Chương 19
Ngón tay Cung Tuấn khẽ nâng lên vẽ theo từng đường nét trên các múi bụng đẹp đẽ, cảm nhận được nó từng nhịp đều đều phập phồng mà không khỏi ngứa ran da đầu. Hắn không biết từ lúc nào và cũng chẳng biết vì sao mà cái cảm giác ôm Trương Triết Hạn vào mỗi đêm đã trở nên quen thuộc khó bỏ, dù từ trước đó cả hai vốn chẳng hề hợp nhau. Nhưng duy nhất chỉ có một điều mà chính bản thân Cung Tuấn biết chắc là nằm gần Trương Triết Hạn tạo cho hắn một cảm giác bình yên lạ thường, thứ ấm áp và mùi hương thanh tao anh mang lại khiến người ta dù cho có muốn cưỡng lại cũng khó.
Bỏ qua hết những tranh đấu trong lòng, mặc kệ người bản thân đang khao khát ôm ấp là ai, giờ này phút này bản thân Cung Tuấn lại chỉ muốn tiến gần lại người này để tận hưởng thứ hương vị đặc biệt dễ chịu khiến hắn mê đắm. Tay Cung Tuấn lại ôm chặt lấy đối phương thêm một chút, ngón tay nghịch ngợm khẽ chạm vào làn da mềm mại như có như không mà tự đốt lên cho bản thân một ngọn lửa tình. Lúc này người mang đến say mê cho hắn giống như bị những nóng bỏng trêu đùa ấy làm cho khó chịu, anh từ từ xoay lưng lại, mặt đối mặt với Cung Tuấn.
Trong bóng đêm lạnh lẽo, hơi thở của anh và hắn đối diện nhau như muốn hoà làm một khiến trái tim trong lồng ngực Cung Tuấn đập loạn xạ, âm thanh phát ra làm người nghe muốn mê tâm loạn trí. Hắn mím môi rồi tự nuốt xuống cho mình một ngụm nước bọt, ngón tay vẫn còn đặt nguyên vị trí trên người anh lúc này không nhịn được mà lại tiếp tục chuyển động. Đầu ngón tay thanh mảnh, thon dài vi vu lướt qua từng tấc da thịt, thứ cảm xúc vừa sung sướng lại mang chút cấm kỵ dâng lên nhấn chìm cả tâm trí.
"Sờ đủ chưa?"
Một giọng nói trầm thấp từ màn đêm vọng tới, kéo Cung Tuấn đang trầm mê trong mớ suy nghĩ hỗn độn quay trở về thực tại. Ngón tay hắn bất giác khựng lại giữa chừng rồi nhanh chóng rụt trở về.
"Anh tỉnh từ khi nào vậy?" Giọng Cung Tuấn khàn khàn, nhất thời đến bản thân phải nói tiếp những gì hắn cũng không rõ, mắt nhìn vào một mảng tối đen mù mịt trước mặt mà lòng không khỏi nhộn nhạo.
"Từ lúc cậu mở cửa vào phòng thì tôi vốn đã chưa từng ngủ." Giọng của anh trong bóng đêm trở nên lạnh nhạt đến gai người, bức cho Cung Tuấn đến muốn ngạt thở.
Trương Triết Hạn cũng biết không khí giữa cả hai hiện tại là đang lâm vào trạng thái kỳ quặc thế nào. Anh khẽ xoay người rồi vươn tay bật đèn ngủ nhạt màu lên, ánh sáng le lói chiếu rọi gương mặt cả hai người.
"Thế sao anh không lên tiếng?" Cung Tuấn từ trên đệm ngồi dậy, nhìn gương mặt bị ánh đèn chiếu lên hiện ra rõ ngũ quan tinh tế của đối phương. Lúc này môi anh hơi mím lại, không biết là đang nghĩ gì.
"Do tôi muốn biết hơn nửa đêm lại có người lén vào phòng người ta là có ý đồ gì." Trương Triết Hạn liếc mắt sang nhìn gương mặt vẫn còn nét hoảng hốt của Cung Tuấn mà không khỏi nghiền ngẫm. Vốn sau khi Cung Tuấn đi được một lúc thì anh đã nhanh chóng lên giường ngủ sớm, nhưng không hiểu sao chỉ chợp mắt được hơn 2 tiếng đồng hồ đã tỉnh dậy, ngay lúc định bước xuống giường để uống cốc nước thì nghe tiếng người mở cửa vào nhà. Khi ấy Trương Triết Hạn chỉ nghĩ là Cung Tuấn đã về, còn đang định ra hỏi hắn mọi chuyện thế nào thì người đã tự tìm đến tận cửa.
Khoảnh khắc khi nhận thấy được đối phương đột nhiên lại leo lên giường rồi tiến đến sát gần chính bản thân mình thì anh lại mang theo chút tò mò, chờ mong xem người là đang muốn giở trò gì. Tận khi lưng Trương Triết Hạn bị lồng ngực ấm nóng của Cung Tuấn bao bọc lấy thì anh mới chính thức cảm thấy chút lúng túng thật sự. Anh khi ấy cả người cứng đờ, bị đầu ngón tay của đối phương trêu đùa đến hô hấp suýt nữa loạn nhịp. Nhưng đến khi anh nhận ra giữa hai người đã cháy lên một chút thứ tâm tư khó lòng nói rõ thì mới quyết định lên tiếng ngăn nó lại.
"Tôi..." Cung Tuấn nhìn ánh mắt trong đêm tối cũng có thể sáng đến làm rối bời tâm can của anh mà không khỏi khô khốc liếm môi, chẳng biết nên giải thích thế nào mới hợp lý.
"Tay cậu bị làm sao đấy?" Nhìn Cung Tuấn nói chẳng nên lời thì Trương Triết Hạn cũng không muốn tiếp tục đụng chạm vào chủ đề này nữa, anh nhẹ nhàng chuyển đề tài nhìn sang một tay đang quấn băng trắng của đối phương.
"À do tôi tự mình không cẩn thận nên làm bị thương thôi, không có gì nghiêm trọng." Cung Tuấn giơ bàn tay mình lên, khoé môi cứng đờ khẽ nặn ra nụ cười trông có vẻ tự nhiên.
Trương Triết Hạn nhìn bộ dạng câu nệ của hắn mà cũng nhất thời cảm thấy khẩn trương theo nhưng không quá lộ liễu ra ngoài mặt như đối phương. Anh thong thả kéo lấy chiếc áo do nóng nực đã cởi ra vứt trên tủ đầu giường tới gần, sau đó từ từ mặc vào rồi mới tiếp tục hỏi.
"Mọi chuyện ổn hết rồi?"
"Chỉ là một tên rảnh rỗi thích gây chuyện thôi, tôi giải quyết xem như ổn thoả hết rồi" Hắn thấy bộ dạng điềm tĩnh của anh mà cảm thấy cả người càng thêm bức bối, cẩn thận như sợ sẽ nói sai câu nào.
"Vậy thì tốt." Trương Triết Hạn đối với vấn đề do chính mình hỏi ra lại không mấy để ý, giống như chỉ đang đối đáp cho có lệ. Anh không nhìn đến Cung Tuấn nữa mà chỉ từ từ nằm trở lại giường tự phủ chăn lên mình rồi khép mi mắt.
Cung Tuấn nhìn anh mà chân tay luống cuống đến chẳng biết đặt ở đâu cho phải, bị thái độ của đối phương làm cho mù mờ không biết bản thân hiện tại là nên tiếp tục nằm xuống hay tự trở về phòng mình. Ngay lúc hắn đang phân vân xem có nên lên tiếng hỏi không thì Trương Triết Hạn đã giành nói trước.
"Muốn ở lại thì nhanh chóng tắt đèn còn không muốn thì cứ đi ra."
Anh nói khi hai mắt vẫn còn nhắm tịt khiến người ta chẳng nhận ra được biểu tình là đang vui buồn hay hờn giận, gương mặt an tĩnh như đã muốn chìm vào giấc ngủ. Cung Tuấn nghe lời anh nói mà cứ tưởng bản thân đã nghe lầm, nhìn anh thoải mái nằm bên cạnh mà không biết nên làm gì. Nhưng cuối cùng thì vẫn là thứ ham muốn ích kỷ của bản thân làm chủ con người, hắn nhanh chóng theo lời anh vươn tay tắt đèn, trong một giây không gian xung quanh lại chìm vào bóng tối nhiều cạm bẫy một lần nữa.
Cung Tuấn lần này không dám tự tiện đến gần ôm lấy anh như lúc trước, mà có chút chần chừ sau đó mới nhẹ nhàng đưa tay đặt lên người đối phương thăm dò. Thấy Trương Triết Hạn không có ý định đẩy ra thì hắn mới nhẹ nhõm thở phào trong lòng, bàn tay hờ hững đặt trên người anh nhanh chóng siết lại đem khoảng cách của cả hai kéo cho không còn một kẽ hở.
Trương Triết Hạn cảm nhận hơi thở của Cung Tuấn đang dán sát lên cổ mình mà không khỏi cứng đờ. Tuy anh biết rõ đây không phải là lần đầu bản thân bị đối phương chủ động ôm lấy, mấy lần trước anh đều có thể không ngần ngại mà mắng chửi kéo người ra, nhưng lúc này lại đột nhiên muốn giữ lại vì bị hơi thở ấm áp của người nọ làm cho mềm lòng. Anh chạm nhẹ vào tay của đối phương đang đặt trên eo bản thân mình, giọng nói mang chút hoài niệm lưu luyến.
"Em trai tôi lúc nhỏ sợ tối, mỗi khi đi ngủ nó đều ôm chặt lấy tôi như thế này, có đuổi thế nào cũng không chịu buông."
Cung Tuấn cứ tưởng anh đã ngủ nhưng lúc này lại đột nhiên nghe anh nói chuyện mà không khỏi giật mình, mắt nhắm nghiền lên tiếng đáp lại.
"Anh coi tôi như em trai mình à?"
"Nó khi đó mới có 5 tuổi thôi, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi so với nó?" Trương Triết Hạn thầm thì, đầu óc mơ màng lại bị khơi ngợi về mớ ký ức xưa cũ khi cả gia đình anh vẫn còn sống cùng nhau trong những ngày tháng bình yên.
Khi ấy vào mỗi tối lúc cả nhà đều đã đi ngủ hết thì luôn sẽ có một đôi chân ngắn khẩn trương chạy đến trước cửa phòng anh gõ cửa đòi vào, bao nhiêu lần nói mãi mà nhóc con vẫn không chịu trở về. Riết thành quen, cứ đêm đến thì Trương Triết Hạn lại chủ động để hé cửa cho nhóc con bước vào, khi hai anh em cùng nằm trên giường thì anh cũng vô thức vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ đặt trên người mình để dỗ nó ngủ, giống như những gì anh hiện giờ đang làm với Cung Tuấn.
"Mới 25 thôi." Cung Tuấn bị ngữ điệu mềm mại của anh làm cho tâm tình thoải mái lạ thường. Giọng hơi khe khẽ nói vào tai anh, lúc nói còn mang theo ý cười không rõ ý tứ.
Trương Triết Hạn nghe xong môi mỏng trong bóng tối vô thức nhếch lên thành một đường cong nhẹ đến cả bản thân anh cũng không nhận ra. Bàn tay vỗ về Cung Tuấn vẫn giữ nguyên tốc độ đều đều mà nhẹ nhàng.
"25 thì cậu cũng đủ tuổi làm cha nó rồi đấy nhãi ranh."
"Tôi vẫn chưa muốn có con đâu." Cung Tuấn giọng mũi ngai ngái nghe ra giống như đang vô thức nũng nịu, đầu lại càng vùi vào hõm cổ anh sâu hơn.
Hiện giờ giữa cả hai người chẳng còn vương vấn chút mùi thuốc súng căng thẳng của thường ngày, mà chỉ còn lại một người quấn quýt dựa dẫm và một người vững chãi vỗ về người kia yên giấc. Trương Triết Hạn mơ màng bị cơn buồn ngủ cuốn lấy, cảm giác quen thuộc như những ngày thơ ấu bình yên làm anh chẳng thể nào cưỡng lại, khoé môi khẽ bật ra câu nói từ lâu đã chẳng còn được sử dụng.
"Ngoan, ngủ đi!"
Cung Tuấn nghe anh nói xong thì bàn tay bên dưới lại siết chặt một lần nữa, đem toàn bộ cả người đối phương giam lại trong lòng. Hắn khẽ cọ mũi mình vào làn da trơn láng của anh rồi say mê mà nhấm nháp thứ mùi hương dễ chịu.
"Ngày mai tôi có thể ngủ ở đây tiếp không?" Hắn thì thầm, đem giọng điệu thành khẩn mà trước nay chưa bao giờ dùng để nói chuyện với anh ra hỏi.
"Tuỳ..." Trương Triết Hạn đang bị níu kéo bởi giấc mộng đẹp đẽ, mơ màng nghe thấy lời của đối phương thì môi mỏng mấp máy ra một tiếng rồi nhanh chóng im bặt, chính thức chìm lại vào giấc ngủ say sưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com