Chương 14
"Chiều nay tôi vừa hỏi tiếp tân, ngày mai sẽ có người trả phòng tới lúc đó chúng ta được ở riêng rồi." Trương Triết Hạn đang úp mặt vào gối đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu lười biếng nói với Cung Tuấn.
"Còn vài ngày nữa là về rồi, anh đòi ở phòng riêng làm gì?" Cung Tuấn chuyển mắt từ chiếc eo đang xoa trong tay lên nhìn vào cái đầu đang ngẩng cao rồi nhanh chóng hạ xuống áp má vào gối của Trương Triết Hạn.
"Một ngày tôi cũng không muốn ở chung với cậu, đừng nói là cậu không muốn nhé?" Anh áp một bên má vào gối bông, giọng hiếm thấy trở nên mềm mại dễ nghe.
Cung Tuấn nghe đến đây thì lại tiếp tục cúi mặt xuống để chuyên tâm xoa bóp, giọng điệu hờ hững.
"Tuỳ, tôi ở cùng anh cũng không thích thú gì."
"Vậy thì tốt, mai là có thể đổi phòng." Trương Triết Hạn nghe Cung Tuấn trả lời liền hài lòng khẽ gật đầu, áp mặt vào gối mà mắt muốn lim dim.
Cung Tuấn không nói tiếp chỉ lấy chai thuốc đổ thêm ra tay, vừa kéo áo lên thì đã nhìn thấy một vết sẹo dữ tợn kéo dài ngang lưng của đối phương. Hắn không phải chưa từng nhìn thấy người ta có sẹo trên người thậm chí nhiều là đằng khác, nhưng vết sẹo trên người anh khá đặc biệt giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi làm hắn không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
"Lưng anh từng bị làm sao mà có vết sẹo dài thế?"
Trương Triết Hạn đang thoải mái vùi mình trong gối nghe hắn hỏi mí mắt cũng không buồn nhấc lên, môi mỏng khẽ động đậy.
"Biết Bằng Cửu không?"
Cung Tuấn nghe đến đây đột nhiên lâm vào trầm tư, mày khẽ nhăn suy nghĩ một hồi cũng nhớ ra cái tên anh nhắc đến là ai.
"Bằng Cửu? Có phải là tên sát thủ nổi tiếng vào 15 năm trước không?"
"Chính hắn." Trương Triết Hạn cả người không động đậy, lười nhác khẳng định lại lời Cung Tuấn nói.
"Bảo sao tôi thấy kiểu vết thương này quen quen, mà anh khi đó đã đụng chạm đến ai làm người ta phải thuê cả hắn ta đến xử lý vậy?" Cung Tuấn nhìn vết sẹo đoán được vết thương trước đó của anh cũng có vẻ không hề đơn giản mà còn khá sâu nên không khỏi hiếu kỳ.
Vào 15 năm trước trong giới giang hồ ở Bắc Kinh có một người gọi là Bằng Cửu chuyên nhận tiền giết người, hắn có một đòn quen thuộc là dùng con dao tên Tam Long chém từng đường ngang lưng của đối tượng cần giết, mỗi nhát chém đều chính là chém đến tận xương. Thông thường người chịu được đến nhát thứ tư đã được xem như là mạng lớn nhưng sau đó còn sống tiếp được hay không thì phải trông chờ vào ý trời. Cung Tuấn nhớ đến 15 năm trước Trương Triết Hạn cũng chỉ mới là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, có thể đụng đến dao của Bằng Cửu thì nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.
Trương Triết Hạn nghe Cung Tuấn hỏi xong nhưng không lên tiếng, đợi đến khi đối phương nghĩ rằng mình sẽ không nhận được hồi đáp thì anh mới chầm chậm kể lại.
"Năm đó chính cậu cũng biết là Hồng Anh loạn cỡ nào mà. Sau khi ông tôi bị tai nạn mất đi, ba tôi cảm thấy tình hình không ổn nên ngay trong đêm đã dắt cả nhà cùng trốn sang Thái Lan, nào ngờ đã bị người ta nhắm trúng. Chỉ một mình Bằng Cửu mà trong vài phút đã xử lý sạch sẽ, lúc đó nếu không có ông nội anh đến cứu thì tôi chắc không chỉ nhận có một dao này đâu."
Cung Tuấn nghe anh kể mà hồi ức trong đầu dần dần được gợi nhớ. Tuy năm xảy ra chuyện Cung Tuấn chỉ mới là đứa nhóc còn nằm nhà chơi điện tử nhưng sau này khi nghe các chú bác kể lại thì cũng biết được chút ít. Hắn ngước mắt nhìn con người vẫn bình thản như đang ngủ kia rồi nhìn đến vết sẹo không thể phai nhoà trên nước da trắng trẻo, lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc ngổn ngang khó nói thành lời.
"Năm đó anh nếm một dao của hắn mà vẫn còn mạng trở về thì xem như là phước lớn mạng lớn." Cung Tuấn không biết bản thân là có ý tứ gì mà động tác xoa đến vết sẹo của đối phương trở nên mềm mại hơn, giống như sợ chạm vào sẽ làm nó lại rỉ máu.
"Ừm." Trương Triết Hạn không nói gì, trong cổ họng phát ra âm thanh khá trầm một lần rồi im bặt, cả căn phòng đột nhiên chìm vào không khí u ám lạ thường.
Cung Tuấn vẫn chuyên tâm điều chỉnh lực độ ở hai tay của bàn thân để làm anh thoải mái, đến khi nhận ra hình như đối phương đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay thì mới dừng lại. Hắn kéo áo anh xuống rồi đem chai thuốc đặt lại trên đầu giường, sau đó mới nhẹ nhàng nằm xuống đệm. Lần này giữa họ chẳng còn gì để ngăn cách, Cung Tuấn quen đường thuộc lối cứ thế ôm eo anh vào lòng, chân tay bám lên cơ thể đối phương không rời.
Trương Triết Hạn hơi thở đều đều, bình thường như thế đã có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu nhưng hôm nay lại khác. Anh vừa khẽ chợp mắt một lát đã lập tức tỉnh dậy, lúc mở mắt ra đập vào trước mặt đã là cả người mình bị Cung Tuấn đeo bám.
"Này, Cung Tuấn! Cậu ôm tôi chặt thế làm gì?"
Cung Tuấn vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn cảm nhận được anh đã tỉnh dậy cũng không thèm mở mắt ra, giọng nói trầm trầm đem cằm cọ vào vai anh.
"Tôi ôm một tí thì đã làm sao? Đề phòng tối đến anh lại giở thói chân tay múa may như trước."
"Có biết nam nam thụ thụ bất tương thân là như thế nào không hả? Để người ta biết tôi bị cậu ôm đi ngủ thế này thì thanh danh của tôi biết phải làm sao đây?" Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn bám trên người mình không khác gì keo dán, bảo sao dạo này lúc ngủ lại cảm thấy có cái gì cứ liên tục cọ vào người, lại còn luôn thấy nóng nực làm anh cứ tưởng đêm đến thì điều hoà trong phòng bị tắt làm suýt phải kêu phục vụ lên coi thử.
"Thụ thụ bất tương thân cái quái gì? Có thứ gì trên người anh mà tôi chưa thấy, lại còn đòi thanh danh, anh bị dở hơi à?" Cung Tuấn đưa tay ôm lấy anh càng chặt hơn, đầu chui vào cổ đối phương mà hít hít không khác gì cún con đang ngửi hơi chủ.
Trương Triết Hạn bị đầu tóc của Cung Tuấn cọ cho ngứa ngáy cả mặt, lập tức né hắn ra.
"Cái gì mà trên người tôi chỗ nào cậu chưa thấy? Đang nói xàm xí cái gì vậy hả nhãi ranh?"
"Anh phiền phức quá, im lặng một chút không được à?" Cung Tuấn lên tiếng càu nhàu, hơi thở phả thẳng vào cổ làm anh nổi da gà.
"Anh hai, anh đang ôm tôi đấy, còn đòi tôi im lặng nữa thì sao không để tôi quỳ xuống gọi cậu một tiếng tổ tông luôn đi."
"Ngủ một đêm không chết được đâu." Cung Tuấn mặc cho Trương Triết Hạn ra sức tránh né, hắn đeo bám trên người anh có khi so với keo chó còn dính hơn.
"Cậu có biết mình bây giờ rất giống cô vợ nhỏ đòi ôm chồng thì mới chịu ngủ không? Nếu bây giờ cậu chịu hạ mình gọi một tiếng chồng thì tôi cũng độ lượng cho cậu ôm đến sáng đấy." Trương Triết Hạn đẩy cái đầu của Cung Tuấn ra, hết cách nên đành xài lại chiêu cũ.
"Nằm mơ đi!" Hắn vốn đang ôm anh cứng ngắc không chịu buông khi nghe xong lập tức tỉnh như ruồi nhanh chóng thay đổi tư thế, thả người trong lòng ra rồi quay lưng lại.
"Không gọi càng tốt." Trương Triết Hạn được hắn buông ra lập tức thấy nhẹ nhõm, anh kéo chăn bông lên cao rồi cuộn mình lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cung Tuấn cứ tưởng đã bỏ cuộc không đòi ôm người ta nữa nhưng đợi đến khi Trương Triết Hạn đã ngủ say thì ngựa quen đường cũ, không biết là do cố ý hay vô tình mà tiếp tục đeo bám lên người anh. Trương Triết Hạn trong giấc ngủ say cảm nhận được có bàn tay cùng hơi thở dán lên người mình nhưng cũng không tỉnh lại, chỉ khẽ nhăn mày rồi mê man ngủ tiếp.
Đến sáng hôm sau khi anh tỉnh lại đã thấy giường trống trơn, đoán chừng Cung Tuấn lại chạy ra ngoài chơi đùa nên cũng không mấy để tâm, chỉ tự qua loa vệ sinh cá nhân rồi gọi bữa sáng mang lên tận phòng. Chờ đến khi phục vụ mang đồ lên thì Cung Tuấn cũng đẩy cửa trở vào.
"Mới sáng sớm đã đi đâu đấy, tôi còn tưởng cậu đến tối mới về cơ." Anh nâng cốc nước cam lên uống một ngụm rồi đặt xuống, híp mắt nhìn Cung Tuấn từ đâu trở về.
"Đi ra ngoài có chút chuyện thôi, anh không cần quan tâm." Cung Tuấn gãi gãi đầu, ngồi xuống ghế đối diện anh, đợi người phục vụ bày biện xong đồ đẩy cửa ra ngoài thì mới nhàn rỗi lấy điện thoại ra bấm.
Lúc này điện thoại bàn trong phòng đột nhiên đổ chuông, Trương Triết Hạn lập tức đi đến nhấc máy, là người tiếp tân gọi đến. Cung Tuấn ngồi trên ghế mắt đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại của mình cũng liếc lên nhìn anh, thấy biểu cảm đối phương có vẻ không tốt lắm mới chịu đưa mắt trở về. Hắn vươn tay lấy đại cốc nước cam trên bàn uống hai ngụm lớn, chờ anh kết thúc cuộc nói chuyện mới lên tiếng hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Tiếp tân bảo sáng nay đột nhiên vị khách đó không đi nữa, đặt thêm hẳn một tuần nên hiện giờ không có phòng trống để chuyển qua." Anh đặt điện thoại về lại chỗ cũ, cảm thấy chuyện này trông có vẻ bình thường nhưng lại có chút quái lạ không thể nói rõ.
"Không chuyển cũng được, xem như tôi chịu thiệt ở với anh thêm vài hôm nữa vậy." Cung Tuấn uống cạn luôn nước cam trong cốc, thản nhiên nhún vai rồi bày ra vẻ mặt cam chịu.
"Làm như có mình cậu biết chịu thiệt ấy, ông đây chắc thèm ở chung với cậu lắm." Anh ngồi xuống ghế nhìn cái cốc Cung Tuấn vừa uống hết mà không khỏi nhíu mày.
"Này, cái cốc cậu vừa uống hết là của tôi đấy."
Cung Tuấn nhìn lại cốc nước vốn ở phía mình vẫn còn nguyên vẹn, cái vừa uống là của đối phương thì lập tức lè lưỡi rồi nhăn mặt.
"Bảo sao hôm nay nước cam thôi cũng khó uống như vậy, hoá ra là do bị anh đụng vào trước rồi."
Anh nghe xong lập tức đứng lên cốc đầu đối phương, nhìn biểu cảm trên mặt hắn mà vô cùng chán ghét.
"Thằng nhãi ranh, ăn nói không lọt tai câu nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com