Chương 12
Trương Triết Hạn câu lên một bên chân mày, nhìn bàn tay Cung Tuấn đang siết chặt lấy cổ tay mình mà không khỏi khó hiểu. Anh vừa muốn kéo nó ra thì đã bị đối phương siết chặt lại, nhất thời cả ba gương mặt đều lâm vào khó xử.
"Anh phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi bây giờ còn ở đây tận hưởng, làm gì có món hời nào như thế hả?" Cung Tuấn chẳng hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên chạy tới kéo Trương Triết Hạn, nhưng giờ phút này đã giữ được cổ tay của đối phương thì cũng không muốn buông nó ra.
"Tôi chỉ là đùa một chút thôi, ai ngờ cô nàng đó nóng tính thế. Mà điều tôi nói cũng có câu nào là giả đâu, hoàn toàn là sự thật mà." Trương Triết Hạn khẽ nhếch môi cười chỉ lên ngón áp út đang đeo chiếc nhẫn bạc của đối phương.
"Nhìn xem, đến nhẫn cưới cậu còn chưa tháo ra mà đã vội vàng đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì có phải quá bất cẩn rồi không?"
Cung Tuấn nhìn bàn tay của mình đột nhiên giống như bị chột dạ, nhận ra ánh mắt của người xung quanh đều đang hướng về bọn họ liền muốn kéo anh đi ra chỗ khác. Trương Triết Hạn bị người nắm tay kéo đi thì không khỏi khó chịu, nhưng trước khi rời đi còn không quên gửi một cái nháy mắt đến cô gái cùng anh ôm ấp khi nãy làm người ta ngại đến đỏ mặt.
Lôi kéo một hồi hai người đã chui hẳn vào nhà vệ sinh, đứng nhìn nhau qua gương ở bồn rửa tay mà không ai nói năng câu nào.
"Đột nhiên kéo tôi vào đây làm gì?" Anh lên tiếng phá tan không khí im lặng quỷ dị.
"Anh phá chuyện tốt của tôi rồi còn thong thả đi chơi. Đừng có làm như bản thân mình tốt đẹp lắm ấy, chúng ta như nhau cả thôi." Cung Tuấn hất cằm, chán ghét nhìn gương mặt hờ hững của đối phương.
"Như nhau thì như nhau, đàn ông thằng nào chả thế. Cậu có quyền chạy đi tìm hoa thơm cỏ lạ, sao tôi lại không có?" Trương Triết Hạn tiến gần đến Cung Tuấn, ánh mắt phong tình mang ý tứ kỳ lạ.
"Thế mà anh cũng đòi quản tôi? Trương Triết Hạn hoá ra anh cũng là dạng người này, ông tôi đúng là tin lầm anh rồi." Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn đang dần tiến tới gần, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra cảm giác luống cuống khó hiểu, hắn nhìn phần cổ trắng với xương quai xanh lộ rõ của đối phương mà cổ họng khô khốc.
"Tin lầm hay không cũng chẳng liên quan đến cậu, ông đây thích làm gì thì làm cậu chưa đủ khả năng bình phẩm đâu." Trương Triết Hạn nhấc bước cuối cùng đem khoảng cánh giữa hai người kéo lại chỉ còn bằng độ dày của một quyển tập bình thường, đến hơi thở của đối phương cũng cảm nhận được rõ ràng.
Cung Tuấn nhìn gương mặt của anh phóng to đến trước tầm mắt mình mà không khỏi tim đập nhanh hơn bình thường, ép hắn đến muốn ngạt thở. Trương Triết Hạn chống hai tay lên tường, hoàn toàn đem Cung Tuấn giam vào giữa không cho cơ hội trốn thoát. Anh đưa một tay nâng cằm đối phương lên, khí thế bá đạo áp đảo làm Cung Tuấn lâm vào lúng túng lúc nào không hay.
"Anh...anh định làm cái gì?"
Trương Triết Hạn ngước đôi mắt trời sinh phong tình lên nhìn vẻ mặt đang dần lâm vào hoang mang như cừu non lạc đàn của đối phương, anh chăm chú ngắm nghía đến làm người ta cảm thấy ngượng ngùng.
"Không có làm gì, tôi chỉ muốn nhìn cái gương mặt này của cậu thêm nhiều chút thôi, để lát sau nó bị đánh bầm tím thì không ngắm rõ được nữa." Anh bỏ ngón tay đang nâng cằm của Cung Tuấn xuống, vỗ vỗ lên da thịt đối phương, khoé môi khẽ câu lên nụ cười đầy nét lưu manh.
Cung Tuấn nghiêng đầu né đi bàn tay đang lướt trên gương mặt của bản thân, vội vã muốn tránh khỏi sự giam lỏng làm hắn bức bách khô nóng cả người. Nhưng bản thân còn chưa kịp làm gì thì ngay lập tức đã bị anh kéo trở lại, lưng đập vào tường khiến hắn khẽ nhăn mày.
"Trương Triết Hạn, đừng tưởng tôi không dám làm gì anh. Muốn đánh thì còn phải hỏi xem là nắm đấm của tôi nó có chịu nằm yên hay không đấy."
Trương Triết Hạn nhìn hắn không nói gì, lúc này không khí giữa hai người lại lâm vào sự im lặng quỷ dị ban đầu, chỉ khác là lần này giữa họ có nhen nhóm một khí thế thù địch thấy rõ.
Lúc này từ bên ngoài nhà vệ sinh lại có một đám người đẩy cửa đi vào. Họ nhìn thấy tư thế của hai người nhất thời đơ ra, mắt to trừng mắt nhỏ không biết phải làm sao.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta giải quyết chuyện gia đình bao giờ à?" Trương Triết Hạn quay đầu nói với đám người ngoài cửa làm bọn họ không biết vì bị anh doạ sợ hay là do ngại, mà nghe xong chưa nói với nhau câu nào đã đồng loạt đóng cửa lại quay lưng chạy mất.
Trương Triết Hạn cũng không thèm để tâm đám người phía sau đã chạy đi đâu, anh vừa quay đầu lại đã bị Cung Tuấn phản kích, hắn đẩy anh một cái dễ dàng đảo khách thành chủ đem người giam ngược lại dưới thân.
"Nãy giờ anh lên mặt thế là đủ rồi đấy, đừng có được tôi nhường một chút mà đã lên mặt." Cung Tuấn cũng học theo động tác của anh, đưa tay nâng cằm đối phương lên, nhưng so với khi Trương Triết Hạn làm lại có thêm gấp đôi sự lưu manh.
"Nhóc con ấu trĩ!" Trương Triết Hạn phong thái điềm tĩnh, mi mắt cũng không thèm động đã lên tiếng mắng người.
"Anh cứ suốt ngày gọi tôi là nhóc con bộ không thấy ngượng miệng sao hả? Tôi còn trông lớn tuổi hơn anh đấy." Bàn tay Cung Tuấn từ khẽ vuốt cằm đối phương đã chuyển thành có chút mạnh bạo đem miệng anh bóp cho nhô cả lên ngăn hết mọi lời không hay vào trong.
Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn bóp đến mặt mày biến dạng, môi hồng chu lên như nhuỵ hoa phát ra tiếng kêu gào lộn xộn. Tay anh theo thói quen quơ lên túm lấy tóc đối phương giật ngược ra sau.
"Đau! Mau buông tay ra coi!" Cung Tuấn cố gắng kéo tay anh ra, hắn ghét nhất là cái trò túm tóc quái đản này của Trương Triết Hạn, lần trước bị anh túm mà muốn hói cả đầu đến giờ bản thân vẫn chưa hết sợ.
Trương Triết Hạn bị bóp miệng lại chẳng nói được chỉ phát ra âm thanh a ô không rõ lời, bàn tay anh túm lấy tóc đối phương càng thêm mạnh bạo, nếu không có Cung Tuấn ngăn lại có khi đã giật luôn mảng da đầu của người ta ra. Hai người nghiêm túc chưa được mấy phút thì rất nhanh đã lâm vào giằng co như hiện giờ.
Do chiều cao của anh và hắn có sự chênh lệch, tuy không quá lớn như khi Trương Triết Hạn muốn túm tóc trên đỉnh đầu vẫn phải rướn người lên, cộng thêm việc bị dồn vào tường làm anh không có không gian cử động. Chân anh lảo đảo dưới mặt sàn nhà vệ sinh một hồi liền đứng không vững, trực tiếp một bước ngã đập mông xuống, tay còn kéo theo một Cung Tuấn dáng người cao lớn khiến hắn đè lên người anh. Nhưng chuyện nếu chỉ dừng ở đó thì đã chẳng có gì đáng nói, quan trọng là khi Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn túm đầu kéo xuống đã ngã nhào vào lòng anh, sau đó đem môi của cả hai dán lại với nhau.
Lúc này đôi mắt hai người đều đồng loạt trừng lên kinh ngạc mà nhìn đối phương. Môi của Trương Triết Hạn bị siết lại không tài nào dịch chuyển, còn đầu Cung Tuấn cũng bị túm chặt chẳng thoát ra được. Hai người trong khoảng chừng 5 giây cứ vậy mà giữ nguyên tư thế, môi chạm môi không hề cử động. Đến lúc khi người nhìn cứ tưởng ở chỗ bọn họ thời gian đã ngừng trôi thì Trương Triết Hạn mới giật mình tỉnh táo lại nhanh chóng đẩy đối phương ra.
Cung Tuấn bị anh đẩy ra cũng không phản kháng, giống như một miếng đậu hũ mềm oặt thất thần nhìn anh.
"Anh kéo tôi hôn anh làm gì?" Hắn sờ môi mình rồi vội lau đi nơi đã từng tiếp xúc qua với anh, vẻ mặt mang đầy kinh sợ trợn mắt nhìn đối phương.
Trương Triết Hạn cũng đưa tay chùi đi mép môi, ngã ngồi dưới đất vẫn chưa đứng dậy, nghe Cung Tuấn nói xong lập tức nhảy dựng.
"Ông đây trượt chân té chứ ai mà muốn đi hôn cậu, đừng có ở đấy ảo tưởng."
"Rõ ràng là do anh kéo tôi xuống còn chối, Trương Triết Hạn anh cố tình đúng không?" Cung Tuấn đứng lên chỉ vào mặt người đang ngồi dưới sàn, bộ dạng ấm ức như thật sự vừa bị cưỡng hôn.
"Này này cậu có điên không? Ông đây mà cố tình thèm hôn cậu thì tên sẽ viết ngược trở lại đấy." Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn làm trò như bản thân anh đang ức hiếp hắn mà không khỏi rợn người.
"Cậu làm như tôi đây cướp mất nụ hôn đầu của mình không bằng, không phải chỉ là chạm có một cái hay sao? Đừng xem như bản thân mình còn trong sáng thanh cao lắm mà ở đấy nhảy dựng lên."
Cung Tuấn nghiến răng trừng mắt nhìn anh:" Tôi từ trước đến giờ chưa chạm vào môi thằng đàn ông nào đâu, anh đây không phải là cướp mất nụ hôn đầu của tôi thì là gì?"
"Đồ thần kinh! Nói vậy là cậu đang đòi tôi chịu trách nhiệm đó hả? Chẳng lẽ giờ tôi phải để cậu hôn lại cái nữa cho thật sự hoà?" Trương Triết Hạn từ từ đứng lên, tay xoa phần hông khi nãy ngã đập xuống có chút đau đoán chừng bên trong đã nổi bầm đến nơi.
Cung Tuấn nhìn anh đứng dậy tiến lại gần mình mà nổi lên chút phòng bị muốn né ra. Trương Triết Hạn nhận thấy liền trề môi khinh bỉ.
"Hai thằng đàn ông cậu sợ cái gì? Sợ có thai chắc? Nếu muốn ông đây cho cậu hôn lại một cái cũng không ngại đâu."
"Hoá ra hôm nay tôi mới nhìn rõ con người anh, không những ngang ngược mà còn vô sỉ." Cung Tuấn lấy tay lau khoé môi mình thêm một lần nữa, không biết trong lòng sao lại nảy sinh cảm xúc ngày càng kỳ lạ. Hắn nhìn đôi môi đỏ như anh đào của đối phương không ngừng chuyển động mà cổ họng khô nóng lại cảm thấy càng bứt rứt, không biết xuất phát từ đâu lại buột miệng nói ra.
"Nếu anh đã có lòng thì tôi cũng không khách sáo, hôn lại một cái nữa xem như là hoà được không?"
Trương Triết Hạn nghe xong lưng đang hơi cong vì một tay ôm hông lập tức thẳng đứng. Anh không ngờ lời mình thuận miệng nói ra lại bị coi là thật nhất thời luống cuống, cảnh giác nhìn Cung Tuấn đang tiến tới gần.
"Này cậu đừng có làm bậy nha! Tôi nói đùa thế cũng coi là thật à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com