Ngoại Truyện 2
Trạng Thái Lượng Tử Của Tình Yêu
-
Lá thư từ June
Gửi Mewnich của tớ,
Có lẽ, chỉ khi trái tim đứng trước vực sâu của hoài nghi, ta mới nhận ra trạng thái đẹp đẽ nhất của cảm xúc không nằm trong sự chắc chắn, mà trong khoảnh khắc lưng chừng giữa mong đợi và buông bỏ. Đó là nơi mọi xác suất tan biến, và yêu thương trở thành một hiện hữu không thể lý giải bằng bất kỳ định luật vật lý nào.
Tớ từng nghĩ mình là một hạt dao động mãi không ngừng, như sóng biển dưới lòng trăng – không ổn định, không cho phép ai đo đạc. Tớ sợ bị chạm vào, sợ bị nhìn thấu, sợ rằng nếu ai đó tiến quá gần, họ sẽ nhìn thấy những vết xước tớ đã khéo léo giấu dưới một lớp vỏ lạnh lùng.
Rồi cậu đến. Không ồn ào, không vội vàng. Cậu lặng lẽ bước vào thế giới của tớ, như ánh sáng lặng lẽ tràn qua kẽ rèm. Và lạ thay, tớ không kháng cự. Trái tim tớ – cái vùng cấm tớ luôn nghĩ rằng không ai có thể xâm nhập – lại lần đầu tiên rung lên vì một người. Là cậu.
Cậu không cố gắng gỡ bỏ từng lớp phòng vệ của tớ. Cậu chỉ ở đó, đủ gần để tớ biết mình không đơn độc, đủ kiên nhẫn để chờ tớ tự mở cửa. Tớ đã từng tự hỏi: vì sao cậu lại nhìn thấy tớ, trong một thế giới nơi ai cũng chỉ nhìn vào hình ảnh mà tớ dựng lên?
Câu trả lời chưa bao giờ là hiển nhiên. Nhưng cảm xúc lại rõ ràng đến mức khiến tớ nghẹt thở. Tớ không biết liệu có từ ngữ nào đủ chính xác để mô tả điều mà tớ cảm thấy khi ở bên cậu. Có thể gọi đó là an yên. Cũng có thể là sự chấp nhận. Nhưng hơn hết, đó là sự trở về – về đúng tần số mà trái tim tớ vẫn lặng thầm tìm kiếm.
Tớ chưa từng tin vào điều gọi là "linh hồn đồng điệu". Nhưng nếu vũ trụ có thật sự thiết kế ra hai thực thể được tạo ra để cộng hưởng với nhau, thì tớ tin – cậu là điều kiện biên khiến tớ không còn lạc hướng.
Đôi lần, giữa đêm khuya, tớ nghĩ đến những khả năng khác. Nếu tớ không gặp cậu? Nếu ánh nhìn của tớ không bắt gặp ánh mắt ấy? Nếu thời gian cứ trôi mà ta không chạm được nhau? Rồi tớ nhận ra – những điều ấy không còn quan trọng. Vì điều duy nhất có thật là: chúng mình đã tìm thấy nhau.
Kể cả khi thế giới này chỉ là một thí nghiệm khổng lồ, và chúng ta là những hạt đang bị quan sát dưới một hệ quy chiếu vô hình, thì tớ vẫn tin – trong mỗi lần sóng sụp đổ, trong mỗi lần trái tim phải chọn – tớ luôn chọn cậu.
Không vì lý trí. Mà vì không thể không chọn.
Tớ biết mình không giỏi thể hiện. Tớ thường im lặng khi cần nói, và nói những điều không quan trọng để che giấu những điều đáng lẽ nên được nghe. Nhưng nếu cậu biết cách đọc tớ – từng cái nhìn, từng khoảng lặng – thì cậu sẽ hiểu: tớ yêu cậu bằng mọi khả năng có thể.
Kể cả khi từ ngữ bất lực. Kể cả khi thế giới im lặng. Kể cả khi chính bản thân tớ cũng không thể diễn đạt. Thì tình yêu ấy vẫn hiện hữu – rõ ràng, bền bỉ, và vĩnh cửu như chính lực hút của trái tim tớ về phía cậu.
Tớ không dám hứa mọi ngày sẽ đều đẹp. Nhưng tớ hứa, dù là ngày đẹp nhất hay tăm tối nhất, người tớ muốn ở bên – chỉ có thể là cậu.
Cảm ơn cậu, vì đã bước vào đời tớ như một xác suất không thể tính trước. Và cảm ơn vũ trụ – vì đã không để tớ đánh mất cậu giữa vô vàn khả năng khác.
June.
============
Tâm thư từ Mewnich
Gửi June của tớ,
Tớ đã đọc từng dòng chữ cậu viết. Không chỉ bằng mắt. Mà bằng trái tim – bằng chính những nhịp đập đã từng chênh vênh, từng sợ hãi, và cuối cùng, từng được chạm vào bằng một điều gì đó giống như phép màu – từ cậu.
Tớ từng nghĩ mình mạnh mẽ. Tớ từng tin mình có thể yêu mà không cần được yêu lại. Rằng chỉ cần thấy người kia hạnh phúc, mình đã đủ rồi. Nhưng cậu khiến tớ nhận ra: tình yêu không phải là hy sinh âm thầm. Mà là hai người cùng tiến về nhau – bằng tất cả những gì chân thật nhất.
Tớ nhớ những ngày đầu tiên, cậu hay cúi đầu, hay lảng tránh, hay im lặng giữa những câu chuyện dang dở. Tớ không biết cậu có nghe tớ nói không, nhưng tớ vẫn cứ nói – như cách một người hát lên giữa khoảng không, hy vọng có một linh hồn đồng điệu nào đó lắng nghe.
Tớ không đợi cậu thay đổi. Tớ chỉ đợi đến lúc cậu đủ tin tưởng để tự nguyện bước ra khỏi vỏ bọc mình. Và khi cậu làm điều đó – dù chỉ một chút thôi – tớ biết, mình đã tìm đúng người.
Cậu có biết vì sao tớ chọn ở lại không? Vì giữa muôn vàn người dễ hiểu hơn, dễ gần hơn, dễ yêu hơn, thì chỉ có cậu là khiến tớ muốn hiểu, muốn đến gần, muốn yêu – mà không cần lý do. Không phải vì cậu hoàn hảo. Mà vì cậu là cậu.
Mỗi lần cậu nhìn tớ – dù ngắn ngủi – tớ đều cảm thấy mình đang tồn tại một cách rất thật. Cậu không cần nói. Nhưng ánh mắt cậu đã thay cho vạn lời. Cậu trao cho tớ một dạng niềm tin mà trước đó tớ chưa từng cảm nhận: rằng tình yêu không cần phải lớn tiếng để vững bền.
Có những đêm, tớ tự hỏi: liệu mình có đủ cho cậu không? Liệu yêu thương của tớ có chạm được đến nơi sâu nhất trong trái tim cậu – nơi mà tớ biết vẫn còn quá nhiều tổn thương chưa được gọi tên? Nhưng rồi tớ hiểu – tớ không cần chữa lành cậu. Tớ chỉ cần ở đó, đi cùng cậu qua từng nỗi đau – dù nhỏ nhất.
Nếu trái tim là một hệ lượng tử, thì tớ và cậu chính là hai trạng thái luôn tìm cách cân bằng nhau. Khi cậu mỏi mệt, tớ sẽ là nơi nghỉ chân. Khi cậu hoang mang, tớ sẽ là lời nhắc rằng mình không đơn độc. Khi cậu quên mất giá trị của bản thân, tớ sẽ là chiếc gương phản chiếu một hình ảnh mà tớ luôn thấy: cậu – đẹp đẽ, mạnh mẽ, và đáng yêu đến lạ kỳ.
Chúng ta đều không hoàn hảo. Nhưng khi ở bên nhau, mọi thiếu khuyết dường như lại khớp vào như mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh. Và nếu có một phép đo nào đó để xác định tình yêu, thì tớ tin – chúng ta đã vượt qua mọi đơn vị đo lường.
Cậu là bài toán mà tớ không bao giờ muốn giải xong. Là câu hỏi mà tớ muốn sống trọn đời để lắng nghe câu trả lời. Là người khiến tớ tin rằng, trong thế giới này, vẫn còn tồn tại một thứ không cần chứng minh – chỉ cần cảm nhận.
Cảm ơn cậu. Vì đã chọn tớ, một cách chậm rãi nhưng chắc chắn. Cảm ơn vì đã cho tớ thấy rằng: đôi khi, chỉ cần một người đủ tin – mọi dao động cũng sẽ dừng lại.
Nếu có thể chọn lại, tớ vẫn sẽ chọn cậu – không chút do dự.
Không vì những gì cậu đã làm cho tớ, mà vì chính con người cậu – một người không hoàn hảo, nhưng vừa đủ để khiến tớ yêu bằng cả những phần mảnh vụn trong trái tim mình.
Mewnich.
==========
Trạng thái cơ bản của yêu thương.
Trở về Thái Lan sau nhiều năm học cao học ở New Zealand và thực nghiệm ở Châu Âu, cả tớ và cậu đều như những người vừa vượt qua một hành trình dài đằng đẵng của học thuật, cô đơn và thách thức. Thế nhưng, khi máy bay vừa chạm đất mẹ tại Suvarnabhumi, khi tớ cảm nhận được ngón tay cậu siết nhẹ lấy tay mình trong khoảnh khắc đèn báo thắt dây an toàn còn chưa tắt, tớ hiểu rằng: khoảng cách của thời gian và không gian, của những siêu vị trí bất định trong thế giới lượng tử, cuối cùng cũng dẫn tớ trở về một điểm duy nhất – đó là cậu.
June, cậu vẫn vậy – lặng thinh, ít nói, nhưng cái cách ánh mắt cậu nhìn tớ mỗi buổi sáng thức dậy, vẫn khiến tớ có cảm giác như thế giới đang dừng lại một nhịp để đợi chúng ta nắm tay nhau đi tiếp. Cuộc sống sau tốt nghiệp không hề dễ dàng. Cả hai cùng làm việc tại Viện Vật Lý Ứng Dụng Thái Lan – nơi mà rất ít người hiểu được sự tinh tế giữa “vật lý lý thuyết” và “vật lý của trái tim”.
Mỗi buổi sáng, khi chúng ta cùng nhau pha cà phê, tớ thường thấy cậu đọc lại những dòng ghi chú cũ – những phương trình Schrödinger, những nguyên lý bất định, và đôi khi là cả những dòng thư tay tớ viết cho cậu hồi còn học ở nước ngoài.
Cậu hay bảo: “Trong lượng tử, có một dạng tồn tại gọi là trùng khớp – không phải vì vật thể chạm nhau, mà vì tần số dao động đồng điệu.”
Tớ hiểu, đó là cách cậu gọi tên tình yêu của chúng mình.
Phòng thí nghiệm là một không gian ngập tràn những tiếng máy chạy ồn ã, những con số lạnh lẽo trên màn hình và những mảnh ghép lý thuyết đầy rối rắm. Nhưng chỉ cần ánh mắt cậu nhìn sang, đôi khi chỉ cần một cái gật đầu im lặng, tớ thấy mình như đang đứng trong “trạng thái cơ bản” – trạng thái năng lượng thấp nhất của một hệ vật lý, nhưng lại chứa đựng nhiều nhất sự bền vững và ổn định.
Chiều xuống, chúng ta cùng nhau về căn hộ nhỏ ở khu Ari – nơi ánh nắng xiên qua cửa sổ, hắt lên tường những vệt sáng vàng nhạt.
Tớ thường bật nhạc Lo-fi, còn cậu thì cuộn mình trong ghế sofa, vừa đọc sách, vừa thi thoảng ngẩng lên hỏi: “Nếu hai hạt có thể vướng víu lượng tử ở khoảng cách hàng triệu năm ánh sáng, thì cậu nghĩ, tình yêu có thể vượt qua cả cái chết không?”
Tớ bật cười, bước tới xoa đầu cậu: “Ừ, nếu trạng thái rối lượng tử có thể tồn tại, thì tớ tin cậu và tớ cũng vậy.”
Có những ngày, cả hai kiệt sức vì các đề tài nghiên cứu không được duyệt, vì tài trợ cắt giảm, vì những buổi thuyết trình thất bại. Cậu im lặng, hay đeo tai nghe và tránh ánh nhìn của mọi người. Nhưng khi về đến nhà, chỉ cần tớ chạm tay vào vai cậu, hoặc ngồi bên cậu thật lâu mà không nói lời nào, cậu lại thở dài và tựa đầu vào vai tớ, như một phản xạ tự nhiên, như thể cậu biết – tớ sẽ không bao giờ để cậu một mình trong vùng chập chờn của những xác suất thất vọng.
Có một buổi tối, mưa rơi rất lớn. Mái hiên phòng thí nghiệm dột, và chúng ta phải trải bạc che lại đống thiết bị quý giá. Cậu ướt nhẹp, mắt đỏ hoe vì gắt gỏng với cấp dưới. Nhưng khi tớ khoác lên người cậu chiếc áo khoác của mình và nói: “Không cần làm siêu anh hùng đâu, chỉ cần là chính cậu thôi,” cậu cười khẽ, và lần đầu tiên trong tuần đó, tớ thấy ánh mắt cậu dịu lại, mềm hơn cả giấc mơ của tớ.
Chúng ta không quá phô trương trong tình cảm. Tớ và cậu chưa từng gọi nhau là người yêu trước mặt người khác. Nhưng vào những buổi tối thứ Sáu, khi đặt những lát dưa hấu lạnh lên bàn, khi nằm bên nhau xem lại mấy thước phim cũ hồi đại học, khi tớ xoa bóp vai cho cậu sau một ngày dài căng thẳng, hoặc khi cậu lặng lẽ lau khô tóc cho tớ bằng chiếc khăn mềm nhất mà cậu thích – chúng ta đều hiểu, rằng trong thế giới này, không có gì vững chắc hơn sự đồng hiện của hai tâm hồn đã chọn nhau.
Một lần, trong một buổi hội thảo về các ứng dụng lượng tử trong công nghệ y sinh, có người hỏi tớ: “Làm việc trong ngành này, cậu có tin vào điều gì chắc chắn không?”
Tớ đã trả lời: “Có. Đó là ánh mắt của người ấy mỗi khi tôi bước vào phòng thí nghiệm.”
Sau đó, tớ nhìn sang cậu – lúc đó đang cúi đầu chỉnh slide thuyết trình – và tớ hiểu rằng: dẫu vũ trụ có vận hành theo bao nhiêu xác suất và biến thiên, thì tình cảm của tớ dành cho cậu vẫn là một hằng số không đổi.
Cậu từng bảo, yêu một người đồng dao động với mình là điều kỳ diệu nhất, vì mỗi sự nhiễu loạn trong tâm trạng đều được đối phương triệt tiêu bằng những cộng hưởng dịu dàng. Và đúng vậy, tình yêu giữa chúng ta không ồn ào, không chói sáng – nhưng nó sâu, bền, và chính xác như một chuỗi hàm sóng ổn định giữa hai trái tim từng chênh vênh giữa thế giới.
June à, nếu có một phương trình cho tương lai, tớ muốn biến cậu thành điều kiện biên của nó – để dù thời gian trôi đến đâu, dù các trạng thái có phân rã hay tái tổ hợp, cậu vẫn luôn là giá trị ban đầu – là lý do mà tớ bắt đầu và mãi không muốn kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com