻ, không phải lo lắng gì đâu. Chị Thidarat thì khác, đã trải qua đủ thứ nhưng vẫn còn hứng thú với mọi thứ mới mẻ.”

Tôi mỉm cười, vừa lắng nghe vừa quan sát khoảng cách giữa sảnh tasting và khu vườn nho nơi Nannirin đứng. Cô ấy đang trò chuyện cùng một vài khách tham quan, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang chúng tôi - đủ để tôi cảm nhận sự quan tâm tinh tế, nhưng vẫn giữ khoảng cách chuyên nghiệp.

Khi đến gần sảnh, Film dừng lại, nhìn tôi và nói: “Chị ơi, hôm nay chúng ta thử rượu và tham quan vườn nho là đủ rồi. Mọi thứ ở đây đều phải tôn trọng quy tắc của gia đình Nannirin. Cô ấy không để bất kỳ ai bước vào hầm rượu ngoài những lúc họp đối tác nghiêm túc.”

Tôi gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác vừa tôn trọng vừa tò mò. Bản thân tôi biết rằng mình là chủ nhân biệt thự, nhưng không phải con nhà sản xuất rượu, vì vậy mọi bước chân trong khu vườn nho và sảnh tasting đều phải giữ lễ nghi. Sự tôn trọng này, paradoxically, làm tôi thấy gần gũi hơn với Nannirin - như thể mọi thứ đều có nhịp điệu riêng, và tôi chỉ cần học cách hòa hợp.

Film quay sang tôi, ánh mắt sáng lên: “Chị Thidarat, em rất mong chị có thể hiểu thêm về từng loại rượu của họ. Mỗi chai là một câu chuyện riêng, và mỗi người đều có cách cảm nhận khác nhau.”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố ghi nhớ từng nhịp, từng màu sắc, từng hương vị vừa trải qua. Chạm tay vào lan can gỗ, tôi cảm nhận được độ nhẵn của lớp sơn cũ, kết hợp với hương thảo mộc từ nho và gió chiều - như thể mọi giác quan đang được đánh thức cùng lúc và trong khoảnh khắc này, tôi nhận ra: chúng tôi - tôi và Nannirin - sẽ là đối tác trong một hành trình dài, nơi sự đồng điệu tư duy quan trọng hơn cảm xúc vội vã.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, Film nháy mắt, tinh nghịch: “Chị Thida, đừng quên ghi chú lại mọi thứ hôm nay. Cô Nannirin sẽ nhớ người thật sự quan tâm đến rượu của họ, hơn là những lời khen trống rỗng.”

Tôi khẽ cười, cảm thấy sự chân thành và tò mò của mình được công nhận, dù Nannirin chưa biết tôi nhiều. Trong lòng, tôi nghĩ: “Nếu có thể học hỏi từ kinh nghiệm của cô ấy, từ cách cô ấy điều hành và cảm nhận rượu, tôi sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.”

Ánh sáng hoàng hôn bắt đầu nhạt dần, lấp ló bóng núi phía xa. Tôi nhìn quanh khu vườn nho lần cuối, hít một hơi dài, cảm nhận mùi đất, mùi cỏ, và hương nho - tất cả tạo nên một lớp ký ức dịu dàng nhưng sống động. Đây là khoảnh khắc tĩnh lặng trước khi mọi thứ bắt đầu chuyển mình, nơi romance chưa nở rộ, nhưng nền tảng đồng điệu đã được đặt.

Film nắm tay tôi dẫn xuống lối ra, cô ấy bước nhanh hơn một chút so với tôi, tinh nghịch nhưng vẫn biết điểm dừng. Tôi bước theo, nhìn xa xa về phía Nannirin - cô ấy đang cúi xuống xem chùm nho cuối cùng - ánh sáng chiếu lên tóc đen mượt, tạo một khoảng sáng nhẹ nhàng giữa sảnh và vườn nho. Khoảnh khắc ấy in sâu trong trí tôi, một dấu chấm tròn yên lặng cho buổi tham quan.

Khi ra đến cổng biệt thự, tôi dừng lại một giây, hít thêm một hơi khí trời Tuscany: sự tĩnh lặng, đất đỏ, mùi nho, ánh sáng hoàng hôn, tất cả như một bản nhạc chậm rãi, dịu dàng. Tôi thầm nhủ: “Chúng tôi mới chỉ bắt đầu - từ những ly rượu, những nhận xét tinh tế, và từng bước chân chậm rãi trên lối mòn - một hành trình đồng điệu tư duy, sẽ dẫn đến nhiều hơn nữa.”

Film cười nhẹ, vỗ vai tôi: “Được rồi, chị gái, hãy để mọi thứ từ từ đến. Tuscany không vội, và rượu cũng vậy.”

Tôi mỉm cười, trong lòng cảm giác bình yên nhưng tràn đầy hứng khởi, một trạng thái mà tôi chưa từng cảm nhận trong thành phố. Và lần đầu tiên, tôi nghĩ về Nannirin không phải là một người phụ nữ xa cách, mà là một đối tác tiềm năng, một tinh thần đồng điệu, người mà tôi sẽ dần khám phá qua từng chai rượu, từng câu chuyện, từng khoảnh khắc nhỏ bé, chậm rãi, nhưng chắc chắn.

-

Chúng tôi bước ra khỏi sảnh tasting, những bước chân trên con đường sỏi vàng như hòa cùng nhịp điệu của gió chiều Tuscany. Film nắm tay tôi, tinh nghịch nhưng nhẹ nhàng, kéo tôi đi trước một vài bước, nhưng ánh mắt cô ấy thỉnh thoảng liếc về phía Nannirin, đang cúi xuống kiểm tra chùm nho cuối cùng, vẫn giữ khoảng cách lịch sự.

Tôi dừng lại một giây, hít thật sâu. Hương đất ẩm, hương nho chín, hòa cùng ánh sáng vàng nhạt của hoàng hôn, tràn ngập mọi giác quan. Tôi khẽ mỉm cười, để cảm giác này in vào ký ức - như một bản nhạc chậm rãi, dịu dàng, và hoàn toàn sống động.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, tôi nhận ra điều gì đó tinh tế mà trước đây chưa từng để ý: cách Nannirin quan sát từng gốc nho, từng chùm quả, cách cô ấy lắng nghe từng lời nhận xét, tất cả đều cho thấy một niềm đam mê và sự tôn trọng sâu sắc với rượu và với từng chi tiết nhỏ nhất. Tôi khẽ tự nhủ:

“Cô ấy hiểu rượu từ trái tim, còn tôi chỉ học qua lý thuyết nhưng hôm nay, tôi nhận ra… cách chúng tôi nghĩ về rượu, cách chúng tôi quan sát và trân trọng từng chi tiết… không quá khác nhau. Có lẽ, đây chính là điểm bắt đầu cho một hành trình đồng điệu thực sự.”

Ánh sáng chiều chiếu lên từng lá nho cuối cùng, tạo ra những vệt sáng mỏng, long lanh, như những hạt pha lê treo lơ lửng giữa không trung. Tôi nhìn sâu vào ánh sáng ấy, trong lòng vừa có cảm giác ngây ngất vừa bình yên, một thứ cảm giác khó diễn tả bằng lời - như khi nếm một ngụm rượu thủ công, đọng lại dư vị vừa đậm đà vừa dịu dàng, vừa gần gũi vừa xa xăm.

Tôi cầm chiếc ly còn sót lại trên tay, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị lưu lại nơi đầu lưỡi: tannin nhẹ nhàng, hậu vị kéo dài, một chút ngọt của đất và ánh sáng, một chút chua thanh của nho chín. Cảm giác này giống như một lời hứa không nói ra, rằng hành trình khám phá và đồng điệu sẽ tiếp tục, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Film kéo tôi tiếp, cười khúc khích: “Chị Thida, hãy để mọi thứ từ từ đến. Tuscany không vội, và rượu cũng vậy.”

Tôi quay lại nhìn Nannirin một lần nữa, ánh mắt cô ấy dường như chỉ chạm tới những chi tiết trong vườn nho, nhưng chính sự tập trung đó khiến tôi cảm nhận được sức nặng của kiến thức và kinh nghiệm thực tế, một sức nặng khiến tôi vừa muốn học hỏi vừa tò mò. Tôi thầm nghĩ:

“Tôi chưa thực sự biết cô ấy, nhưng tôi muốn tìm hiểu. Không phải vì cảm xúc vội vã, mà vì sự đồng điệu tư duy, và tôi biết điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”

Những bước chân trên con đường sỏi vàng đưa chúng tôi ra khỏi khu vườn, ánh hoàng hôn dần nhạt, chỉ còn lại một lớp ánh sáng vàng mỏng như sợi tơ, in lên mái tóc, lên lá nho, và lên tâm trạng tôi - vừa nhẹ nhàng vừa hứng khởi.

Tôi hít thật sâu một lần cuối, hương đất, hương nho, hương gió chiều - tất cả như một bản nhạc mở đầu, dẫn lối cho những chương tiếp theo, nơi tôi sẽ học hỏi, trải nghiệm, và dần hiểu về Nannirin. Không phải là tình yêu ngay lập tức, mà là sự tò mò và đồng điệu từ trái tim và lý trí, một mạch nhịp chậm rãi, nhưng đầy hứa hẹn.

Và trong khoảnh khắc yên lặng đó, tôi biết rằng giữa chúng tôi vừa gieo một hạt mầm, một hạt mầm của đồng điệu tư duy, của sự tôn trọng và tò mò, và từ đây, mọi thứ sẽ bắt đầu - không vội vàng, không gượng ép, chỉ đơn giản là hành trình hai trái tim và hai tâm hồn đồng điệu từ rượu và từ thế giới riêng của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com