Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09

Chi Lợi vừa kết thúc chuỗi ngày siêu bận rộn của mình. Từ bắc xuống nam từ đông sang tây, có thể nói thời gian cô ấy ngồi trên máy bay còn nhiều hơn là ở dưới mặt đất. Cứ bay liên tục, bay liền tù tì để đi đến nơi này nơi nọ, môi trường thay đổi liên tục, cũng không biết là đã dành ra bao nhiêu tiếng ngồi lì trong phòng họp. Vậy nên khi mọi việc đã ổn thỏa, Chi Lợi liền dành ra một ngày để dưỡng sức rồi tiếp sau đó là tụ họp với Lưu Trí Mẫn. Không quên đưa theo bấy bì Ninh Nghệ Trác của mình. Với cả bận rộn lâu như vậy, đã rất lâu rồi chưa gặp người ta nên là bây giờ phải bù đắp thôi. Sẵn tiện xem tình hình yêu đương của Lưu Trí Mẫn dạo gần đây.

Chi Lợi đã đặt chỗ ở khu cắm trại mà cô ấy và Lưu Trí Mẫn từng đi mấy lần. Mấy thứ cần thiết để nấu nướng, khu cắm trại đều đã có sẵn vậy nên chẳng cần mang theo chi cho cực thân. Thứ cần chuẩn bị là Lưu Trí Mẫn (đầu bếp chính) và đồ ăn, vậy nên trước khi đến khu cắm trại thì cần phải tạt ngang siêu thị trước.

Chi Lợi và Lưu Trí Mẫn thống nhất với nhau, hai người sẽ đánh nhanh rút gọn, vào sớm ra sớm để còn tranh thủ đi đến khu cắm trại, tránh ra cái khung giờ hay kẹt xe.

Người lớn đi rồi, trên xe chỉ còn lại hai em bé.

Mà hai em bé còn chưa có quen biết gì nhau. Ninh Nghệ Trác thì đương nhiên đã biết đến Kim Mẫn Đình trước đó rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em ấy gặp Kim Mẫn Đình ở ngoài đời. Kim Mẫn Đình cũng chỉ mới gặp Ninh Nghệ Trác lần đầu thôi. Vậy nên khi mà Chi Lợi và Lưu Trí Mẫn đi rồi, hai người không tránh khỏi chút lúng túng, ngượng ngùng. Với cả, Kim Mẫn Đình cũng không biết Ninh Nghệ Trác nghĩ gì về em vì danh tiếng của em lúc bấy giờ cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam thành ra em cũng khá lo lắng. Nhưng mà sự lo lắng ấy đã bị đánh bay khi trông thấy Ninh Nghệ Trác nhìn em với ánh mắt tràn đầy phấn khích, mừng rỡ thốt lên câu: "Chị! Mỗi ngày em đều nghe nhạc của chị!". Lúc ấy em đã thở phào, trong lòng nhẹ nhõm, cũng cười cười nói nói cùng nhau.

Tuy nhiên khi cửa xe vừa đóng một cái, Lưu Trí Mẫn và Chi Lợi cũng mất hút thì hai người liền rơi vào khoảng lặng. Cách một lúc hai người lại tìm ra một chủ đề nào đó rồi trò chuyện đôi ba câu, ai cũng cố lục tìm xem nên nói chuyện gì cho khỏi im lặng. Nhưng nhìn chung, cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối vẫn khá lúng túng. Cả hai cũng nhận thức rõ được điều này, im lặng nhìn nhau chừng hơn ba giây rồi cùng nhau cười lên. Kì diệu làm sao, sau khoảnh khắc ấy thì giống như một chút lúng túng ban nãy đã hoàn toàn tiêu tan mất.

Sau đó thì sao? Chính là càng nói càng hăng! Nói đến kệ trời kệ đất!

Chẳng biết là trong tầm hai mươi phút đó hai người đã nói những gì mà lên xe một lúc Chi Lợi đã phải hỏi Lưu Trí Mẫn một câu rằng: "Hai đứa dưới kia có thật là vừa mới quen nhau không vậy?""

"..." Lưu Trí Mẫn nhìn vào gương chiếu hậu, cũng không biết phải nói gì.

Nếu như ở phía trên yên tĩnh, yên bình. Thì ở phía dưới chẳng khác gì cái đám giặc, vừa ồn vừa loạn. Ồn là vì tiếng cười vang dội đất trời, loạn là vì buồn cười quá phải tác động vật lí lẫn nhau. Mạnh ai nấy cười, mạnh ai nấy vỗ đối phương đôm đốp. Kim Mẫn Đình và Ninh Nghệ Trác mới quen biết nhau chưa được bao lâu, và hai ẻm chỉ ở cái trạng thái mới quen biết kia vỏn vẹn cỡ nửa tiếng đồng hồ.

Từ cười xã giao, trò chuyện xã giao, cho tới cười đến muốn hít thở không thông, nói đến ríu ra ríu rít.

"Hai đứa cười không mệt à? Không muốn tạm ngưng một chút để lấy sức cười tiếp sao?" Chi Lợi nói với giọng bất lực, trong khi bên dưới vẫn còn hi hi hô hô không ngừng. Rồi cô ấy lại quay sang Lưu Trí Mẫn mà bảo: "Ê Trí Mẫn, cậu không tính dẹp loạn à?"

Lưu Trí Mẫn nhìn thấy em nở nụ cười tươi rói, mắt mày cong cong bất giác cũng vui vẻ mỉm cười theo. Cuối cùng cũng chỉ bảo với Chi Lợi rằng: "Kệ mấy nhỏ đi"

"Mình không kệ mấy ẻm thì mấy ẻm cũng kệ mình" Chi Lợi thở dài.

Khu cắm trại cách trung tâm thành phố khoảng hai tiếng lái xe, đoạn đến gần khu cắm trại hai bên rợp bóng cây xanh, không khí mát mẻ dễ chịu. Lúc này đã hoàn toàn tách biệt khỏi ồn ào khói bụi chốn thị thành, chỉ còn lại một màu xanh mướt của thiên nhiên.

Cả Ninh Nghệ Trác và Kim Mẫn Đình đều là lần đầu tiên đến nơi này vậy nên không khỏi thích thú trước cảnh quan xanh mướt. Vừa xuống xe đã chạy vèo vèo, không biết là ai chọc ghẹo gì ai mà hồi sau lại chuyển thành rượt nhau chạy té khói. Cũng đều sang đầu hai cả rồi mà vẫn còn nghịch ngợm như mấy đứa trẻ tám chín tuổi. Thật hết nói nổi.

Trái ngược với hội em bé, hội người lớn có vẻ uể oải hơn hẳn. Vừa vào đến đã ngồi ạch xuống ghế cạnh lều. Di chuyển một đoạn cũng khá dài, hai người đều mệt mỏi, không còn hơi sức bay nhảy như hai em bé đằng xa.

"Sao hôm nay Mẫn Đình quậy vậy ta?" Lưu Trí Mẫn nhìn ra xa xa, tự hỏi.

"Còn phải hỏi à? Trộm vía hai bé hợp cạ nhau, chơi vui chị nhỉ?" Chi Lợi nhìn cảnh hai em cứ như trẻ con mà không nhịn được bông đùa.

Lưu Trí Mẫn đưa tay vỗ Chi Lợi một cái, sau đó cũng nở nụ cười.

Chi Lợi im lặng một chút thì đổi thành điệu bộ nghiêm túc mà hỏi: "Mà Trí Mẫn này, hai người bây giờ thật sự là hẹn hò rồi đúng không?"

Cô nghe vậy, đưa mắt nhìn về phía Kim Mẫn Đình xa xa rồi mỉm cười. Hồi sau mới đáp: "Vẫn đang trong giai đoạn làm giá với ẻm"

Đương nhiên Chi Lợi nửa chữ cũng không tin được Lưu Trí Mẫn: "Nhìn cậu có miếng nào giống đang làm giá đâu. Mình cũng đâu phải con nít mà bị cậu gạt. Xem ra mấy lời lúc trước thật sự quên sạch sành sanh rồi ha?"

"Lúc trước mình có nói gì hả ta?" việc gì khó quá thì cứ giả bộ quên đi là được.

"Từ lúc Mẫn Đình gọi cho mình hỏi cậu đang ở đâu là mình biết hai người sẽ sớm nối lại tình xưa rồi"

"Được rồi, tui không thể làm giá quá lâu với ẻm, tui nhận. Được chưa chị?"

"Chị thấy được rồi, thành thật là tốt đó"

Bây giờ Chi Lợi cũng coi như yên tâm rồi, hai cái người này đúng thật là...

Hai người ngồi đó chưa được bao lâu, phía xa xa lại truyền đến một trận ồn ào không sao tả nỗi của hai người nhỏ tuổi. Thi nhau mà hét ầm ầm lên.

"Ninh Nghệ Trác! Nhột lắm, dừng lại ngay" thấp thoáng đằng xa, Lưu Trí Mẫn nghe được tiếng em kêu vang thảm thiết.

Tiếp đến là giọng Ninh Nghệ Trác khoái chí cười ha hả: "Ai đã khơi màu cuộc chiến này vậy?"

Lưu Trí Mẫn đứng dậy, vươn vai một cái rồi nói: "Đi đến đó tách hai đứa ra thôi, giỡn một hồi chắc quýnh nhau mất"

Kim Mẫn Đình đang gặp đại nạn, lúc trông thấy Lưu Trí Mẫn liền mừng rỡ cầu cứu: "Mẫn ơi! Cứu em với! Tóm nhỏ này lại cho em!" và câu nói ấy đã biến công cuộc dẹp loạn của Lưu Trí Mẫn trở thành công cuộc giải cứu bé yêu... Chính thức tham chiến.

Tất nhiên Ninh Nghệ Trác cũng không thể không kêu gọi đồng minh của mình: "Chi Lợi, hai người họ ăn hiếp em! Mau đến giúp em một tay" sau đó Chi Lợi cũng bắt tay vào cuộc chiến.

Đó là cách mà thế chiến bùng nổ...

Giỡn một hồi lâu, mệt đến mức cả bọn nằm ịch ra đất mà thở phì phò. Sau cuộc chiến hỗn loạn là một khoảng lặng yên bình. Và sau một trận cười vật vã là tất cả nằm vật ra vì mệt lã. Trên thảm cỏ xanh mướt, đưa mắt ngắm nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời rồi ngơ ngẩn.

Kim Mẫn Đình nhìn lên bầu trời, và dường như em cũng đã thả mình lơ lửng trên tầng không kia. Em nhìn và nghĩ không biết những đám mây kia sẽ trôi dạt về nơi nao, với cả liệu chúng có tan biến nơi cuối chân trời hay không?

Không ngắm mây trời nữa mà nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thổi vi vu cũng rất tuyệt. Thật sự là một loại cảm giác thư thái không dễ gì có được

Hồi lâu sau, Ninh Nghệ Trác và Chi Lợi đã rời đi từ sớm. Lưu Trí Mẫn thì không đi đến chỗ Chi Lợi và Ninh Nghệ Trác mà ở lại cùng em. Thi thoảng cô lại đưa tay chỉnh lại cho em mái tóc bị gió nhẹ lay.

Chỉ cần nhìn sang em, cô có thể ngắm được một vì sao sáng giữa ban trưa.

Chi Lợi cùng Ninh Nghệ Trác từ nãy đến giờ bày binh bố trận để chuẩn bị nấu ăn, nhưng xong xuôi rồi mà vẫn chưa thấy đầu bếp chính ở đâu. Thế là cô ấy quét mắt một vòng, phát hiện ra hai người vẫn còn ở chỗ đó. Liền đi một đoạn rồi dùng sức mà gọi to: "Hai cái đứa kia, bộ tính ở đó đóng phim hoài à? Mau đến đây phụ chị một tay coi"

Lưu Trí Mẫn nghe được, đưa mắt nhìn sang Kim Mẫn Đình. Chưa đến ba giây sau, liền hướng Chi Lợi mà ra dấu im lặng "sụyt" một cái. Như thể Chi Lợi đang làm phiền đến em vậy. Còn dùng khẩu hình miệng nói với Chi Lợi: "Em bé của mình hình như là ngủ mất rồi, đợi một tí" (Tính chính xác của câu nói được đảm bảo bởi Chi Lợi chứ không phải là Lưu Trí Mẫn)

"Cưng gì mà cưng dữ vậy trời, mắc mệt hết sức à" Chi Lợi tự mình làu bàu tự mình nghe. Dứt khoác mặc kệ, không hối thúc nữa. Dù sao thì tí xíu nữa Lưu Trí Mẫn cũng phải nhanh chóng quay lại đây thôi vì cô là bếp chính mà.

Ninh Nghệ Trác loay hoay mãi mà chẳng biết cái vật dụng kia phải dùng như thế nào, ngó quanh một cái tìm người. Thấy Chi Lợi đang thong thả quay lại bèn cất tiếng gọi: "Chị Lợi ơi"

Trong phút chốc, Chi Lợi cảm thấy cả người mềm nhũn. Hiếm khi Ninh Nghệ Trác gọi tiếng "chị Lợi" ngọt đến như vậy (Ninh Nghệ Trác thấy mình gọi bình thường quá chừng) đã thế còn ơi với a. Làm cho Chi Lợi nghe thôi mà quắn quéo hết cả lên, vội đáp: "Ỏ. Bé gọi chị à? Chị đến ngay nè"

"Bả bị gì vậy trời" Ninh Nghệ Trác giật giật mi mắt, cảm thấy bất an tột độ. Có phải là chạy giỡn cả một buổi rồi mệt đến phát bệnh luôn hay không?

"Đâu nào? Cái gì làm khó Nghệ Trác giỏi giang nhà mình nào? Đưa đây để chị Lợi xử lí cho" nghe điệu bộ thì có vẻ Chi Lợi đang hồ hởi vui vẻ lắm.

Ninh Nghệ Trác ngày càng bất an, vội áp tay lên trán Chi Lợi thử xem có phải là phát sốt rồi hay không.

"Bé làm gì thế? Mau để chị giúp cho nò"

Ninh Nghệ Trác nhìn cô ấy, im lặng chừng chục giây rồi tự mình kéo ra một khoảng cách độ cỡ hai mét với Chi Lợi. Lúc này mới yên tâm nói chuyện: "Bây giờ chị lo việc của chị là đã giúp em rồi đó. Tốt nhất là cách xa em năm mét"

Nhìn thấy phản ứng của Ninh Nghệ Trác cô ấy mới chợt tỉnh ra, nãy giờ mê muội cái gì vậy không biết. Có phải là bị Lưu Trí Mẫn lây cho cái nết nói chuyện mà hở tí là bé này bé nọ không? Đáng sợ quá đi mất!

Cơ mà, tại sao lúc Chi Lợi bày tỏ tình cảm to bự cho Nghệ Trác xem thì em ấy cho là Chi Lợi bệnh. Không bày tỏ thì em ấy cho là Chi Lợi chưa đủ yêu, suốt cả ngày chẳng nói được lời yêu thương nào. Sao oái oăm ngặt nghèo thế nhỉ?

Khổ tâm thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com